Trong phòng trà, Diệp Phong và Vương Chấn ngồi đối diện nhau, trên bàn xếp hai cốc trà, mùi trà lan ra bốn phía.
Diệp Phong bưng cốc trà, khẽ nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy khi nước trà ngọt ngào ấm nóng rót vào cổ họng, kẽ răng còn đọng lại hương thơm, dường như cả người đều cảm thấy thoải mái không nói nên lời, cậu tán thưởng:
“Trà ngon! Ngon hơn trà lúa mạch ngày thường tôi uống nhiều!”
Mặc dù Diệp Phong không hiểu về trà nhưng có thể cảm nhận được trà này không tầm thường.
“Diệp thần y, đây là trà Long Tỉnh Tây Hồ của Tô Hành, được mệnh danh là “Ngự Tiền Thập Bát Khỏa”, cậu thích thì tốt!”, Vương Chấn mỉm cười, nhưng trong lòng có hơi cạn lời.
Cần phải biết Long Tỉnh Tây Hồ là loại trà đứng đầu trong mười loại trà nổi tiếng của Hoa Hạ.
Mà Ngự Tiền Thập Bát Khỏa là để chỉ mười tám cây trà trồng ở trước Tây Hồ, chưa từng nếm qua vị thanh ngọt, chỉ ngửi mùi hương thôi cũng thấy ngon rồi, ngôi vị vương của các loại trà do hoàng đế Càn Long năm đó đích thân thử và đắt tên.
Nghe nói mỗi năm sản lượng chưa đến năm lạng, giá thành vô cùng đắt đỏ, mà có tiền cũng chưa chắc đã mua được!
Vương Chấn khó khăn lắm mới lấy được mấy lạng lá trà, ngày thường đâu nỡ dùng.
Nếu không vì Diệp Phong có đại ân đại đức với ông ta, ông ta không lấy thứ trà chân quý này ra để tiếp đãi đâu.
Ai ngờ “Ngự Tiền Thập Bát Khỏa” đắt giá như vậy trong miệng Diệp Phong chỉ là “ngon hơn trà lúa mạch”, đúng là cho bò gặm mẫu đơn, phí của trời.
Có điều Vương Chấn cũng không cảm thấy đáng tiếc.
Nếu không có Diệp Phong ra tay cứu giúp, e rằng bây giờ ông ta mất mạng rồi, chút trà này đáng là bao!
Sau khi uống hơn nửa chén trà, Diệp Phong đột nhiên nhìn lên cổ tay Vương Chấn, cậu hỏi:
“Chủ tịch Vương, ông có thể cho tôi mượn chuỗi hạt trên tay ông được không?”
“Ồ?”
Nghe thấy thỉnh cầu của Diệp Phong, Vương Chấn hơi nghi ngờ, nhưng vẫn lập tức tháo xuống đưa cho Diệp Phong.
Diệp Phong nhận lấy nó, ánh mắt nghiêm túc quan sát nghiên cứu nó thật kỹ.
Chỉ thấy từng hạt châu màu đỏ thắm, sắc màu ngưng tụ, có thể thấy được màu chu sa bên trong.
Bên ngoài trong suốt, chiếc lỗ cũng rất hoàn hảo, trong chu sa còn có chút vàng kim, cảm giác sờ nắm vô cùng nhẵn mịn, không phải thép cũng không phải ngọc, không biết được làm từ gì.
Lúc trước ông Ngụy từng nói đây là pháp khí!
Diệp Phong có thể cảm nhận được mỗi hạt niệm châu đều có sức mạnh, dù nhỏ nhưng rất thuần khiết, khác biệt với linh khí của đất trời, nhưng không nói rõ được.
Nhìn thấy dáng vẻ trầm tư suy nghĩ của Diệp Phong, Vương Chấn ngồi bên cẩn thận dò hỏi: “Diệp thần y, cậu có hứng thú với chuỗi Ca Ba Lạp sao?”
“Ca Ba Lạp?”
Nghe thấy vậy Diệp Phong khẽ nhíu mày, dường như đã từng nghe qua từ này rồi.
Lúc này Vương Chấn hỏi tiếp: “Diệp thần y, cậu không biết sao? Ca Ba Lạp này chính là Nhân Cốt Niệm Châu được phật giáo cất giữ và lưu truyền đó!”
Nhân Cốt Niệm Châu?
Nghe thấy từ này, toàn thân Diệp Phong run rẩy, cầm chuỗi Ca Ba Lạp trên tay bất giác hơi run.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...