Cực Phẩm Tông Sư


"Ha ha!"
Chiếc váy sườn xám tôn lên đôi chân dài trượt ra khỏi cơ thể của Đổng Minh Nguyệt.
Sau đó một làn da không một tì vết trắng như sứ lộ ra trước mắt Diệp Phong.
Không thể không nói, cơ thể Đổng Minh Nguyệt vô cùng hoàn hảo, ngực phòng công mông phòng ngủ, thêm chút thịt thành béo, ít chút thịt thành gầy, cơ thể cô ấy như được tạc theo tỉ lệ hoàng kim.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Phong sững sờ, tròng mắt co lại, miệng há hốc đến nỗi có thể nhét cả nắm đấm vào trong.
Mặc dù lúc trước cậu từng hôn Sở Mai Dung, còn từng cùng ngủ chung giường với ngôi sao lớn Đường An Ni.

Nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cảnh xuân hoàn chỉnh như này!
Diệp Phong chỉ cảm thấy máu toàn thân mình sôi sùng sục lên, tim đập thình thịch, miệng nóng lưỡi khô.
Nếu như là người đàn ông khác, e rằng đã sớm hóa thành quái thú lao thẳng đến chỗ Đổng Minh Nguyệt rồi, có điều trong thời khắc quyết định, Diệp Phong vẫn giữ được một chút lý trí, cậu lập tức quay người đi, lắp bắp nói:
"Chị...!chị Minh Nguyệt, chị làm cái gì vậy?"
Nghe thấy câu này, Đổng Minh Nguyệt hơi nghi ngờ, trong lòng nghĩ mình đã làm ra chuyện xấu hổ đến mức này, Diệp Phong vẫn còn ở đây khó chịu cái gì, chẳng nhẽ muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt sao, muốn mình đẩy ngã cậu sao?
Nghĩ đến đây, gò má Đổng Minh Nguyệt ửng đỏ, dừng như có thể vắt ra máu.
"Ông chủ, ban nãy chẳng phải cậu nói rồi sao...!cậu muốn nghỉ ngơi đúng không? Minh Nguyệt hầu hạ cậu nghỉ ngơi..."
Trong giọng nói run rẩy của Đổng Minh Nguyệt, ngoài vẻ xấu hổ ra còn có giọng mũi nũng nịu quyến rũ, khiến cho ai nghe thấy cũng xương cốt mềm nhũn, cả người tê dại.
Đối mặt với hàng cực phẩm như vậy, lại còn bày ra trước mặt tùy cậu xử lý, bảo không động lòng thì đúng là giả!
Nhưng Diệp Phong không phải loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, trên người cậu cũng không có thói xấu của mấy tên con nhà giàu.
Nếu như dùng cách như vậy để có được cơ thể của Đổng Minh Nguyệt, theo như cậu thấy cũng chẳng có gì hay.
"Phù..."

Diệp Phong thở dài một hơi, cố ép mình bình tĩnh lại, sau đó hỏi:
"Chị Minh Nguyệt, chị hiểu lầm ý tôi rồi, tôi không phải loại người đó! Chị mặc quần áo vào đi, chỉ cần chị làm tốt công việc của chị, tôi sẽ không bạc đãi chị đâu! Chỉ cần chị không muốn, tôi đảm bảo, cho dù là ai cũng không thể ép chị làm chuyện này được!"
Giọng Diệp Phong vô cùng có khí phách, vang vang hữu lực.
Lòng Đổng Minh Nguyệt lập tức cảm thấy ấm áp, thậm chí khóe mắt cô ấy cũng ươn ướt.
Cô ấy biết mình gặp được ông chủ tốt thật sự rồi!
Sau đó cô ấy lập tức nhặt bộ sườn xám lên, mặc lên người, cẩn thận đi ra khỏi phòng.
Tuy nhiên trong lòng cô ấy lại cảm thấy hơi buồn bã, Đổng Minh Nguyệt thầm nghĩ, chẳng nhẽ cơ thể mình không có chút mê hoặc nào với Diệp Phong sao?
...
Ở bên kia, đợi Đổng Minh Nguyệt rời đi, Diệp Phong lập tức rời khỏi bằng đường cửa sổ, mượn bóng đêm đến ẩn giấu thân phận, cậu an toàn đáp xuống đất.
Cảnh tượng này nếu như bị người ngoài nhìn thấy chắc sẽ vô cùng khiếp sợ!
Nhưng bây giờ Diệp Phong là tu tiên giả cảnh giới Luyện Khí tam trọng, thể chất cơ thể thậm chí được gọi là "siêu nhân".
Sau đó cậu lập tức đi về đầm nước sau núi kia.
Bên ngoài đầm nước khoảng trăm mét, có một cái hàng rào sắt cao ba mét, bao vây hết chỗ này lại, có điều việc này chẳng thể làm khó được Diệp Phong.
Cậu dồn sức, cơ thể linh động như con chim én, nhảy vọt qua hàng rào sắt, đi thẳng đến chiếc đầm.
Tuy nhiên càng cách chiếc đầm càng gần Diệp Phong càng có thể cảm nhận được linh lực nồng đậm, thậm chí sắp ngưng tụ thành dạng thể lỏng rồi, nồng đậm hơn thế giới bên ngoài tận mười lần!
Linh tuyền này rốt cuộc được hình thành như nào, Diệp Phong cũng không rõ, chắc là món quà trời ban đây.
Có điều nếu như có thể tu luyện ở đây nhất định sẽ đạt được nhiều tiến bộ.
Ngay giây sau, Diệp Phong không hề do dự, nhảy ào xuống đầm nước, cậu nhắm mặt lại, dựa theo phát hiện mà ông Ngụy truyền lại bắt đầu tu luyện.
Ngay sau đó, cậu chỉ cảm thấy linh khí bên trong linh tuyền này vô hình trung không hẹn mà cùng chui vào cơ thể cậu, linh khí nồng đậm khiến tinh thần cậu phấn chấn, không kìm được thở ra một tiếng.
Mà bên cạnh cậu có một lớp sương mù bao phủ, như tiên nhân thời cổ đại đang tu luyện, huyền diệu mờ ảo.

Trong trạng thái này, Diệp Phong nhanh chóng quên thời gian, không ngừng hấp thu linh khí vào trong cơ thể, hy vọng sớm đột phá được Luyện Khí tứ trọng!
Chẳng bao lâu sau một đêm đã trôi qua.
Khi Diệp Phong lại mở mắt ra, mặt trời đã lên cao, đã là sáu giờ sáng ngày hôm sau rồi.
Diệp Phong một đêm không ngủ nhưng không hề cảm thấy mệt mỏi, ngược lại rất phấn chấn, trạng thái không thể tốt hơn.
Mà cậu phát hiện ra, mình tu luyện trong linh tuyền cả đêm bằng khổ luyện mười ngày ở ngoài.
Dựa theo xu hướng bây giờ, chưa đến một tháng cậu có thể thành công đột phá cảnh giới.
Dựa theo lời ông Ngụy nói, cảnh giới của tu tiên giả và cảnh giới của võ giả thế tục tương đương nhau, Luyện Khí cửu trọng tương đương với võ giả Cửu Phẩm, cứ ba cảnh giới sẽ gặp một lần lá chắn khó vượt qua.
Nếu như muốn luyện thành Luyện Khí tứ trọng thì phải học một chút Thần Thông Pháp Thuật của tu tiên giả.
Thấy không còn sớm nữa, Diệp Phong cử động, sau đó rời khỏi câu lạc bộ Thanh Đằng, về nhà một chuyến, sau khi thay đồ liền chạy thẳng đến trường.
Tuy nhiên cậu vừa bước vào phòng học lớp 12-6, liền phát hiện ra trên bàn học của mình có một tấm thẻ màu vàng kim, đó là thư mời.
Nhìn thấy Diệp Phong lấy thư mời ra, các học sinh trong lớp lập tức hét lớn nói: "Trời ơi...!đây có phải là thư mời của hot boy trường Hoa Anh Kiệt không vậy?"
"Đúng vậy...!nghe nói bố của anh Hoa là trùm bất động sản, gia tài bạc tỉ! Vậy nên ra tay vô cùng hào phóng, cứ mỗi một hai tháng sẽ tổ chức một buổi tiệc lớn, mời con nhà giàu trong trường tham gia!"
"Quan hệ của mấy người này là tài nguyên quý giá đó! Tôi nghe nói không ít người vì để lấy được thư mời này mà vắt óc tìm cách, không ngờ tên Diệp Phong lại lấy được thư mời!"
"Nay đã khác xưa rồi! Diệp Phong người ta bây giờ đã trở mình, tuần trước còn thi được một trăm điểm, còn từ chối thư mời của phó hiệu trưởng đại học Giang Nam nữa đó!"
"Nhưng...!Diệp Phong chẳng phải là bạn trai cũ của Tô My sao? Mà Hoa Anh Kiệt lại là bạn trai hiện tại của Tô My, bọn họ gặp nhau chẳng phải lúng túng lắm sao?"
...
Nghe thấy lời mọi người nói, Diệp Phong cười khinh bỉ, không quan tâm.
Buổi tiệc này với cậu chẳng qua chỉ để mọi người khoe khoang tỏ vẻ thôi, cậu cũng chẳng định đi.

Tuy nhiên lúc này cậu phát hiện địa điểm viết trên thư mời là câu lạc bộ Thanh Đằng.
Thế thì vui rồi.
Lúc này Diệp Phong lập tức thay đổi ý định, chuẩn bị đến đó hóng hớt.
Ở bên kia, ánh mắt Tô My lộ ra vẻ hiểm ác, khóe miệng khẽ nhếch lên, giống như âm mưu quỷ kế đã hoàn thành vậy.
Đến buổi trưa, Diệp Phong đột nhiên nhận được tin nhắn, là tin nhắn của Sở Mai Dung – hoa khôi trường.
"Diệp Phong, tối nay cậu đi không?"
Cho dù Sở Mai Dung không nói rõ nhưng Diệp Phong cũng biết cô đang muốn nói đến buổi tụ họp của Hoa Anh Kiệt.
Diệp Phong nhanh chóng đáp lại "đi"!
Không bao lâu sau, Sở Mai Dung cũng trả lời: "Vậy tôi cũng đi! Còn nữa...!cũng gần một tuần rồi, sắp đến thời gian chữa bệnh rồi!"
Nhìn thấy Sở Mai Dung nhắc nhở, Diệp Phong lập tức nhớ ra, muốn áp chế khí Huyền m trong cơ thể Sở Mai Dung thì cứ cách một tuần, cậu phải hôn cô một lần.
Ban ngày ở trường, bọn họ đương nhiên không có cơ hội.
Bây giờ theo như ý của Sở Mai Dung, chắc là chuẩn bị nhân lúc buổi tối đi dự tiệc để điều trị.
Cứ nghĩ đến đôi môi kiều diễm như bông hoa hồng của Sở Mai Dung, Diệp Phong không kìm được cảm thấy nôn nao.
Một ngày trôi qua rất nhanh, thời gian buổi tiệc ghi trên thiệp mời là bảy giờ tối nay.
Đã là học sinh được Hoa Anh Kiệt mời đến tham gia buổi tiệc thì đều có bố mẹ giàu có cao quý ở Tô Hành này, bố mẹ họ có người là lãnh đạo của các bộ ban ngành, có người là chủ tịch công ty đã lên sàn chứng khoán.
Bọn họ cho dù không tự mình lái xe, nhưng ra ngoài đều có xe sang đưa đón, vậy nên vừa tan học liền ngồi xe về nhà thay đồ sau đó lập tức đến câu lạc bộ Thanh Đằng.
Khi Diệp Phong đến cổng trường liền phát hiện ra Tô My đứng đó.
Nhìn thấy Diệp Phong, Tô My cười chế giễu hỏi; "Diệp Phong, tôi đứng đây đợi Anh Kiệt, tí nữa anh ấy sẽ lái Porsche đến đón tôi! Cậu không có xe...!có muốn đi nhờ xe của Anh Kiệt không?"
Nghe thấy lời Tô My nói, Diệp Phong lạnh lùng đáp: "Không cần bạn học Tô phải lo lắng, tôi có xe, tôi sẽ tự mình qua đó!"
"Ồ?"
Tô My nghe xong, lông mày nhướn lên, thầm nghĩ thằng khốn Diệp Phong này mua xe lúc nào?
Cô ta vừa định mở miệng hỏi mấy câu, có điều Diệp Phong không cho cô ta cơ hội, cậu đi thẳng ra ngoài trường.
Nhìn dáng vẻ của Diệp Phong, Tô My tức nghiến răng, trong mắt càng hiện lên vẻ lạnh lùng độc ác như rắn độc, cô ta thầm nói:

"Hừ...!cậu ra vẻ cái gì, nghĩ mình dành được điểm tối đa thì có thể đứng ngang hàng với tụi Anh Kiệt à?"
"Nằm mơ đi!"
"Tối nay, bà đây sẽ cho cậu mất hết mặt mũi, trở thành trò cười cho thiên hạ!"
...
Đúng bảy giờ tối, ở cổng câu lạc bộ Thanh Đằng tụ tập toàn xe sang, còn có không ít thanh niên mười bảy mười tám tuổi, trên người mặc quần áo hoa lệ, ai ai cũng ra vẻ kiêu ngạo.
"Ùng ùng!"
Đột nhiên, tiếng nổ của động cơ vang lên, một chiếc Porsche 911 màu xanh ngọc dừng ở cửa câu lạc bộ.
Sau đó một đôi nam nữ trẻ tuổi xuống xe.
Cô gái mặc váy ngắn màu đỏ bao trọn lấy cặp mông, trên mặt trang điểm đậm diêm dúa lẳng lơ, ăn mặc lộng lẫy, còn đeo một chiếc túi sách mới nhất của LV, người này chính là Tô My.
Anh chàng đứng bên vóc dáng cao ráo, gương mặt anh tuấn phi phàm, mặc một bộ vest quý giá, mày kiếm mắt sáng như sao, khóe miệng khẽ nhếch lên, mỉm cười, tay trái còn đeo đồng hồ Vacheron Constantin, càng thể hiện được giá trị của hắn.
Nhìn thấy hắn xuất hiện, mấy anh chàng lập tức bao vây lấy, ân cần hỏi han: "Anh Hoa, anh đến rồi!"
"Ái ôi...!chiếc Porsche này của anh Hoa đẹp quá, nghe nói riêng tiền trang bị nội thất đã mất hai triệu rồi nhỉ!"
"Ha ha...!có là gì đâu!"
Hoa Anh Kiệt ra vẻ bình tĩnh nói, trong giọng điệu vẫn lộ ra sự kiêu ngạo.
"Đúng rồi anh Hoa, bọn tôi nghe nói hoa khôi trường Sở Mai Dung hôm nay cũng đến đó! Sở Mai Dung ngày thường chưa từng tham gia buổi tiệc này, lần này lại tham gia, chắc là nể mặt anh Hoa đó!"
Nghe thấy lời nói này, tim Hoa Anh Kiệt đập thình thịch.
Thực ra mấy lần trước tổ chức tiệc hắn từng mời Sở Mai Dung, kết quả đều bị từ chối một cánh vô tình, nhưng hôm nay không biết tại sao Sở Mai Dung lại tham gia, vô hình trung khiến Hoa Anh Kiệt nở mày nở mặt.
"Ồ? Chuyện gì vậy?"
Đúng lúc này, đột nhiên có người chỉ vào phía cách đó không xa, kinh ngạc nói: "Đó là ai? Sao mặc đồng phục của trường mình đạp xe đến, chẳng nhẽ đến tham gia buổi tiệc lần này sao?"
Mọi người nghe thấy vậy liền nhìn về phía người đó chỉ, phát hiện ra người này mặc một bộ đồng phục trường đơn giản, đi một chiếc xe đạp OFO màu vàng, thoải mái đi vào câu lạc bộ Thanh Đằng.
Người này chính là Diệp Phong!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận