Hai người tránh xa cái cửa thành Lam Hòa này, trong tiếng xì xào bàn tán thì Lạc Tiểu Y đã mang đám người Giang Tam tiểu thư lên lầu hai.
Lam Hòa lúc này quả thật có dấu hiệu sắp bùng nổ. Lạc Tiểu Nhất này, lúc trước bằng vài câu nói xằng nói bậy, liền làm cho cả thành Lạc Dương mọi người đều cho là hắn đồng tính. Hiện tại lại là vài câu nói xằng nói bậy, chuyện đồng tính tựa hồ che giấu một ít, lại trêu chọc đến một cái phiền toái đáng sợ hơn!
Hắn chưa từng giống như bây giờ, hận không thể xiết cổ Lạc Tiểu Y, làm cho hắn lè lưỡi muốn sống không được muốn chết không yên.
Mấy kỵ sĩ bây giờ còn đang ở dưới lầu uống rượu, Lạc Tiểu Y mang theo chúng nữ lên lầu hai an bài trước. Hắn vừa cẩn thận chiếu cố Giang Tam tiểu thư, tựa hồ thiếu nữ trước mắt cũng không phải một cái cao thủ có công phu, mà là một nữ tử khuê các yếu đuối, ngay cả đi đường cũng không xong.
Vừa lên lầu hai, Giang Tam tiểu thư liền nhìn quanh mọi nơi, Lạc Tiểu Y tất nhiên là biết nàng tìm kiếm thứ gì, liền chỉ vào gian phòng Lam Hòa ở kia giới thiệu: “Đó là phòng ngủ của công tử, hắn xưa nay đến khách sạn liền ở trong đó.”
Nhìn đến hai mắt Giang Tam tiểu thư long lanh, hai mắt Lạc Tiểu Y cũng lâp lánh! Hì hì, quấn đi, đi quấn lấy hắn đi, tốt nhất quấn chặt một chút, cuốn lấy tiểu tử đó khiến hắn không dám xuất hiện ở tửu lâu. Như vậy ông đây liền tự do rồi! Oa ha ha ha ha!
Mang theo mấy người Giang Tam tiểu thư xấu hổ mà e sợ, sắp xếp phòng cho các nàng, múc nước tắm, phóng đến phố bên mua bánh tô Lạc Dương*. Lạc Tiểu Y bận tối mày tối mặt. Đương nhiên, hắn cũng thu hoạch thật lớn, mới chưa đến nửa ngày, liền thu nhập được một lượng bạc rồi.
Hai mắt híp lại thành một đường, Lạc Tiểu Y hạnh phúc thầm nghĩ: Ông trời a, mỗi ngày hãy đưa một nữ nhân thích Lam Hòa tới cửa đi, làm tiểu nhị thế này, thật sự là quá hạnh phúc rồi!
Cú như vậy đến khi trăng sáng lên cao, Lạc Tiểu Y mới hạnh phúc trở lại phòng chuẩn bị ngủ. Hắn vừa ngâm nga bài hát, vừa đủng đỉnh lắc mông, cả người tưng tưng mở cửa phòng, trong đêm tối liền hướng bên giường sờ soạng!
Sờ a sờ, sờ a sờ! Di, tại sao lại mò tới một miếng thịt ấm áp?
Dọa người!
Lạc Tiểu Y nhảy dựng ra xa ba thước! Hai tay che ngực, hai mắt trừng trừng, cảnh giác nhìn chằm chằm thứ hình người ngồi ở trên giường, quát: “Ngươi, ngươi là người hay là quỷ?”
Người nọ chậm rãi cười, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết, nhìn đến nụ cười quen thuộc này, Lạc Tiểu Y thở dài nhẹ nhõm một hơi, là người! Lam Hòa hắn chạy tới đây làm gì?
Tiếp theo, đầu hắn như bị tạt mội gáo nước lạnh, cùng lúc đó, hắn thả người nhảy dựng ra ngoài cửa, vội vàng gào thét: “Quỷ a, có quỷ a!”
Một chữ cuối cùng vừa mới phun ra khỏi mồm, thanh âm của hắn liền im bặt! Tiếp theo, thấy hoa mắt, thân mình bay lên không, sau đó, cả người hắn liền lướt gió mà đi, bất quá là đầu hướng xuống đất mà thôi!
Dẫn theo Lạc Tiểu Y chạy qua hai con đường, đi thẳng tới trên một nóc nhà, Lam Hòa mới nhẹ nhàng buông tay, xoạt xoạt vài tiếng giải huyệt đạo cho hắn.
Lạc Tiểu Y vừa được tự do, lập tức cúi đầu nhìn xuống. Mụ mụ nha, tại sao lại cao như vậy a? Thân mình hắn quơ quơ, vội vàng cong sống lưng nhỏ bé, cẩn thận ngồi xổm tại chỗ không dám nhúc nhích.
Lam Hòa đứng bên cạnh, hắn xoay lưng về hướng ánh trăng, nhìn không rõ biểu tình. Lạc Tiểu Y run run ngồi xuống, thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn hắn. Thấy Lam Hòa hai mắt như điện, trong đêm tối phát ra quang mang ấm u. Ánh nhìn chăm chú mang theo sát khí cường độ cao kia, làm cho Lạc Tiểu Y không hiểu sao, thân thể cư nhiên cứng lại!
Đặt mông ngồi trên xà ngang, Lạc Tiểu Y ngẩng đầu nhìn ánh trăng, cười ha ha: ” Ánh trăng này thật xinh đẹp a, công tử, ngươi đi xa như vậy dẫn theo tiểu nhân đến đây ngắm trăng, thật sự làm cho tiểu nhân vô cùng cảm kích a.”
Hai mắt Lam Hòa nhìn chằm chằm vào hắn, thấy hắn cư nhiên không né tránh, lại còn dùng hai mắt đen trắng rõ ràng kia mỉm cười nhìn lại mình. Không khỏi lấy làm kỳ lạ.
Hắn lạnh lùng nhìn Lạc Tiểu Y, qua sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Lạc Tiểu Nhất, lá gan ngươi không nhỏ a.”
Hắn nói rất chậm, rất uy nghiêm kèm theo sát khí. Nhưng mà bây giờ, bất kể là hắn, hay bản thân Lạc Tiểu Y đều cảm thấy lực đạo lời này quá yếu. Dám coi thường hắn như thế, hơn nữa cũng không phải lần đầu coi thường, đương nhiên lá gan không nhỏ.
Chậm rãi thở ra một hơi, Lam Hòa lẳng lặng nhìn Lạc Tiểu Y, chầm chậm hỏi: “Ngươi nói, hiện tại bản công tử là đem ngươi giết, hay là đánh gãy tứ chi vứt xuống nơi này thì tốt hơn?”
Hắn nói rất chậm, rất chân thành, trong thanh âm bình tĩnh mang theo tử khí khó có thể hình dung!
Nhưng kỳ quái là, Lạc Tiểu Y giờ phút này lại có điểm muốn cười. Trên thực tế, hắn cũng đã cười, chỉ thấy hắn cười hì hì nói: “Công tử, người không biết là lấy chuyện làm không được đến uy hiếp người khác rất là kém sao?”
Hắn tiếp tục cười đến tít mắt , hồn nhiên không nhìn dấu hiệu nổi giận của Lam Hòa, còn sung sướng nói: “Công tử a, ngươi nếu không phải người thiện tâm, cũng sẽ không lượm Tiểu Y về . Hơn nữa, Tiểu Y cũng không có làm gì nha. Giang Tam tiểu thư này tuy rằng quấn người có hơi đáng sợ, nhưng công tử ta là người bực nào? Anh tuấn phi phàm, tiêu sái tự do, rời khỏi lâu dăm ba tháng, khi trở về thì chuyện gì cũng không có rồi.”
Nghe được câu cuối cùng của hắn, Lam Hòa bỗng nhiên có điểm muốn cười. Nguyên lai tiểu tử này là có chủ ý này?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận ý định của Lạc Tiểu y , Lam Hòa vỗ vỗ tay, ở trên nóc nhà người ta vừa tản bộ, vừa lành lạnh nói: “Lạc Tiểu Nhất, ngươi nói không sai, bản công tử lần này vốn không có ý định làm gì ngươi! Tốt lắm, bản công tử muốn đi rồi, ngươi cứ ở đây hóng mát đi.”
Hả?
Lạc Tiểu Y khẩn trương , lại chỉ có thể đè thấp cổ họng bi thảm nói : “Công, công tử, ngươi muốn để tiểu nhân ở nơi này sao? Không cần a! Tiểu nhân sợ đen, lại sợ quỷ, lại sợ cao, lại sợ người, lại sợ lạnh a! Người không thể cứ như vậy mà đi a.”
Hắn liên tiếp thốt ra mấy câu lại sợ thì thân ảnh Lam Hòa nhoáng lên một cái, đảo mắt liền không thấy bóng dáng!
Lạc Tiểu Y tiếp tục nhìn hướng hắn ly khai, sau khi tiếp tục bi thảm đem mấy câu cuối cùng nói xong. Liền yên tâm thoải mái ngồi trên nóc nhà, nhếch chân lên bắt chéo, híp hai mắt ngâm nga.
Tùy tiện ngâm vài câu, Lạc Tiểu Y ngã người trên mái ngói cao thấp không đều mà ngủ, đem mười ngón đặt trên hai mắt, theo khe hở nhìn ánh trăng trong miệng hắn than thở : “Công tử a công tử, ngươi mềm lòng như vậy sao xứng là nam nhi a?”
Ai da ! Chẳng lẽ hắn động thủ với ta chính là chuyện này sao? Ai, ngủ ngủ, ngủ hai canh giờ lại quay về tửu lâu cũng không muộn.
Ngáp một cái, hắn nhẹ nhàng lật người như thường , đắc ý thì thào nói: “Ta là loại người nào? Ta xuống sông bắt cá, đặt bẫy giết người, lên cây bắt chim, nửa đêm vào nhà giàu trộm tiền trong bảo khố. Chuyện gì chưa có trải qua? Nóc nhà này sao có thể hù đến nhân vật anh hùng như ta ? Lam Hòa a Lam Hòa, ta tùy tiện giả bộ một tí, ngươi quả nhiên xem thường ta rồi, Aha ha ha ha.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...