Hắn dong lười mở to mắt, nhìn trước mắt cô vì tức giận mà hai gò má đỏ bừng. Mỹ nữ hắn cũng xem nhiều, nhưng còn chưa từng gặp qua người phụ nữ dám can đảm đối hắn phát giận. Hắn cảm thấy hứng thú nhìn, tầm mắt lướt qua hai gò má đỏ bừng của cô, chiếc cổ thanh mảnh cùng với xương vai, nhìn xuống có thể thấy những đường cong nữ tính đang ẩn hiện trong nước.
“Ta nghĩ đang thảo luận vấn đề của chúng ta, đừng đem Đường Tâm tiến vào.” Hắn nhẹ nhàng đưa ra lời châm chọc, hai tay bởi vì muốn chạm tới da thịt bóng loáng khiết nhuận kia mà ngứa ngáy.
Hắn từ sớm đã muốn chạm vào cô, ở trong thư phòng bộ dáng cô vô ý thức vỗ về chơi đùa hắc ngọc chặn giấy thật sâu in trong tâm trí hắn, khiến cho hắn thường nhớ tới, cho dù ra nước ngoài công tác, cũng không thể xoá bỏ hình ảnh cô trogn tâm trí.
“Anh không cần trốn tránh vấn đề, tôi đã sớm nói với anh, anh khoogn thể cứ như vậy bỏ qua…” Lời của cô không thể nói xong bởi vì Đường Bá Vũ lấy tốc độ cực nhanh tới gần, chỉ thoáng một cái hai cánh tay to lớn đã gắt gao ôm thân thể của cô, dùng nóng rực đôi môi che lại đôi môi vẫn không ngừng nói kia. Hắn đem thân thể của cô nhét vào trong lòng, dùng trong ngực trần trụi cảm thụ thân thể mềm mại của cô đang dần nóng lên.
Ngoài cửa Đường Tâm mở to hai mắt, cố gắng nhìn qua khe cửa nhỏ, muốn nhìn xem cho rõ ràng một chút.
Nhưng ngay sau đó, hai mắt cô bé bị bịt kín, trước mắt trở nên một mảnh hắc ám.
“Lão Mạc, đem tay của ông bỏ ra.” Cô bé lo lắng bị phát hiện không dám nói to. Nếu như bị ba ba biết cô là tổng chủ mưu, lại còn ở ngoài cửa nhìn lén, của cô mạng nhỏ đại khái khó mà giữ được.
Quản gia nhún nhún vai, kiên định đem cửa vào hồ nước nóng đóng lại, đem giãy dụa không ngớt Đường Tâm khiêng trên vai.
“Tiểu thư, kế tiếp là thời gian của người lớn, trẻ con phải lên giường đi ngủ thôi.” Ông tẫn trách đem Đường Tâm mang ra khỏi hiện trường. Tuy rằng có thói quen nghe lén, nhưng ông cũng coi như có một chút “đạo đức nghề nghiệp”, biết khi nào thì lên dừng lại.
Trong ao, một đôi nam nữ không hề hay biết vẫn đang quấn lấy nhau. Lưỡi hắn nhẹ nhàng liếm lên đôi môi của cô, thừa dịp cô hô lên, chiếc lưỡi nóng bỏng lập tức tiến vào trong khoang miệng ngọt ngào. Hai tay bao trùm lên khối thân thể mềm mại hắn mơ ước từ lâu. Hắn thăm dò, bởi vì cảm xúc nhẵn mịn khiến cho hắn sợ hãi, một tay ôm thắt lưng của cô, một tay kia bao trùm trước ngực non mềm, bàn tay ngăm đen cùng tuyết trắng da thịt hình thành mãnh liệt đối lập.
Cô kinh ngạc trừng lớn hai tròng mắt, nhoáng một cái đã ở trong lòng hắn, cho dù cô giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra vòng tay cứng như sắt của hắn. Hắn thân hình quá mức cường kiện, mà cô lại quá mức nhu nhược, căn bản không phải đối thủ của hắn, khi hắn phát động công kích cũng chỉ còn cách thúc thủ chịu trói.
Hắn hôn cô thật sâu, nuốt vào mơ hồ thở dốc cùng với tiếng kháng nghị của cô, ngón tay tìm đến búi tóc của cô, nhẹ nhàng cởi bỏ, dùng những ngón tay dài trải qua những ngọn tóc đen phân tán trên mặt nước. Hắn sớm đã nghĩ muốn xem hình dáng cô khi tóc dài rối tung. Khi không còn những thứ quần áo đáng sợ cùng với vẻ người lớn kiểu tóc kia, cô thật sự là một chuyện kinh hỉ.
Hai chân đạp không đến đáy bể, Phương Khoản Khoản chỉ có thể hư nhuyễn dựa vào trước ngực hắn. Không biết bởi vì nước ấm, vẫn là bởi vì hắn hôn có đoạt nhân khí phách, cô chỉ cảm thấy thần trí mê ly, ngay cả tứ chi đều mềm yếu, không có chút sức lực nào.
Một chút lý trí còn sót lại muốn cô lập tức kêu to, muốn cô phản kháng. Cô dùng bàn tay mềm mại đánh vào đầu vai rắn chắc đầy cơ bắp của hắn, nhưng là hắn chẳng những không có nửa điểm phản ứng, đau ngược lại là tay cô. Hắn khí lực thật lớn, kiềm chế thân thể của cô, thăm dò tới nơi cho tới nay chưa ai từng chạm tới.
Cô bởi vì hắn chạm vào mà trừng lớn ánh mắt, bởi vì kinh suyễn mà đôi môi đỏ mọng khẽ mở, chiếc lưỡi của hắn vẫn cuồng dã mà giữ lấy, ám chỉ ý đồ của hắn.
Khoản Khoản cảm giác được dưới nước thân thể hai người vô cùng gần nhau, dục vọng của hắn tác động đến cô, khiến cho cô không tự giác được run rẩy.
Lần đầu tiên từ khi chào đời tới nay, cô bị ngọn lửa tình dục dụ dỗ, có thứ cảm xúc xa lạ nào đó đang nắm giữ tâm trí cô, cô vụng về hôn lại hắn, cảm giác được cánh tay của hắn vây quanh cô càng ngày càng chặt.
Một loại cảm giác giống như muốn huỷ diệt tất cả đem lý trí của hắn hoàn toàn đốt cháy, làm cho hắn căn bản không thể tự hỏi. Hắn hưởng thụ trong lòng thân thể mềm mại, hắn cảm thấy trước nay chưa từng có nhu cầu, hắn dường như muốn ngay tại chỗ này giữ lấy Khoản Khoản.
Thân thể của cô tuy không nghiêng về phía cốt cảm mĩ nữ nhưng dáng người nở nang lại như thế thích hợp hắn ôm ấp, không nghĩ tới dưới lớp quần áo cũ kĩ kia, đúng là trân bảo hiếm có.
Hắn môi dừng ở chiếc cổ trắng nõn, cắn cắn nơi đó cẩn thận da thịt, ngăm đen ngón tay xoa nắn phấn hồng nụ hoa trước ngực cô, đổi lấy tiếng thở dốc từ cô. Cái miệng của hắn mang theo tình dục tươi cười, xem ra có chút tà ác.
“Dừng tay.” Cô thở dốc nói, lại khó có thể xác định có phải hay không thiệt tình muốn hắn dừng tay.
Tay hắn như thế tà ác, xoa nắn tu nhân nụ hoa, thậm chí còn đi vào nước, chạm tới tối mềm mại dung mạo.
“Là gia sư em lại có thể nói dối như vậy sao? Thành thực chút, em cũng sẽ rất thích nó” Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, ngón tay dài tiến vào đoá hoa xinh đẹp, cùng làn nước ấm áp vỗ về chơi đùa.
Toàn thân cô run lên, cảm nhận ngón tay hắn đang đi vào nơi mềm mại ấy, thậm chí còn thật sâu tiến vào, quá nhiều cảm giác sâu sắc làm cho cô cảm thấy có chút đau đớn. Cô chưa từng trải qua loại cảm giác này, hành động của hắn như dẫn theo ngọn lửa đang không ngừng hướng cô thiêu đốt. Giờ phút này lí trí không còn tồn tại, cô chỉ biết bất lực phối hợp theo động tác của hắn.
“Anh -” Cô nói không lên lời, mở to đôi mắt ướt át, tầm mắt tất cả đều mơ hồ không rõ.
Hắn mê muội trước vẻ mặt của cô, kinh ngạc vì phản ứng kịch liệt của cô, trong lúc kích tình cô thực sự rất đẹp.
Điều này khiến hắn không tự chủ được tưởng tượng nếu cô chân chính cùng hắn triền miên sẽ có bộ dáng như thế nào? Chỉ tưởng tượng đến đây thôi cũng đủ làm hắn phát điên.
Đường Bá Vũ đem cô để ở bên cạnh ao, như cũ dùng môi cùng hai tay tra tấn cô.
Hắn dùng miệng ngậm lấy nụ hoa phấn hồng, rồi sau đó dùng răng khẽ cắn. Miệng cô phát ra bất lực tiếng rên rỉ, hai tay gắt gao ôm cổ hắn, rất sợ hội chìm vào trong nước, sa vào ý loạn tình mê.
Cô bị nhốt giữa một bên là lạnh như băng đá cẩm thạch, một bên là thân hình cực nóng của hắn, ngay cả hô hấp đều khó khăn. Ngón tay hắn tiến vào rồi rút ra thong thả, trêu chọc những cảm giác mãnh liệt cô chưa từng trải qua. Cô cắn chặt môi, muốn kiềm chế tiếng thở dốc sắp tràn ra.
Hắn nhận ra ý đồ cô, tay kia tách ra hàm răng đang cắn chặt môi. Ngón tay dài vẫn không ngừng trêu đùa dưới thân phiến non mềm.
“Em là một người đàn bà toàn diện, hãy cảm nhận những gì ta mang lại cho em, không cần kháng cự.” Hắn thân hình để sát vào người cô, cảm nhận người con gái dưới thân đang không ngừng run rẩy.
Như là có ngọn lửa trong người bùng nổ, cô bởi vì hắn chạm đến mà phát ra rất nhỏ thét chói tai, quá nhiều vui sướng theo ngón tay hắn mang lại, cô không thể nhẫn nại phát ra tiếng thở dốc, sau đó cắn đầu vai hắn lưu lại dấu vết của riêng cô.
Hắn nhắm chặt mắt cảm thụ trong cô đang chặt chẽ bao lấy ngón tay của hắn, kia ôn nhuận xúc cảm cơ hồ làm cho hắn phát cuồng. Hắn như thế muốn cô, quả thực không thể nhẫn nại. Nhưng trong đầu vẫn có chút lý trí nhắc nhở hắn không thể xúc động như vậy, nơi này là ao nước nóng.
Hắn muốn ở mềm mại trên giường, cẩn thận tìm hiểu từng cm trên người cô, không bỏ qua bất kì phản ứng xinh đẹp nào của cô.
Hơn nữa, cô vẫn là Đường Tâm gia sư; nếu như trước kia hắn có thể tuỳ ý cùng cô qua lại, nhưng đối với Khoản Khoản, hắn lại có một khát vọng rất lớn, giống như muốn vĩnh viễn giữ lấy cô. Trên thực tế, hắn chưa từng khát vọng một người đàn bà nào giống như hắn muốn cô. Cô vẫn là như thế mềm mại cùng với nữ tính, hoàn mỹ thích hợp hắn ôm ấp.
Một khi ham muốn với cô nhiều như vậy, hắn không thể đem cô để lại Đường gia.
“Khoản Khoản.” Hắn lần đầu tiên kêu gọi tên của cô, môi còn đang ở cổ cô tàn sát bừa bãi.
Cô từ từ theo cực đỉnh tỉnh táo lại, ở hắn trong ngực hư nhuyễn, không thể nhớ nổi rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra. Thân hình là mềm yếu vô lực, nàng chỉ có thể leo lên hắn, cảm thụ hắn cường ngạnh như thiết thân hình cho nàng ấm áp.
Nhưng mà, những lời hắn nói ngay sau đó khiến cô toàn thân lạnh như băng.
“Ta sẽ ở trong thành phố an bài cho em, nếu em muốn ra nước ngoài cũng được, bất quá không được để cho Đường tâm biết chuyện này. Ta sẽ thay em mua nhà, cũng mua xe cho em, cho em tất cả những gì em cần.” Hắn nói ra biện pháp hắn cho là tốt nhất, trong lòng thầm nghĩ cô nhất điịnh sẽ rất vui mừng, dù sao có rất nhiều người đàn bà tranh nhau tới đầu rơi máu chảy cũng chỉ vì muốn làm tình nhân của hắn.
Nhưng khi hắn cúi đầu, hắn lại thấy khuôn mặt bởi vì tức giận mà cứng ngắc.
“Tôi sẽ không trở thành tình nhân của anh!” Cô gằn từng tiếng nói, chưa dứt lời còn thưởng cho hắn một cái tát trợ uy.
Đường Bá Vũ ngốc sửng sốt ở trong ao, thấy Phương Khoản Khoản phẫn nộ lên bờ, cầm quần áo của hắn che đậy thân thể liền đi ra ngoài.
Cô kiêu ngạo cao nâng đầu, nháy mắt ngăn không cho nước mắt rơi xuống. Cô không phải đang giả vờ, lời đề nghị của hắn làm cho cô tức tới phát khóc.
Hắn đứng trong ao, vuốt bị đánh sưng đỏ mặt. Bị nữ nhân cự tuyệt, đối với hắn mà nói là kinh nghiệm khó quên.
Nhưng rất nhanh, hắn lại phiền não một chuyện khác – Khoản Khoản mặc quần áo của hắn, vì vậy hắn đêm nay sẽ phải loả thân đi về chủ phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...