Nói tới đây, Lam Hòa hai tay ôm ngực, ung dung đợi xem biểu hiện của Lạc Tiểu Y.
Quả nhiên, pho tượng Lạc Tiểu Y chỉ có tròng mắt có thể chuyển động nhanh như chớp , vừa nghe đến mình sắp đi ăn cơm tù, tay chân lập tức động đậy, thả người bổ nhào về phía trước, gắt gao níu lấy vạt áo Lam Hòa.
Chỉ thấy hắn đem mặt chôn ở trong vạt áo Lam Hòa, thanh âm run rẩy, khóc nức nở nói: “Công tử, tiểu nhân không dám! Tiểu nhân thật sự không dám.”
Vừa nói, hai mắt Lạc Tiểu Ychôn ở vạt áo trường bào nhanh như chớp chuyển không ngừng. ***, giờ giấc hôm nay bất lợi, không nên trộm cắp, ô, khi ta tới tại sao không có xem Hoàng lịch một chút a? (Hoàng lịch:sách nói về thời tiết ngày tháng)
Hai tay của hắn gắt gao níu lấy vạt áo trường bào Lam Hòa, vừa lau nước mắt nước mũi, vừa than thở khóc lóc nức nở nói: “Công tử, tiểu nhân biết sai rồi, công tử, tiểu nhân thật sự là sợ lắm a, cầu công tử bỏ qua cho tiểu nhân, chỉ cần công tử không đem tiểu nhân đưa đến nha môn, tiểu nhân nguyện ý làm trâu làm ngựa phụng dưỡng công tử!”
“Làm trâu làm ngựa?”
Lam Hòa lạnh lùng mở miệng: ” Những lời này của ngươi có điểm rất quen tai a, tựa hồ trong ngày hôm ấy tiến vào tửu lâu cũng đã nói rồi?”
Lạc Tiểu Y nghẹn họng, tròng mắt hắn loạn chuyển một trận, cũng không biết xuất ra lời nào cho tốt .
Lúc này, Lam Hòa khoan thai mở miệng: “Ngươi nói làm trâu làm ngựa? Bản công tử tạm thời lại tin ngươi một lần, không đưa ngươi đi nha môn nữa!”
Vừa dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y lập tức nhấc lên, hai mắt tỏa sáng hưng phấn nói: “Thật sao? Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy! Công tử lời này nói cần phải giữ lời a!” Trên mặt hắn sạch sẽ, ánh mắt đen trắng rõ ràng, chỗ nào có nửa điểm nước mắt? Lam Hòa kinh dị nhìn hắn, thật sự không rõ tiếng khóc lóc hắn mới vừa rồi là làm sao phát ra.
Đột nhiên vèo một tiếng, Lạc Tiểu Y đã hưng phấn đứng dậy, sau khi hắn đứng thẳng, lại cong eo, đem đầu gối bản thân vỗ sạch sẽ. Sau đó, hai mắt hắn lại nhìn chung quanh, liếc mắt một cái xem xét đến nước trà trên bàn, vội vàng rót ba chén uống ừng ực sạch sẽ.
Những động tác liên tiếp này của hắn, giống như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, cực kỳ gọn gàng, giống như làm chuyện thiên kinh địa nghĩa!
Lam Hòa trừng lớn hai mắt nhìn, chậm rãi đôi môi hắn bĩu một cái, khuôn mặt tuấn tú lại bắt đầu biến thành màu đen, âm thầm hận chính mình : ta tại sao lại một lần, lại một lần mềm lòng trước mặt tiểu tử gian hoạt này !
Lạc Tiểu Y sau khi đem nước trà trên bàn uống một hơi cạn sạch, quay đầu nhìn đến sắc mặt Lam Hòa xanh lét biến thành màu đen, không khỏi khẩn trương nhìn hắn, khuôn mặt tươi cười nói: “Công tử đối với Tiểu Y thật là đại ân đại đức, giống như cha mẹ tái thế.” Lời này Lam Hòa tuy rằng không tin lắm, bất quá nghe xong vẫn cao hứng. Bởi vậy, khuôn mặt hắn lạnh lùng cũng hòa hoãn một phần, lúc này, Lạc Tiểu Y còn nói thêm: “Công tử, thuốc mê kia vì sao cũng mê không được người vậy?”
Lam Hòa chậm rãi ngẩng đầu, thấy Lạc Tiểu Y ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, biểu tình cực kỳ đáng yêu nhìn mình, tựa hồ chính là hỏiviệc nhỏ như hắn có ăn cơm hay không!
Nhắm hai mắt lại, Lam Hòa sau khi tận lực làm cho mình bình tĩnh một chút, mới trợn mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: ” Thuốc kia, đối với cao thủ không có hiệu quả.”
Thì ra là thế, con ngươi Lạc Tiểu Y đảo một vòng, cực kỳ đau lòng thầm nghĩ, học vấn a! Ở trên đời này, cho dù là làm trộm hái hoa cũng cần có học vấn a! Ai ya, ai ngờ chưa hái được hoa đã bị bắt rồi? ***, thì ra muốn mua thuốc mê cũng không thể tin tưởng cửa hàng bình thường , phải đều chế đặc biệt mới được. Ân, lần sau nhất định phải làm thứ tốt hơn đến thử lại lần nữa.
Lạc Tiểu Y đang suy tư về chuyện thuốc mê trọng đại thì ngón tay Lam Hòa đã ở trên mặt bàn gõ gõ : tiểu tử trước mắt này, thật sự là quá mức đáng giận, quá mức làm cho người ta tức giận, phải nghĩ cái biện pháp gì làm cho hắn thống khổ thống khổ đây?
Tội chết có thể miễn, tuyệt đối không thể để cho hắn chạy thoát. Nhưng mà nên xử lý như thế nào đây? Lần đầu tiên nhốt vào trong phòng chứa củi, ngược lại đem tiểu tử này nuôi đến mặt mày hồng hào, tinh thần phới phới. Lần thứ hai đem hắn vứt xuống trên nóc nhà cách nơi này hơn mười dặm, kết quả tiểu tử này ngủ ngon lành, cao hứng phấn chấn xuất hiện. Để cho hắn đi so chiêu cùng với hai người đàn bà chanh chua, hắn tựa hồ còn thích thú.
Lam Hòa mím môi thật chặt, nhíu mày khổ tư không thôi. Cũng không biết qua bao lâu, mày hắn rốt cục buông ra, nhẹ nhàng thở dài một hơi .
Hắn vừa thở dài thoải mái, Lạc Tiểu Y ở bên cạnh nghe tới, cả người lại cả kinh chấn động một trận.
Môi hắn giật giật vài cái, vẻ mặt cầu xin kêu: “Công tử gia, đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn công tử gia, người buông tha tiểu nhân đi. Tiểu nhân thực là nhất thời hồ đồ, Phật cũng đã nói, buông đao trộm, vừa đứng lên liền lớn hơn hắn. Hơn nữa, tiểu nhân cũng không có lấy trộm đao, tiểu nhân chỉ là động tà tâm.” Nghe đến đó, Lam Hòa nhíu mày một cái. Một lát sau, hắn mới hiểu được, thì ra tiểu tử này nói là câu thành ngữ “Bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật”.
(Thành ngữ “phóng hạ đồ đao” trong kinh điển thường đề cập.Giải nghĩa:
Ngày xưa có một đồ tể ở hội Niết Bàn vừa buông bỏ con dao làm nghề sát hại xuống, lập tức được thành Phật. Đây là ý nói việc quyết tâm bỏ dữ theo lành một cách nhanh chóng.)
Chỉ nghe Lạc Tiểu Y vẻ mặt đau khổ tiếp tục nói: “Cho dù là Khổng Tử cũng từng nói, biết sai lầm rồi có thể sửa đổi, đó là người vô cùng thiện lương a. Tiểu nhân biết sai có thể thay đổi, tiểu nhân cũng thập phần thiện lương. Công tử, người có thể buông tha tiểu nhân lần này không?”
Hắn vừa nói, tròng mắt vừa nhanh như chớp chuyển không ngừng. Lạc Tiểu Y lục hết danh nhân cổ huấn trong đầu , càng nói càng phấn khởi, càng nói càng cảm thấy mình thật sự là rất có lý, công tử muốn trừng phạt mình, thật đúng là trên thực xin lỗi ông trời, trước xin lỗi cổ nhân, ngay tại chỗ thực xin lỗi Lạc Tiểu Y hắn.
Lam Hòa lẳng lặng nhìn hắn, kiên nhẫn nghe mỗi một câu của hắn. Lạc Tiểu Y thao thao bất tuyệt nói cho hết lời, thò tay với cái chén bên cạnh ngẩng đầu uống, lại phát hiện bên trong không có một giọt nước trà, ánh mắt đang tìm kiếm mọi nơi. Lam Hòa bỗng nhiên vỗ tay, chậm rãi nói: “Không tệ, rất có tài ăn nói.”
Được hắn tán thưởng, Lạc Tiểu Y trà cũng không tìm, lập tức quay sang nhìn hắn, hai mắt lấp lánh, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ toả sáng. Lúc này, Lam Hòa lại thản nhiên nói: “Đối với ngươi vừa rồi làm những chuyện như vậy, bản công tử sau khi suy nghĩ kỹ, rốt cục nghĩ tới một cái ý kiến hay.”
Xoát——
Hai mắt Lạc Tiểu Y mở lớn như chuông đồng, gắt gao theo dõi hắn.
Khóe miệng Lam Hòa lại chậm rãi khẽ hạ xuống, chậm rãi nói: “Tối hôm nay, bản công tử cùng Giang Tam tiểu thư ước hẹn, “ Oa Oa Oa, tài tử giai nhân gặp gỡ hậu hoa viên? Ha ha ha, có gian tình để nhìn rồi! Bắt trộm tại chỗ, bắt gian tại giường, ***, đây là một tin tức tốt trọng đại, khi bọn hắn yêu thương nóng bỏng ta sẽ vọt tới, sau đó lại nghĩ cái biện pháp bắt bí bọn họ một phen!
Di, không đúng! Nào có người làm chuyện xấu trước đó còn đem kế hoạch nói cho hắn biết? Không đúng, rất không đúng!
Lam Hòa tựa hồ nhìn hiểu Lạc Tiểu Y nghĩ gì ánh mắt tỏa sáng gian tà, cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Những năm gần đây, nàng vẫn đau khổ dây dưa bản công tử, có mấy lời là muốn cùng nàng giáp mặt nói rõ ràng. Ngươi bây giờ cũng là người quen trước mặt Giang Tam tiểu thư, dẫn ngươi đi cũng tốt, làm người chứng kiến.”
Gì? Không phải gian phu dâm phụ? Mà là đi cự tuyệt người đàn bà chanh chua kia? Khóe miệng Lạc Tiểu Y co quắp giật giật, sau khi nghỉ ngơi một lát, lại co rúm một chút. Tiếp theo, liền mãnh liệt không ngừng co rúm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...