Trong phòng khách nhà họ Sở, thấy Sở Mai Dung tỉnh lại, Sở Kinh Quốc và Đổng Xuyên đều cực kỳ mừng rỡ.
Trước kia khi Sở Mai Dung bị bệnh, ít nhất là một ngày một đêm mới có thể tỉnh lại trong trạng thái đóng băng.
Nhưng bây giờ Diệp Phong chỉ hôn cô mấy phút đã có hiệu quả.
Bây giờ Sở Kinh Quốc ngoài cảm thấy vui mừng thì còn cảm thấy áy náy, biết mình vừa rồi hiểu lầm Diệp Phong.
Ở một bên khác, sau khi Sở Mai Dung mở mắt ra lập tức nhìn thấy Diệp Phong gần trong gang tấc, mắt cô không khỏi mở to.
Sau đó cô lại cảm nhận được như có thứ gì đó nóng hổi ở trên môi mình, hòa tan giá lạnh thấu xương.
Lúc này Diệp Phong cũng nhận ra Sở Mai Dung đã tỉnh nhưng vẫn chưa kết thúc việc chữa trị, cậu chỉ đành tiếp tục dùng môi lưỡi mình “tham lam” chiếm hữu.
Cả người Sở Mai Dung run lên khi đối diện với “sự tấn công” mãnh liệt của Diệp Phong, đầu óc trống rỗng, không rõ rốt cuộc mình đang ở hiện thực hay ảo giác.
Qua thêm mấy phút nữa, khí Huyền Âm trong người Sở Mai Dung tạm thời đã được Diệp Phong áp chế, lúc này cậu mới chủ động buông đôi môi Sở Mai Dung ra, đồng thời đỡ cô đứng lên.
Lúc này Sở Mai Dung mới hoàn hồn, miệng há to đến mức có thể nhét được một quả trứng, không thể chỉ tay vào Diệp Phong: “Diệp Phong, vừa rồi anh lưu manh… với em! Đồ háo sắc!”
Diệp Phong cũng không biết nên giải thích thế nào với lời khiển trách của Sở Mai Dung, chỉ đành dời mắt đi không dám nhìn thẳng vào cô.
Bỗng chốc bầu không khí trở nên lặng như tờ.
“Khụ khụ…”
Đúng lúc này Sở Kinh Quốc ho một tiếng hóa giải bầu không khí ngượng ngùng, đồng thời nói với Sở Mai Dung: “Dung Dung, còn không mau cảm ơn cậu Diệp đã ra tay giúp đỡ?”
“Gì cơ ạ?”
Nghe thế, Sở Mai Dung vô thức ngạc nhiên nói, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ không thể tin được.
Sao cô chẳng hiểu gì thế này, ông nội lại bảo cô nói cảm ơn với một tên khốn đã “cợt nhả” với mình.
Lúc này Sở Kinh Quốc mới nói rõ lại chuyện vừa xảy ra cho Sở Mai Dung.
Khi nghe đến câu “hôn môi trị bệnh, hợp thể trị gốc”, mặt Sở Mai Dung đỏ bừng như đóa hoa đào yêu kiều tháng ba, rồi lan dần đến cần cổ trắng mịn.
Mặc dù cô chưa từng có bạn trai nhưng đây là thời đại mạng Internet phát triển, cô cũng có hiểu biết về chuyện nam nữ.
Dĩ nhiên biết “hợp thể” có nghĩa là gì.
Thế nhưng muốn chữa bệnh bằng cách ngượng ngùng này là một chuyện khó có thể chấp nhận với một người thuần khiết, trong trắng như Sở Mai Dung.
Đúng lúc này Sở Mai Dung nghĩ đến nụ hôn đầu của mình thế mà lại bị Diệp Phong cướp mất trong tình huống vừa rồi, cô lại càng xấu hổ hơn, gương mặt đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu.
Do dự một chốc, cô vẫn quay sang nhìn Diệp Phong nói.
“Diệp Phong, lúc nãy em hiểu lầm nên nghĩ anh là đồ háo sắc, thật xin lỗi! Còn nữa… cảm ơn anh đã cứu em, trước đó anh còn giúp em đánh thắng Lâm Phá Thiên, em thật sự không biết nên báo đáp anh thế nào nữa”.
“Mai Dung, chúng ta là bạn mà, giữa bạn bè giúp đỡ lẫn nhau chẳng phải là việc nên làm sao, còn báo đáp gì nữa”, Diệp Phong cười nói.
Nghe thế, gương mặt Sở Mai Dung nở nụ cười, thế nhưng ngay sau đó như nghĩ đến điều gì, cô dè dặt hỏi: “Diệp Phong, có phải bệnh của em nghiêm trọng lắm không?”
“Ừ”.
Diệp Phong gật đầu nói: “Mai Dung, lúc nãy anh chỉ tạm thời áp chế bệnh tình cho em thôi, nhưng khí Huyền Âm đã tích tụ mấy mươi năm trên người em không phải có thể hóa giải một sớm một chiều, nếu cứ tiếp tục như thế, không đến một năm sẽ chết”.
Vừa nghe thế, sắc mặt Sở Mai Dung trắng bệch, cả người run lên lẩm bẩm: “Vậy muốn chữa được bệnh của em chỉ có thể dùng cách hợp… đó thôi sao?”
Nói đến cũng, giọng cô ngày càng nhỏ nhưng vẫn không thể nói ra được hai chữ “hợp thể”.
Mặt Diệp Phong cũng đỏ bừng nói:
“Mai Dung, tạm thời không cần! Nếu hiện giờ mỗi tuần chúng ta hôn một lần, liên tục sau bảy tuần có thể đảm bảo em không phát bệnh trong vòng một năm.
Còn sau này thì không chừng đến lúc đó thực lực của anh đã tăng lên, có thể tìm ra cách chữa trị khác”.
“Phù…”
Nghe cậu nói thế, Sở Mai Dung thở phào.
So với làm loại chuyện đó, mặc dù hôn nhau cũng xấu hổ nhưng cũng không phải là không chấp nhận được, huống gì trong lòng cô cũng không ghét bỏ Diệp Phong.
Sở Kinh Quốc và Đổng Xuyên nghe cậu nói thế, ánh mắt lóe lên tia sáng.
Lúc này trong mắt hai người, chín mươi phần trăm Diệp Phong được sinh ra từ giới Cổ Võ bí ẩn, có lai lịch khá lớn.
“À… Mai Dung, đã không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi cho khỏe, anh cũng phải về đây”, Diệp Phong nói.
“Cậu Diệp, tôi tiễn cậu”, Sở Kinh Quốc nói.
“Ông Sở, không cần phiền thế đâu”, Diệp Phong từ chối.
Nghe ra sự kiên định trong lời nói của cậu, Sở Kinh Quốc cũng không kiên trì nữa, chủ động cúi người với Diệp Phong, nói:
“Cậu Diệp, cậu cứu Dung Dung một mạng, có ơn lớn với nhà họ Sở.
Sau này cho dù là chuyện gì, chỉ cần cậu nói một câu, nhà họ Sở chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ cậu hết mình”.
Sở Kinh Quốc là gia chủ của nhà họ Sở, quyền thế rất lớn, bây giờ trọng lượng của câu nói này xem như rất nặng.
Vô hình trung, Diệp Phong cũng được xem là có thể lực nhỏ của mình.
…
Sau khi Diệp Phong đi khỏi nhà họ Sở, cậu được tài xế chở về nhà bằng chiếc Bentley Continental đó.
Lúc này cậu mới cảm nhận được trong đan điền của mình như có sự thay đổi diệu kỳ.
Trước đó sử dụng Tôi Thể Đan, tăng thêm Luyện Khí nhất trọng, Diệp Phong có thể cảm nhận được có một loại khí khó mà nắm bắt nhưng lại cực kỳ nhỏ trong đan điền.
Bây giờ luồng khí đó như đã tăng lên một chút, thể tích lớn hơn gấp nhiều lần, chuyện gì thế này?
Giọng ông Ngụy bỗng vang lên bên tai Diệp Phong: “Ha ha ha… Tiểu Phong, cuối cùng cậu cũng phát hiện ra.
Bây giờ cậu đã đột phá cảnh giới, đột phá đến Luyện Khí tam trọng rồi”.
“Gì cơ?”
Nghe ông Ngụy nói thế, ánh mắt Diệp Phong hiện lên vẻ không thể tin được nói: “Ông Ngụy, chẳng phải tôi vừa đạt đến Luyện Khí nhất trọng lúc sáng à? Sao đột phá cảnh giới nhanh như thế?”
“Tiểu Phong, chẳng phải tôi đã nói rồi đó sao? Cô bé nhà họ Sở đó có thể chất Huyền Âm ngàn năm có một, có thể song tu luyện với cô ấy thì có lợi với cậu”.
“Đương nhiên đây là lần đầu tiên nên mới có sự thay đổi rõ rệt như vậy, sau này hiệu quả khi hôn có lẽ sẽ giảm dần.
Nhưng nếu cậu có thể có được cơ thể cô ấy thì thực lực có thể tăng lên nhanh chóng, dù liên tục đột phá mấy cảnh giới cũng không lạ”, ông Ngụy nói.
Nhưng Diệp Phong lại làm lơ những lời ông Ngụy nói, cậu vẫn chưa đến nỗi phải nâng cao thực lực bằng cách đó.
Hai mươi phút sau, khi chiếc Bentley lái đến sân vận động Tô Hành thì xảy ra tắc đường nghiêm trọng, người đông nghịt, thậm chí vỉa hè cũng chật cứng nam nữ thanh niên trẻ tuổi.
“Ể… chuyện gì thế? Giờ đã hơn mười giờ tối rồi, sao còn nhiều người vậy?”, Diệp Phong nói.
“Cậu Diệp, cậu không biết đến thôi, hôm nay Đường An Ni – ngôi sao có danh tiếng cao trong làng âm nhạc lần đầu tổ chức buổi biểu diễn cá nhân trong sân vận động của Tô Hành nên mới có tình trạng này”, tài xế ở một bên giải thích.
“Ồ… hóa ra là thế, nhưng danh tiếng của buổi biểu diễn này không thua kém gì những siêu sao của thời xưa”.
“Còn cần phải nói sao?”
Tài xế như mở máy hát nói: “Cậu Diệp, không giấu gì cậu, thật ra tôi cũng là người hâm mộ của Đường An Ni, tôi đã phát đi phát lại mấy ngày bài hát đầu tiên của cô ấy.
Tiếc là vé vào cửa của buổi biểu diễn này khó mua quá, giá vé chợ đen lên đến mười ngàn tệ một vé, mà còn là vị trí bình thường”.
Nghe thế, Diệp Phong chậc lưỡi, không ngờ Đường An Ni lại có sức hút đến thế.
Bình thường cậu không quan tâm quá nhiều đến mấy nghệ sĩ trong giới giải trí này, nhưng cậu cũng biết Đường An Ni là người mới vừa ra mắt năm ngoái, tuổi còn khá nhỏ, hình như trạc tuổi mình nhưng lại nổi tiếng trong thời gian ngắn nhờ chất giọng như âm thanh tự nhiên.
Diệp Phong từng nghe mấy bài của Đường An Ni nhưng cậu lại không hề biết rốt cuộc cô gái nổi tiếng này trông như thế nào.
Nhìn dòng xe chật kín phía trước, cậu nói: “Anh tài xế, anh thả tôi ở đây là được rồi, dù sao nhà họ cũng ở gần đây, đi bộ một chút là đến”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...