Cực Phẩm Tiểu Nhị

Tay Chu mỹ nam đặt trên vỏ kiếm không kiềm chế được mà bắt đầu run rẩy. Tiếp theo, run rẩy nhanh chóng lan tràn xuống chân của hắn, cuối cùng là đến toàn bộ cơ thể.
Đột nhiên, nghe thấy một trận rung động dữ dội ở trước mặt bàn, Lạc Tiểu Y kinh ngạc ngẩng đầu lên. Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một khuôn mặt đang hết sức run rẩy, ngũ quan vặn vẹo không ngừng của con heo băng!
Lạc Tiểu Y chưa từng nghĩ đến, con heo băng sẽ thể hiện bộ dạng quái dị như vậy! Mi mắt hắn chớp một cái, lại chớp một cái. Rốt cục thật cẩn thận vươn tay ra, đến khi sắp sửa đụng đến mạch cổ tay của hắn, thì tay của Lạc Tiểu Y vèo một cái thu hồi về đặt ở hai chân.
Mắt thấy da mặt con heo băng càng ngàycàng xanh tím, rốt cuộc Lạc Tiểu Y cẩn thận hỏi: “Chu, Chu đại hiệp, ngài bị trúng gió rồi phải không?”
Nói tới đây, hắn làm vẻ mặt thương hại. Lại vươn tay ra, đặt lên trên mạch cổ taycủa Chu công tử. Nhưng tay của hắn thực sự đang run run quá mãnh liệt, Lạc Tiểu Y cái gì cũng không cảm nhận được.
Thông cảm nhìn con heo băng, Lạc Tiểu Y cắn môi dưới, vô cùng thông cảm, lại vô cùng thương tiếc nói: “Chu đại hiệp, người nhịn một chút, tiểu nhân lập tức đi gọi đại phu ngay.”
Mắt thấy Lạc Tiểu Y sắp xoay người chạy ra ngoài cửa, Chu mỹ nam hít thật sâu vài hơi, rốt cục có thể phát ra thanh âm: “Không cần.”

Thanh âm này có chút run run, Lạc Tiểu Y quan tâm nhìn con heo băng.
Nhìn ánh mắt của hắn, khóe miệng Chu mỹ nam lại tiếp tục rút. Hắn nhắm hai mắt lại, cố gắng dùng sức hít sâu vài cái, mới chậm rãi mở mắt ra, lẳng lặng nhìn Lạc Tiểu Y, lạnh lùng nói: “Ta không sao, chỉ là vừa mới nghe được một chuyện cười quái lạ, nên đang cố nén cười mà thôi.”
Lời này vừa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y lập tức xanh mét. Hắn cắn răng nhìn miệng con heo băng, lại phát hiện khóe miệng của con heo băng, lại đang co rúm mãnh liệt vài cái.
Lại tiếp tục hít thở mấy hơi thở thật sâu, sắc mặt Chu mỹ nam cuối cùng cũng đã khôi phục về vẻ bình thường. Hắn vươn tay, tiếp nhận bầu rượu trong tay Lạc Tiểu Y. Sau đó châm cho mình một chén rượu, rồi uống một hơi cho hết. Mới liếc mắt nhìn Lạc Tiểu Y một cái, lạnh giọng nói: “Công phu nói đùa của Lạc Tiểu công tử đối với ta càng ngày càng cao thâm rồi!”
Không nhìn khuôn mặt phát tím của Lạc Tiểu Y, Chu mỹ nam chậm rãi châm rượu cho mình, chậm rãi nói: “Tại hạ vẫn cho rằng, một người đặc biệt kỳ quái như Lạc Tiểu công tử, chắc chắn sẽ có suy nghĩ khác biệt. Chỉ là không nghĩ đến, Lạc Tiểu công tử cư nhiên khôi hài như thế, Chu mỗ hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy. Suýt nữa, lần đầu tiên trong đời ở trước mặt mọi người cười to ra tiếng, Lạc Tiểu công tử bằng vào điểm này, đã có thể khiến cho mọi người trong thiên hạ nhìn với cặp mắt khác rồi!”
***, tên tự kỷ này, chẳng lẽ hắn cười to một tiếng, thì chuyện đó có thể trở thành chuyện lạ trong võ lâm sao?

Không đúng, ai ya, ta thật vất vả mới có thể thẳng thắn nói cho người đầu tiên biết về thân phận của mình. Tự nhiên lại nhận được một phản ứng như vậy. Thật, thật sự là buồn cười mà!
Nhìn thấy Lạc Tiểu Y đang cố gắng hít thở sâu, khuôn mặt nhỏ nhắn kia cũng bắt đầu từ xanh tím mà chuyển đen. Hai mắt bắn ra lửa, đủ để cho thấy hắn đang rất đau đớn. Con heo băng rốt cục lấy tay vỗ vỗ bả vai Lạc Tiểu Y, thản nhiên nói: ” Lưu công tử này quả thật là người tài giỏi. Nhưng mà tại hạ tin tưởng lấy trí tuệ của Lạc Tiểu công tử , nhất định gặp dữ hóa lành!”
Sau khi nói xong, hắn cúi đầu chuyên tâm ăn cơm , không thèm liếc mắt nhìn Lạc Tiểu Y một cái nào nữa.
Lạc Tiểu Y cố gắng kiềm nén cảm giác buồn nôn khi nghe, giọng nói trong trẻo của Lưu Thập Nhị lại vang lên: “Tiểu Nhất, lại đây rót rượu cho bản công tử nào!”
Thanh âm này vừa truyền ra, trong tửu lâu có một nửa khách nhân quay đầu lại nhìn Lạc Tiểu Y. Những người này vừa rồi, đều thấy được vành tai và tóc mai của hai người họ chạm vào nhau. Theo ánh mắt của bọn họ, hai mỹ nhân tuyệt sắc vừa rồi cũng bị thu hút theo sự chú ý của mọi người, và đám người của công tử áo trắng, cũng tò mò quay đầu nhìn về phía Lạc Tiểu Y.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y, rốt cục từ xanh tím, dần dần trở nên trắng bệch. Hắn liếc mắt nhìn con heo băng đang ăn hết sức vui vẻ, cảm thấy đúng là tốn hơi thừa lời rồi. Chậm rãi quay đầu đi, cười hì hì nhìn Lưu Thập Nhị: ” Thập Nhị công tử, tiểu nhân lập tức tới liền.”
Sau khi nói xong, đùi phải của hắn nâng cao lên, hùng tráng oai vệ, cực kỳ chậm chạp đi về phía Lưu Thập Nhị. Vừa đi, tròng mắt của hắn vừa tích cực hoạt động ! Ai ya , mau, mau tìm cách! Mau a!
Lưu Thập Nhị quay đầu, nhìn tư thế đi đứng và tròng mắt đang chuyển động của hắn với cặp mắt đầy hứng thú, nhìn nhìn, ánh mắt của hắn vừa có sự hứng thú lại vừa thêm một chút ôn nhu: trên đời này, sợ chỉ có một Lạc Tiểu Nhất mà thôi! Trước đây ta nghĩ, Lạc Tiểu Nhất chỉ có ở trong tửu lâu này mới thật sự vui vẻ, mới là tính cách thật sự của hắn. Lại không nghĩ qua, lấy tính cách của hắn, cho dù vào phủ đệ của ta, e rằng các quy tắc rập khuôn trong phủ cũng sẽ bị hắn phá hoại!
Nghĩ đến đây, ánh mắt của hắn càng thêm ôn nhu như nước. Mà bị ánh mắt ôn nhu như nước của hắn nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh của Lạc Tiểu Y càng chảy càng nhiều.
Ngay lúc cả người Lạc Tiểu Y thống khổ, muôn vàn khó xử đi về phía Lưu Thập Nhị thì một thanh âm thô cứng từ trong góc truyền đến: “Lạc Tiểu Nhất, rượu và thức ăn của bổn đại gia đâu!”
Tiếng nói kia tuy không vang dội, nhưng lại lộ ra một cỗ khí thế oai vệ. Cơ hồ là tiếng nói chỉ vừa mới truyền ra, Lạc Tiểu Y đã vui mừng trả lời ngay lập tức: “A, rượu và thức ăn của gia còn chưa đưa lên a? Tiểu nhân lập tức đưa lên liền, lập tức lên đưa liền.”
Nói tới đây, hắn chuyển hướng Lưu Thập Nhị, cũng không nhìn ánh mắt của hắn, chỉ là hạ thắt lưng, vang dội nói: ” Thập Nhị công tử mong công tử thông cảm, Tiểu Quang, mau tới đây rót rượu cho Thập Nhị công tử.”

Vừa nói xong, thân thể hắn lập tức gập lại, vèo một tiếng, đã lẻn đến trước mặt một đại hán. Người này thân hình to lớn cường tráng, khuôn mặt lỗ mãng, đúng là đại hán có thể khiến cho con heo băng sẵn sàng chiến đấu ngay lập tức.
***, ta thật sự là hồ đồ, có một người tốt như vậy, lại không nhờ giúp đỡ, lại đi cầu cái con heo băng kia? Ái chà, người này tiếp xúc với ta rất ít, chưa từng bị ta hại qua, trong tình huống nguy cấp như thế này, đúng là một mũi tên trúng hai con chim mà!
Khom người, Lạc Tiểu Y cười nịnh nọt nói: “Không biết khách quan muốn rượu và thức ăn nào?” Khoát khoát tay, thanh âm thô cứng nói: “Tại hạ họ Hà, tiểu nhị ca gọi ta Chấn Vân là được.”
Giọng nói của hắ thật đúng là rất thô cứng, ánh mắt nhìn về phía Lạc Tiểu Y chẳng những ôn hòa, còn có chút coi trọng. Tuy rằng Lạc Tiểu Y không hiểu vì sao, nhưng đứng trước mắt là một người đang coi trọng mình, vẫn cực kỳ vui mừng! ***, rốt cục có một dãy núi để dựa vào rồi a! Oa ha ha, bất luận hôm nay ta chơi xấu vị đại hán này như thế nào. Hừ, có hắn ở đây, chắc chắn Lưu Thập Nhị cũng để ý vài phần mà tránh xa ta ra?
Lạc Tiểu Y hạ thấp thắt lưng, nhìn Hà Chấn Vân cảm kích kêu lên: “Cảm ơn Hà gia đã coi trọng tiểu nhân. Hà gia muốn ăn gì? Tiểu nhân lập tức đi gọi.”
Chấn Vâncất giọng thô cứng nói nói : ” Thịt bò ba cân, rượu một vò là được. Tiểu nhị ca không cần khách khí, nên làm gì cứ làm đi thôi!” Lạc Tiểu Y nghe vậy, lập tức nâng cổ họng lên, hướng về phía nội viện rống to một tiếng. Rống xong, hắn vẫn một mực cung kính đứng ở bên người Hà Chấn Vân, khom người nói: “Gia, rượu và thức ăn lập tức đem lên liền. Tiểu nhân từ nhỏ luôn kính ngưỡng những người cường tráng khỏe mạnh như gia, gia cho tiểu nhân hầu hạ người trong chốc lát nhé.”
Không biết tại sao, khi nghe được Lạc Tiểu Y nói ra câu kia: ” Từ nhỏ luôn kính ngưỡng những người cường tráng khỏe mạnh như gia “ thì bàn tay nắm chén rượu củacon heo băng, không biết vì sao đột nhiên rung lên một cái! Mà Lưu Thập Nhị hai mắt vẫn nhìn chăm chú vào Lạc Tiểu Y, lại quay về liếc mắt nhìn bàn tay cùng thân hình trắng nõn của bản thân, đồng tử bắt đầu co rụt lại


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui