Cực Phẩm Tông Sư

Hoa Anh Kiệt suy nghĩ một lúc, sau đó đột nhiên nhớ ra bố của hắn đã mua một thẻ VIP kim cương trị giá năm triệu tệ ở đây vào tháng trước.

Có lẽ bây giờ giám đốc Đổng đã nhận ra thân phận của hắn nên đặc biệt tới làm quen, kết bạn.

Như vậy xem ra, thân phận của hắn được nâng lên một tầng cao mới, như được dát vàng lên mặt!

Theo Hoa Anh Kiệt, có một nhân vật lớn như vậy làm mình nổi bật còn sảng khoái hơn gấp trăm lần khi bắt nạt một nhân vật nhỏ như Diệp Phong!

Lúc này, Hoa Anh Kiệt nở một nụ cười không chê vào đâu được, sải bước về phía Đổng Minh Nguyệt ở cửa, ra dáng một quý ông, nói:

“Giám đốc Đổng, rất vinh hạnh được gặp cô ở đây, mời vào!”

Vừa nói, hắn vừa duỗi tay phải ra. Khom người và làm động tác “mời” với Đổng Minh Nguyệt.

“Hả… Cậu là?”


Thấy hành động của Hoa Anh Kiệt, Đổng Minh Nguyệt khẽ cau mày, nghi ngờ hỏi.

Hơn nữa nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô ấy, có vẻ như cô ấy hoàn toàn không quen biết Hoa Anh Kiệt.

Lấy lòng người ta mà lại bị phớt lờ, biểu cảm trên mặt Hoa Anh Kiệt cứng đờ trong nháy mắt.

Hắn không ngờ mình ân cần mời mọc mà Đổng Minh Nguyệt lại có phản ứng như vậy, giống như một cái tát vang dội đánh thật mạnh vào mặt hắn.

Thậm chí, mọi người xung quanh nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái.

Nếu là người khác dám khinh thường Hoa Anh Kiệt như vậy, hắn nhất định sẽ tức giận trở mặt ngay tại chỗ!

Nhưng Đổng Minh Nguyệt trước mặt hắn là thuộc hạ của ông trùm thế giới ngầm Tô Hành – Chiến Thiên Qua!

Hoa Anh Kiệt biết rằng nếu hắn động đến một ngón tay của cô ấy, sợ rằng tối nay hắn sẽ bị ném xuống Hồ Tây làm mồi cho cá.


Bất đắc dĩ, Hoa Anh Kiệt chỉ có thể kìm nén lửa giận, ép bản thân bình tĩnh lại, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, cười mỉa nói:

“Ha ha… Giám đốc Đổng thật biết đùa! Bố tôi là Hoa Quốc Đào – chủ tịch tập đoàn Hoa Thị, tháng trước ông ấy đã làm một tấm thẻ VIP kim cương năm triệu tệ ở đây!”

Nghe những lời này, Đổng Minh Nguyệt suy nghĩ một lúc lâu mới như có chút ấn tượng, cô ấy khẽ gật đầu, trên mặt nở một nụ cười lịch sự, giọng điệu như thường nói:

“Chào cậu chủ Hoa!”

Sau khi nói xong, Đổng Minh Nguyệt lập tức quay đi, nhanh chóng quét qua tất cả khách mời trong sảnh tiệc, như đang tìm kiếm bóng người nào đó.

Hoa Anh Kiệt thấy vậy cũng cảm thấy kỳ lạ.

Chẳng lẽ trong sảnh tiệc này còn có người quen của Đổng Minh Nguyệt sao?

Đột nhiên, Đổng Minh Nguyệt nhìn về phía một góc sảnh tiệc, trong mắt hiện lên thần thái chưa từng có, khuôn mặt xinh đẹp ửng hổng, cơ thể mềm mại phấn khích run lên, sau đó bước về bên góc.

“Cộp! Cộp! Cộp!”

“Cộp! Cộp! Cộp!”

Giày cao gót giẫm lên sàn nhà lát đá cẩm thạch phát ra âm thanh lanh lảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận