Cực Phẩm Tông Sư
Hai đầu gối Diệp Phong không khỏi run rẩy, nhưng từ đầu đến cuối cậu vẫn cắn chặt răng, cả người căng thẳng, muốn chống lại sự xâm nhập của sức mạnh kia.
Nhưng sự chống cự của cậu giống như đang làm Bất Động Minh Vương cao cao tại thượng kia bất mãn.
“Quỳ xuống”.
Trong lời phật mang theo ý chí không thể chống lại, như sét đánh khiến thần thức Diệp Phong nổ tung.
Cho dù Diệp Phong sắp nghiến gãy răng rồi nhưng vẫn khó có thể chống lại, dường như sức mạnh có thể chèn ép trời xanh đang đè lên người cậu, muốn đè gãy xương sống của cậu, khiến đầu gối cậu vỡ nát.
Nhưng lúc này trước mặt Diệp Phong đột nhiên xuất hiện một bóng dáng hư ảo, không gian xung quanh vặn vẹo, như bị một làn sương thần bí bao trùm lấy.
Cho dù Diệp Phong nhìn không rõ bộ dạng của người ấy, nhưng vẫn cảm thấy người ấy ngạo nghễ sừng sững đứng đó, lưng ưỡn thẳng, cao ngạo bướng bỉnh, khí thế bức người, ông đơn độc đứng đó tản ra khí thế khinh thường tất cả, ngạo nghễ vô cùng.
“Hừ… chỉ là một tàn hồn mà cũng dám phách lối trước mặt bản tôn?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, sắc mặt Diệp Phong thay đối.
Bóng người trước mặt chính là ông Ngụy
…
Mặc dù quen ông Ngụy đã lâu nhưng Diệp Phong chưa từng nhìn thấy hình dạng thực sự của ông Ngụy.
Mà bây giờ trong thế giới tinh thần của cậu, ông Ngụy đã hiện rõ dáng vẻ của mình.
Ở bên kia Bất Động Minh Vương cao ngạo nhìn thấy hai “người phàm” trước mắt dám vi phạm ý chỉ của mình, không khỏi trợn mắt mắng:
“Làm càn. Phật ở trước mặt, ngươi là người phàm sao dám không quỳ xuống?”
Vừa dứt lời thiên địa đất trời dường như xảy ra thay đổi vì Bất Động Minh Vương nổi giận.
Lúc này gió mây thay đổi, núi non rung chuyển, bầu trời lập tức ảm đảm, dường như rồng đang gào thét, rung chuyển núi sông, rung chuyển nhật nguyệt.
“Đùng đùng”
Trời xanh như vỡ nát, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, đè xuống Diệp Phong và ông Ngụy.
Cảm nhận được khí thế kinh khủng đó, Diệp Phong sợ muốn chết, cả người không thể động đậy, dường như tận thế đã đến.
Nhưng mà ông Ngụy chẳng sợ gì cả, giọng nói xuyên thép nứt đá, vang khắp đất trời:
“Ánh sáng của Mễ Lạp có thể cạnh tranh với nhật nguyệt. Loại phật như ngươi, bản tôn thấy ai liền diệt kẻ đó”.
Nói xong, ông Ngụy từ từ nâng tay phải lên, động tác dù rất chậm giống ông lão sáng sớm dậy tập thể dục đánh Thái Cực Quyền.
Nhưng lúc này không gian xung quanh không ngừng vỡ nát, dường như đòn này của ông Ngụy đủ để đánh nát cả thế giới.
“Tay cầm nhật nguyệt hái sao trời, thế giới không ai được như ta! Ngươi không độ ta thành phật, ta sẽ độ ngươi nhập ma!”
Cuối cùng ông Ngụy tung ra một đòn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...