Người đàn kia chắc chắn rất hận hắn, sau khi ly hôn liền biến mất không rõ tung tích, thậm chí cô ta còn chưa từng trở về xem Đường Tâm liếc mắt một cái.
Phụ nữ vẫn luôn để ý tiền bạc của hắn, hắn cũng đã thành thói quen. Nhưng khi xuất hiện một người phụ nữ hắn khát vọng nhưng lại chẳng có hứng thú gì đối với tiền bạc của hắn thì ngược lại điều đó lại khiến cho hắn trở tay không kịp.
“Bất luận ngươi suy đoán như thế nào đều được, nhưng tốt nhất ngươi không nên khiến Khoản Khoản sợ hãi.” Đỗ Phong Thần giống như lửa cháy đổ thêm dầu, lấy ngữ điệu vô cùng thân thiết nói, sau đó bồi thêm mottj câu:“Bất quá nếu ngươi làm cô ấy sợ, ta sẽ rất vui lòng đảm nhiệm công việc an ủi cô ấy.” Hắn a miệng cười.
“Ngươi còn không có nói cho ta biết, cô ấy ở đâu?” Tiếng nói lấy cực cao âm lượng gầm rú đi ra.
Đỗ Phong Thần tươi cười không giảm, vươn tay mở cửa xe.
“Cô ấy mang Đường Tâm về nhà trẻ tư nhân của gia đình cô ấy, mà trong khoảng thời gian ngươi vừa bão nổi chúng ta đã đến nơi rồi.” Hắn thưởng thức biểu tình phức tạp trên mặt Đường Bá Vũ.
Bên ngoài xe là một nhà trẻ mẫu giáo tầm trung, cách tường vây thấp có thể nhìn thấy lũ trẻ đang vui đùa hết sức khoái trá.
Đường Bá Vũ tầm mắt lợi hại như chim ưng nhanh chóng sưu tầm, rất nhanh liền tìm thấy Phương Khoản Khoản thân ảnh trong đám trẻ con. Hắn giống như một ngườ thợ săn phát hiện ra con mồi của mình, thẳng hướng cánh cổng hình phim hoạt hình đi tới.
Đỗ Phong Thần đi theo xuống xe, cầm nửa gói lạc ghé vào trên tường vây. Hắn biết sắp có trò hay, mà hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Sau giờ nghỉ giải lao, sân nhà trẻ liền bị các bạn nhỏ biến thành bãi chiến trường. Khoản Khoản vội vàng trấn an một cậu bé bị ngã, trên trán cô đầy mồ hôi nhưng khoé miệng vẫn mỉm cười. Tầm mắt khi nhìn về phía Đường Tâm đang ngồi trên bàn đu dây thì ánh mắt càng trở lên dịu dàng hơn.
Mang theo Đường Tâm trở về quả nhiên là đúng, sau khi được chăm sóc cẩn thận, bệnh tình của cô bé rất nhanh đã khỏi hẳn, thân thể khôi phục rất nhanh. Sau đó Đường Tâm liền cùng các bạn nhỏ bình thường cùng đi học, rất nhanh liền hòa hợp với nhau. Trong khoảng thời gian vài ngày ngắn ngủi, Đường Tâm đã hoà nhập cùng mọi người, cả ngày đùa nghịch giống như pho tượng đất nhỏ vậy.
Khoản Khoản cảm thấy vui mừng, nhưng khi tầm mắt của cô dùng lại trước cổng trường, vừa nhìn thấy thân ảnh cao lớn kia, tươi cười ở trên mặt liền cứng ngắc.
“Là anh!” Cô lên án kêu to, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.
Bọn nhỏ đều trầm mặc, ngừng trò chơi trong tay, mờ mịt khó hiểu nhìn hai người trước mặt.
“Sau khi em mang con gái của ta đi, ta đương nhiên phải tự mình đến, đây chẳng phải là điều em hy vọng sao?” Đường Bá Vũ nhìn chằm chằm vào Phương Khoản Khoản, ánh mắt phức tạp, nhưng trên khuôn mặt anh tuấn nhìn không ra biểu tình gì
Hắn thẳng tắp đi về phía cô, hướng cô vươn tay
“A!” Khoản Khoản hét lên một tiếng, sau đó bắt đầu chạy vào trong nhà trẻ. Cô thở hào hển, dùng hết khí lực để chạy, trong lòng lại vô cùng sợ hãi.
Tất cả trẻ con trong sân hoàn toàn ngốc lăng nhìn Khoản Khoản, vô ý thức theo hai người hành động mà chuyển động cổ. Bọn chúng thấy người đàn ông kia vừa vào tới cửa liền một bên mắng một bên đuổi theo Khoản Khoản.
“Ba ba.” Đường Tâm nhận ra người đang đuổi theo Khoản Khoản đúng là ba mình, miệng bởi vì kinh ngạc mà mở lớn. Cô thật không ngờ ba ba sẽ tìm đến cô, càng không ngờ ba ba lại đuổi theo Khoản Khoản, cô không dám tưởng tượng, nếu để ba ba bắt được Khoản Khoản sẽ phát sinh tình huống gì nữa.
Cô bé muốn chạy theo, thay Khoản Khoản giải thích vài câu, không để cho ba ba tức giận. Nhưng vừa mới nhấc chân, sau cổ đã bị người ta túm lại. Cô bé ngạc nhiên quay đầu, lại thấy Đõ Phong Thần đang mỉm cười.
“Tiểu ác ma, đừng nhúng tay vào, ngoan ngoãn ở lại đây.” Đỗ Phong Thần cười, hào phóng mang túi lạc chia cho tụi trẻ con.
“Nhưng là……” Đường Tâm có chút lo lắng. Ba ba tính tình vốn không tốt. Nếu nóng giận mà hung dữ đối với Khoản Khoản, Khoản Khoản có thể hay không cũng sẽ chán ghét cô? Cô bé có điểm lo lắng.
Nhưng cô bé chưa kịp nói hết lời, miệng đã bị chặn lại bằng một hạt lạc, cô bé không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể ăn nó.
“Ăn lạc của cháu đi, không cần nói nhiều.” Đỗ Phong Thần khuyên bảo.
Một mâm điểm tâm tinh xảo bị bưng đến trước mặt Đường Tâm, vừa đảo mắt một cái liền bị các bạn nhỏ lấy sạch. Quản gia cung kính đứng sang một bên, đem chiếc khay đặt ở bên cạnh, bưng lên đồ uống đưa cho Đường Tâm.
“Đúng vậy, tiểu thư không nên chạy theo, vẫn là ở trong này ăn chút điểm tâm có vẻ tốt hơn.”
“Lão Mạc? Vì sao ông cũng đi theo chạy khỏi Đường gia?” Đỗ Phong Thần hỏi, nghển cổ muốn nhìn một chút hai người bọn họ đang làm gì.
“Tôi phải chăm sóc tiểu thư cùng gia sư.” Quản gia nói nghiêm túc, nhưng nụ cười trên khóe miệng làm giảm đi rất nhiều hình tường trung thành của ông ta.
“Ông nếu như vậy tận tâm, liền đuổi theo “chăm sóc” Khoản Khoản đi, cô ấy hiện tại đang rất cần người đi giải cứu đấy.”
Đỗ Phong Thần cười mỉa.
“Bo bo giữ mình. Tôi ở đây chăm sóc Đường Tâm tiểu thư là tốt rồi.” Quản gia tao nhã mỉm cười đáp lại, bàn tay cho vào trong bao, bắt đầu ăn lạc Đỗ Phong Thần mang đến
Về phần Phương Khoản Khoản, vì đang bị đuổi theo mà hét lên. Thở hào hển, cô hoảng sợ nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân của Đường Bá Vũ. Âm thanh ấy càng lúc càng gần, cô thậm chí còn có thể cảm giác được hô hấp của hắn ngay gáy sau mình, cô hoảng sợ tới mức mất đi lý trí.
“Anh cả, chị dâu, cứu mạng a -” Cô thét chói tai, bắt đầu tìm kiếm viện binh.
Ở một góc rẽ, tốc độ của cô bị chậm lại, trên cánh tay lập tức bị một lực rất lớn giữ lại. Cô đang muốn thét lên, thân mình lại bị kéo ra đằng sau, cô không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể ngã vào trong lòng hắn, bàn tay to nhanh chóng che miệng cô lại làm cho cô không thể cầu cứu người khác.
“Em mang con gái của ta đi, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, bây giờ còn muốn gọi ai? Gọi đồng bọn của em sao?” Hắn tựa vào bên tai cô, nhỏ giọng hỏi, trong thanh âm bao hàm nguy hiểm tin tức.
Khoản Khoản phát ra tiếng kêu không rõ, sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, chỉ có thể thần phục lắc đầu. Hiện tại cả người bị hắn ôm vào trong lòng, cô còn dám nói gì? Hắn cao như vậy, khoẻ như vậy, đại khái chỉ cần dùng một bàn tay là đủ để cô vĩnh viễn câm miệng.
Cô đá chân, chừng mắt nhìn hắn, bởi vì thiếu không khí mà giãy dụa, trong ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin tha thứ. Hắn sẽ không thật sự mu ôốn trước khi nghe cô giải thích đã khiến cho cô thiếu không khí mà chết đi? Trong đầu không ngừng nhớ tới lúc trước khi còn đi làm ở “Thái Vĩ tập đoàn” tổng công ty, những người đó kể truyền thuyết về hắn có bao nhiêu đáng sợ.
“Muốn nói gì sao?” Đường Bá Vũ lạnh lùng hỏi, không đem sự phản kháng của cô xem ở trong mắt.
Khoản Khoản dùng sức gật đầu.
“Ta muốn em trước hết phải cho ta một sự cam đoan, từ nay về sau sau em sẽ không một mình mang theo Đường Tâm rời đi Đường gia.” Hắn đưa ra yêu cầu.
Căn cứ vào sự an toàn, hắn phải đưa ra hạn chế như vậy, cái danh “Thái Vĩ tập đoàn” quá mức bắt mắt, khó có thể xác định có hay không có kẻ đang núp trong tối mưu đồ bất chính.
Cô không muốn gật đầu, dùng hai mắt trừng hắn, nín thở đến mức trong mắt đều là nước mắt, nhưng vẫn không muốn đồng ý.
Hắn cũng đợi, chậm rãi nhướng mày.
“Cho dù khó thở mà chết, em cũng không chịu hứa?” Hắn cảm thấy kinh ngạc trước dũng khí cùng tính cách quật cường của cô.
Sau một lúc lâu, cô gần như thiếu không khí tới mức sắp ngất đi, thân mình mềm mại xụi lơ trong ngực hắn.
Đường Bá Vũ đầu hàng, không thể tưởng tượng người đàn bà nhỏ vốn ngốc nghếch này đột nhiên lại cố chấp như vậy. Hắn buông tay ra. Trong khi cô há mồm thở dốc, hắn nâng cằm che lại đôi môi của cô, đem không khí đưa vào trong miệng cô.
Vẫn còn đang tham lam hô hấp, cô không tưởng được hắn lại đột nhiên hôn mình, cô chỉ có thể thụ động đón nhận, từ trong miệng hắn hít thở không khí, chỉ có thể cùng chiếc lưỡi bá đạo của hắn giao triền cùng một chỗ. Tay cô đặt lên chiếc cổ cường tráng của hắn, thân mình kề sát vào ngực hắn, cảm thụ nhiệt độ cùng nhịp tim đập dồn dập của hắn.
Dường như qua một lúc lâu, chỉ khi hai người thân mật tiếp xúc, Phương Khoản Khoản mới chịu thừa nhận với chính mình, thật ra sâu thẳm trong lòng, cô đang nhớ hắn. Sự tức giận của hắn, cử chỉ của hắn, lời nói của hắn, tất cả đều có sự hấp dẫn rất lớn với cô.
Các bạn nhỏ vây xem phát ra tiếng kinh hô, trợn to mắt nhìn, chăm chú nhìn cảnh chỉ thấy được trên tivi.
Nghe thấy khán giả xung quanh đánh trống reo hò, Đường Bá Vũ không tình nguyện chấm dứt, khẽ cắn cánh môi của cô sau đó mới lùi lại.
“Mang Đường Tâm theo ta trở về, sau đó không được sự cho phép của ta, em không được một mình rời khỏi Đường gia.” Hắn mệnh lệnh nói.
Khoản Khoản sắc mặt thay đổi, vẻ mặt mềm mại vì vừa bị hôn sau khi nghe thấy mệnh lệnh của hắn liền trở nên cứng ngắc.
“Làm không được!” Nàng cự tuyệt như chém đinh chặt sắt
Hắn nheo lại hai mắt, cảm giác lửa giận trong lồng ngực đang ngày càng dâng cao. Chỉ mình cô mới có khả năng này, có thể dễ dàng đánh vỡ sự kiềm chế của hắn, khơi dậy lửa giận trong hắn.
“Đường Tâm là con gái của ta, mà em chỉ là gia sư của con bé.” Hắn cảnh cáo nói.
“Nhưng anh căn bản không đem cô bé trở thành con gái mình, anh cũng không quan tâm tới cô bé, chỉ biết lúc nào cũng hợp đồng với hội nghị. Cô bé vẫn là đứa nhỏ, cần sự quan tâm của anh, nếu anh không thể làm được, như vậy anh cũng không có tư cách làm cha cô bé. Tôi thích cô bé cho nên quan tâm cô bé. Tôi không thể để cô bé sống trong hoàn cảnh đó được.” Khoản Khoản thắng thắn hô to, tức giận vì hắn không hiểu được sự khổ tâm của cô.
“Ai cho em có quyền lợi chỉ trích ta?” Hắn tới gần cô, trong mắt tràn đầy tức giận. Chưa từng có người quan tâm tới hắn, hắn làm sao biết nên quan tâm người khác như thế nào?
“Đường Tâm phải theo ta trở về Đường gia, ngay cả em cũng phải đi.”
“Vì sao tôi cũng phải trở về?” Cô hỏi, nhưng thật ra qua ánh mắt nóng rực cuả hắn, cô có thể mơ hồ nhận ra khát vọng của hắn. Cô cũng nhớ tới thời gian hai người vô cùng thân thiết, nhưng đó đều là việc không nên xảy ra, làm sao cô có thể nhớ lại điều đó?
“Không vì sao! Đây là mệnh lệnh của ta.” Hắn thô lỗ nói, che dấu mong muốn không muốn cô dời đi. Hắn không nghĩ mất đi con gái, nhưng lại càng không muốn mất đi cô!
Khoản Khoản thở dài.
“Xem ra chúng ta không có cách nào hiểu nhau. Nếu anh không đồng ý biện pháp của tôi, như vậy tôi xin từ chức.”
Nàng quyết tâm nói, trong lòng lại cảm thấy đau đớn.
“Không!” Đường Tâm từ xa nghe thấy quyết định củaKhoản Khoản, cô bé kinh hoảng chạy lại, ôm lấy chân Khoản Khoản, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh hoảng.
“Cô không thể từ chức, cô không thể bỏ cháu lại! Cháu không cần lại giống như trước kia. Cô vẫn luôn quan tâm cháu, chăm sóc cháu, thậm chí ban đêm cô còn đắp chắn cho cháu nữa” Cô bé bắt đầu khóc, sợ hãi sẽ mất đi Khoản Khoản.
Đường Tâm chưa bao giờ từng không muốn xa rời ai, nhưng cô bé vẫn còn là một đứa nhỏ, luôn muốn tìm kiếm sự quan tâm, dịu dàng. Khi Khoản Khoản khiến cô bé cảm nhận được những cảm xúc kia, cô bé cảm thấy bản thân chưa từng vui vẻ đến vậy, cảm thấy chính mình được quý trọng, được yêu thương.
Đứa bé có mẹ giống như bảo bối, đứa bé không mẹ lại giống như một cây cỏ dại.
Trong lòng cô bé đã âm thầm đem Khoản Khoản ảo tưởng trở thành mẹ mình, thậm chí còn hy vọng cô cùng ba ba có cơ hội phát triển tình cảm, làm sao có thể để Khoản Khoản rời đi?
Khoản Khoản ngồi xổm xuống, ôm chặt cô bé.
“Tôi có thể làm những điều anh không thể làm được cho cô bé, giờ anh lại tàn nhẫn muốn đoạt nó đi?”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt âm tình bất định của Đường Bá Vũ. Hắn nói không ra lời, khi nhìn thấy con gái khóc, lần đầu tiên hắn cảm thấy chính mình thật ti tiện. Chưa từng có người dám chỉ ra sai lầm của hắn, chỉ có Khoản Khoản vì Đường Tâm, cam tâm thừa nhận sự tức giận của hắn, mang Đường Tâm ra nhập thế giới của những người bình thường, chỉ ra hắn đã.sai lầm tới mức nào.
“Đừng tàn nhẫn như vậy. Cô bé là con gái của anh mà!” Khoản Khoản thong thả đứng dậy, cầm lấy tay hắn, nhìn thấy vẻ do dự trong mắt hắn.
“Anh hãy thử xem, hãy thử quan tâm tới cô bé, điều này không khó chút nào đâu.” Cô khuyên nhủ, biết tất cả vẫn còn hy vọng.
Cô biết Đường Bá Vũ không phải là người lãnh khốc vô tình, tình cảm của hắn đều bị vẻ ngoài lạnh lùng che dấu. Hắn cũng sẽ tức giận, cũng sẽ vì kích tình mà cuồng loạn. Bên trong cái vẻ lạnh lùng ấy lại là một tâm hồn sâu sắc. Nhưng những tình tốt đẹp ấy đều bị hắn cất giấu rất kĩ, phải tinh tế tìm kiếm mới có thể biểu hiện ra bên ngoài.
“Em không chỉ là gia sư của Đường Tâm, ngay cả ta em cũng muốn quản?” Hắn lạnh lùng nói, nhưng không đẩy tay cô ra. Da cô rất mềm, giống như thứ tơ lụa tốt nhất, có ma lực khiến người khác cảm thấy bình yên.
“Tôi chỉ hy vọng Đường Tâm có thể sống tốt hơn.” Không biết tại sao trước mặt hắn, cô thường xuyên đỏ mặt. Ánh mắt của hắn rất kì lạ, giống như đang cất giấu một bí mật nào đó.
“Nếu anh đồng ý, tôi sẽ trở về cùng anh.”
Một lúc lâu sau, Đường Bá Vũ mới chậm rãi gật đầu. Cả đời này hắn rất ít khi nhượng bộ chuyện gì. Điều này đối với hắn là một thể nghiệm hoàn toàn mới.
“Ta đồng ý yêu cầu của em, sẽ giảm bớt công việc, quan tâm nhiều hơn tới Đường Tâm.” Hắn cứng ngắc đồng ý, quay đi không muốn nhìn vẻ mặt chờ mong của cô.
“Nhưng trong khoảng thời gian này, em nhất định phải ở lại Đường gia.” Hắn ngữ khí vẫn bá đạo như cũ, nói xong ngạo nghễ xoay người rời đi.
Phương Khoản Khoản nhìn bóng dáng của hắn, đột nhiên cảm thấy hưng phấn như vừa thắng một trận đại chiến. Khoé miệng mỉm cười, khi nhìn đến hắn, trong lòng cô lại tràn ngập một thứ cảm xúc khó có thể hình dung. Loại cảm giác này còn mạnh hơn so với cảm giác đối với Đường Tâm, có một chút bất an, còn có càng nhiều dịu dàng.
Cô nhẹ nhàng đặt tay trước ngực, cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh. Cô không biết chính mình làm sao vậy? Chỉ cần nghĩ đến nếu trở lại Đường gia, cô lại có thể ở bên cạnh hắn lại, tim sẽ không tự chủ được mà nhảy nhót không thôi.
“Cô sẽ không từ chức nữa chứ? Đúng vậy không? Cô đồng ý ở lại với cháu đúng không?” Đường Tâm tràn ngập hy vọng hỏi.
Khoản Khoản mỉm cười, xoa đầu cô bé.
“Đúng vậy, cô sẽ ở lại với cháu.”
“Thật lâu sao?” Đường Tâm lo lắng nắm chặt quần áo của cô.
“Vậy phải xem ba cháu biểu hiện như thế nào.” Khoản Khoản trả lời, trong lòng có chút tội ác cảm. Trong khi nói chuyện với Đường Tâm cô thế nhưng lại phân tâm, lần nữa nhớ tới Đường Bá Vũ.
Gia sư như cô thật sự rất thất bại, quan tâm phụ huynh còn nhiều hơn quan tâm tới học sinh……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...