Bên kia, đạo trưởng Ngô cũng vô cùng cao ngạo, tay cầm la bàn, hung hăng nhìn Diệp Phong.
Bỗng chốc, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, như thể một trận chiến lớn sắp xảy ra.
Thấy cảnh này, người qua đường đang đứng xem lần lượt chạy tán loạn.
Bọn họ vừa chặt được năm nghìn tệ, cũng coi như là kiếm được một khoản tiền lớn, bây giờ không muốn bị liên lụy vào chuyện này.
Một lúc sau, xung quanh chỉ còn lại vài người to gan lớn mật, nhưng cũng chỉ dám đứng cách xa hàng chục mét, vươn cổ lên xem.
Diệp Phong vẫn bình tĩnh như thường, dường như không coi Giang Vân Phi và đạo trưởng Ngô ra gì.
“Tên nhãi, mau bỏ bảo vật trong tay xuống, nếu không… tôi sẽ không để yên cho cậu đâu!” Giang Vân Phi hung hăng nói, chuẩn bị sẵn sàng.
“Ha ha, cậu chủ Giang, lẽ nào phong cách hàng sự của nhà họ Giang các người lại là ỷ mạnh hiếp yếu vậy sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, e rằng sẽ bị các gia tộc lớn ở Giang Nam cười nhạo cho đấy!” Diệp Phong chế nhạo.
“Hừ… ai nói tôi ỷ mạnh hiếp yếu! Tôi đang đưa ra một cái giá mà cậu không thể từ chối được!” Giang Vân Phi nói.
“Ồ?”
Nghe vậy, Diệp Phong lộ ra vẻ nghi hoặc, tò mò hỏi: “Cái giá không thể từ chối sao? Cậu chủ Giang, tôi đang rất mong chờ đấy!”
Lúc này, Giang Vân Phi đột nhiên giơ ngón trỏ tay phải lên, tạo thành số 1 trước mặt Diệp Phong.
“Một trăm triệu tệ?” Diệp Phong hỏi.
“Một tệ!”
Giang Vân Phi vừa nói, trên người vừa tỏa ra sát khí, hướng về phía Diệp Phong: “Một tệ cộng thêm cái mạng nhỏ của cậu! Thế nào, cái giá tôi đưa ra rất chân thành phải không?”
“Anh đang uy hiếp tôi sao?”, Diệp Phong nhíu mày, sắc mặt sa sầm lại.
“Ha ha ha!”
Đột nhiên, Giang Vân Phi cười lớn không chút kiêng dè, trong mắt hiện lên sự điên cuồng:
“Cậu hiểu vậy cũng không sai! Nếu cậu ngoan ngoãn giao bảo vật ra, tôi sẽ coi như chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra! Còn nếu cậu không biết điều, gần đây an ninh ở Tô Hành cũng không tốt, một cái xác trôi trên sông chắc cũng không ai quan tâm lắm đâu!”
Thế lực của nhà họ Giang có thể hô mưa gọi gió ở Giang Nam.
Giang Vân Phi là cậu chủ nhà họ Giang, hành động luôn vô cùng độc đoán và hách dịch.
Trước đây, hắn đã quen với việc dùng tiền để đập người khác, nhưng bây giờ lại gặp phải người cứng đầu cứng cổ như Diệp Phong, hắn lại càng phải thể hiện hung ác hơn.
Hắn thấy loại người bình thường như Diệp Phong, cho dù đánh tàn phế giữa ban ngày thì thế lực của nhà họ Giang cũng có thể dễ dàng giải quyết cho hắn.
…
Đạo trưởng Ngô luôn im lặng bên cạnh đột nhiên rút một thanh kiếm gỗ từ chiếc áo đạo sĩ ra.
Trên lưỡi kiếm gắn rất nhiều phù chú màu vàng, trên đó viết rất nhiều hình thù quỷ dị bằng chu sa, tỏa ra khí tức cổ xưa khiến người ta rùng mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...