Cực Phẩm Tông Sư

Giang Vân Phi nghiến răng nói, mỗi một chữ đều như lọt ra từ trong kẽ răng của hắn, trong mắt thì càng ngập tràn vẻ oán hận.

“Ha ha… cậu chủ Giang, tôi nghĩ anh vẫn chưa hiểu rõ cục diện lúc này! Bây giờ, anh không có tư cách mặc cả với tôi! Nhưng nếu như anh đã từ chối tôi, vậy chắc hẳn anh đang cho rằng thân xác của mình cứng hơn cả mặt nền xi măng đấy nhỉ!”

Nói xong, Diệp Phong từ từ giơ chân lên, dáng vẻ như muốn đá về phía Giang Vân Phi.

Nhìn mặt đất giống như từng bị lửa đạn tàn phá phía bên cạnh, cảm nhận được luồng sát khí bên trong cú đá kia, Giang Vân Phi lập tức sợ khiếp vía, lớn tiếng gào lên:

“Đợi đã!”

Hắn vừa nói dứt lời, bàn chân của Diệp Phong dừng lại giữa không trung, chỉ còn cách cơ thể của Giang Vân Phi khoảng mười mấy centimet.

“Ha ha… cậu chủ Giang, nghĩ thông rồi à?”, Diệp Phong hỏi.

“Tôi… tôi…”


Trong mắt Giang Vân Phi ngập tràn vẻ khiếp sợ, lắp bắp không nói nên lời.

“Cậu chủ Giang, sự kiên nhẫn của tôi chỉ có hạn! Nếu như anh muốn thông qua phương thức này để kéo dài thời gian, vậy thì suy tính của anh không được như ý rồi!”

Cảm nhận được sát khí bừng bừng trong giọng nói của Diệp Phong, phòng tuyến tâm lý trong lòng Giang Vân Phi gần như đã tới bờ vực sụp đổ.

Một giây sau, trong mắt hắn lóe lên vẻ bất định, giống như đã hạ quyết tâm gì đó rất lớn, nghiến răng khuỵu hai gối xuống.

“Phịch!”

Đầu gối của hắn tiếp xúc trực tiếp với mặt đất cứng.

Thế nhưng so với nỗi đau về mặt thể xác thì sự sỉ nhục về tinh thần lại càng thêm giày vò hơn.


Hắn là cậu chủ của nhà họ Giang ở Dư Hàng đó, xét về thân phận địa vị thì còn lâu hạng người như Lâm Phá Thiên hay Hoa Anh Kiệt có thể so bì.

Cho dù là gia chủ nhà họ Sở – Sở Kinh Quốc, ông trùm võ đài ngầm ở Tô Hành – Chiến Thiên Qua khi gặp hắn cũng phải tỏ ra khách khí.

Nếu như tương lai hắn có thể bộc lộ tài năng rõ hơn mấy người anh em, trở thành gia chủ nhà họ Giang, vậy thì địa vị sẽ càng hiển hách hơn, thậm chí có thể trở thành một trong số những người có quyền thế nhất trong toàn tỉnh Giang Nam.

Thế nhưng bây giờ, hắn lại giống như một con chó hèn mọn quỳ bên chân Diệp Phong.

Ngay trong phút chốc, những giọt nước mắt uất ức và nhục nhã ứa ra từ trong khoé mắt hắn, bất cứ ai cũng chẳng thể tưởng tượng nổi một kẻ nhếch nhác như hắn với cậu chủ nhà họ Giang hống hách ngang ngược trước kia là cùng một người.

“Ha ha… lại còn khóc à? Vốn dĩ tôi còn cho rằng cậu chủ xuất thân từ trong gia tộc lớn có điểm gì khác với mọi người cơ đấy? Không ngờ lại không có khí phách như vậy! Xem ra tôn nghiêm của anh còn chẳng đáng một đồng nhỉ!”

Nghe thấy lời Diệp Phong nói, cơ thịt trên mặt Giang Vân Phi co rúm cả lại, cho dù những giọt nước mắt uất ức đang không ngừng chảy xuống, thế nhưng trong mắt hắn lại ngập tràn vẻ phẫn nộ ngút trời, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống luôn Diệp Phong.

Diệp Phong thấy vậy thì vẫn hết sức bình thản.

Cậu biết đối với loại người giống như Giang Vân Phi thì chẳng việc gì phải khách khí!

Dẫu sao khi trước cũng từng đắc tội rồi, thế thì cứ đắc tội cả thể luôn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui