Cực Phẩm Tông Sư
Diệp Phong vừa dứt lời, Hoa Anh Kiệt đột nhiên xoay người, chạy nhanh ra ngoài như một con chó nhà có tang.
“Đợi đã!”
Tuy nhiên, hắn mới đi được vài bước, lại nghe thấy giọng nói của Diệp Phong sau lưng: “Sau khi ra ngoài đừng quên thanh toán hóa đơn, dù sao cậu cũng là người tổ chức bữa tiệc này, không được quỵt tiền đâu đấy!”
Nghe thấy ba chữ “người tổ chức”, Hoa Anh Kiệt chỉ cảm thấy rằng đó là một sự châm chọc với hắn.
Hắn quay đầu lại, liếc nhìn Diệp Phong với ánh mắt vô cùng oán hận, trong đôi mắt hiện lên vẻ hung ác như rắn độc, không nói một lời cứ thế bước nhanh ra ngoài.
Trước khi Hoa Anh Kiệt rời đi, nỗi căm hận tràn ngập trong mắt hắn đã bị Diệp Phong nhìn thấu.
Nhưng Diệp Phong lại không quan tâm quá nhiều đến điều này.
Tựa như sư tử không thèm để ý đến sự khiêu khích của cừu, Hoa Anh Kiệt lúc này không có bất kỳ sự uy hiếp nào đối với Diệp Phong.
Ngay cả một cường giả Cửu Phẩm đỉnh cao như Sato Kojiro cũng bị cậu giết, thì một Hoa Anh Kiệt nhỏ bé không xứng để cậu phải quan tâm.
Khi bước chân vào con đường tu tiên, Diệp Phong đã định sẵn một cuộc đời bất phàm.
Trong vô thức, tâm lý của Diệp Phong đã có sự thay đổi nhỏ.
Con đường tu tiên là lội ngược dòng mà đi.
Thần cản giết thần, phật cản giết phật.
Thân là vương giả, sao có thể thua kém người khác.
Sau khi Hoa Anh Kiệt tức giận rời đi, Diệp Phong và Đường An Ni trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Đám con cháu nhà giàu trong trường cấp ba Tô Hành vây quanh bọn họ như sao đón trăng, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt, thậm chí là khép nép gọi “cậu chủ Diệp”, “anh Phong”, tâng bốc Diệp Phong đến tận mây xanh.
Nhưng Diệp Phong không hề tự mãn mà quên mất mình là ai khi nhận được những lời khen này.
Cách đây một năm, khi cậu đạt huy chương bạc Olympic Toán cấp quốc gia, các bạn trong lớp cũng đã tâng bốc cậu lên trời.
Nhưng sau khi cậu phát bệnh, thành tích suy giảm, lại bị khinh thường, không ai nói với cậu lời nào.
Một năm ngủ đông này đã khiến Diệp Phong nhìn thấu sự đời hơn so với các bạn cùng trang lứa.
Thấy đám con cháu nhà giàu tâng bốc mình, trong lòng Diệp Phong thầm chế nhạo, nhưng cũng không trách đám nịnh nọt như bọn họ.
Bởi vì thế giới này là như vậy, khi bạn không thể thay đổi thì chỉ có thể thích ứng.
Cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh thì sống!
Đây là luật rừng nguyên thủy nhất!
…
Sở Mai Dung đứng bên nhìn Diệp Phong và Đường An Ni bị vây trong đám đông với ánh mắt buồn bã, thậm chí còn có cảm giác mất mát, giống như người vợ nhỏ bị bỏ rơi.
Diệp Phong dẫn theo Đường An Ni đi về phía cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...