Cực phẩm thục nữ

Ngoài cửa sổ gió càng ngày càng lớn, ngẫu nhiên còn có sấm chớp. Chính là, mưa gió có to đến mấy cũng không hấp dẫn được sự chú ý của cô, cô có dự cảm kì lạ, không ngừng phỏng đoán chuyện gì sẽ phát sinh đêm nay.
Phương Khoản Khoản tay chân phát run trở về phòng thay áo ngủ, lần đầu tiên đối với ngoại hình của chính mình cảm thấy bất an.
Cô hao hết tâm tư muốn tìm một chiếc áo ngủ có vẻ bình thường nhất, nhưng bất kể mặc vào chiếc nào, cô đều cảm thấy nó như được làm ra để câu dẫn đàn ông. Cô càng không ngừng tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc áo ngủ màu xanh lam, miễn cưỡng xem như che kín cả người.
Làn vải lạnh lẽo dán trên da thịt mỏng hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều. Cô có chút xấu hổ, có chút khẩn trương đi vào trong phòng của Đường Bá Vũ, biết xuyên thấu qua ánh sáng mỏng manh, hắn vẫn có thể thấy cảnh đẹp hắn muốn nhìn.
Hắn nửa người nằm trên giường, ánh mắt nóng rực như lửa, tóc đen hỗn độn phân tán trên trán, ngũ quan tuấn mĩ làm cho người ta khó có thể hô hấp. Hắn đã thay quần áo, chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu rượu nho, trong ngực cơ bắp rắn chắc lộ ra trọn vẹn, quần áo nửa mở lộ ra ngăm đen da thịt, khiến hắn trông càng giống một tên cướp biển nguy hiểm.
Phương Khoản Khoản đứng ở cửa không biết phải làm gì, cô phải cố gắng lắm mới có thể đứng yên tại chỗ, không có nhu nhược xoay người bỏ chạy.
Hai chân cô vẫn đang phát run tới mức khó có thể tưởng tượng đêm nay chỉ đơn giản là việc ngủ chung, hơn nữa, người cô muốn ngủ chung cũng là Đường Tâm mà không phải là hắn kia mà!
“Cô Khoản Khoản.” Đường Tâm thò đầu ra từ trong chăn, khoái trá kêu gọi. “Giường của ba ba rất lớn rất mềm, cô nhanh lên một chút đi.” Cô bé vui vẻ ở trên giường lăn lộn.
“Lại đây.” Hắn vươn tay, tầm mắt không dời khỏi một phân trên người cô, nếu không có Đường Tâm ở một bên, hắn nhất định sẽ khẩn cấp đem cô đặt dưới thân.
Cô có được dáng người xinh đẹp nhất, nở nang mà mềm mại, là mơ ước của mọi người đàn ông. Bên trong lớp vải mỏng manh kia là da thịt trắng như tuyết, như đang dụ dỗ tay hắn tiến vào trong thăm dò.
Khoản Khoản liên tiếp hít sâu, ngơ ngác đến gần, sau đó thật cẩn thận ngồi vào bên mép giường, chỉ dám nằm bên cạnh Đường Tâm. Cô có thể cảm nhận được hô hấp của hắn tồn tại mỗi một chỗ trong phòng, lòng bàn tay bởi vì khẩn trương mà chảy mồ hôi.
“Tại sao cô không đắp chăn? Khoản Khoản, ban đêm sẽ lạnh mà!” Đường Tâm giống như vô tâm nói, dùng khóe mắt trộm ngắm vẻ mặt của ba ba, không bỏ qua ánh mắt đột nhiên nóng rực của người nào đó.
Đường Tâm cười trộm, nghi ngờ nếu thuận lợi tiến hành đi xuống, cô vì ba ba “hạnh phúc” mà cố gắng như vậy, tiền mừng tuổi năm nay rất có khả năng sẽ đạt tới con số thiên văn.
“Không cần, cô ngủ bên ngoài là được rồi.” Khoản Khoản vội vàng cự tuyệt, chỉ nghĩ đến việc cùng hắn đắp chung một chiếc chăn đã đủ khiến trái tim cô đập như sắp nhảy ra ngoài rồi.
“Không cần tránh ở bên cạnh, giường rất lớn, có thể chứa đủ cả ba người chúng ta, cho dù ở trên đó lăn lộn cũng không sợ ngã.” Đường Tâm khuyên bảo, cố gắng lôi kéo Khoản Khoản, còn thực “không cẩn thận” kéo lỏng dây áo ngủ, làm cho chiếc áo mở ra, lộ ra bờ vai trắng ngần của Khoản Khoản, phía sau liền truyền đến một tiếng hít sâu.
Khoản Khoản không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể chui vào trong chăn, nhanh chóng đem chăn bông kéo đến tận cổ, tránh né ánh mắt nóng bỏng của hắn.
Cô vùi đầu vào gối, lại nghe thấy tiếng tim đập như sấm của chính mình. Tay cô bị Đường Tâm nắm chặt, nằm dưới chăn bông, cô mơ hồ có thể cảm giác được thân hình nam tính của hắn.
Hơi thở nam tính của hắn tràn ngập khắp nơi, mặc dù có Đường Tâm nằm giữa, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng nhất cử nhất động của hắn. Trong lòng cô rên rỉ, nghi ngờ chính mình đêm nay có thể ngủ được hay không.

Đường Tâm hưng phấn nằm giữa, tay trái nắm tay Khoản Khoản, tay phải nắm tay ba ba. Ngoài cửa sổ mưa to gió lớn đều bị quên đi, giờ phút này cho dù sét có đánh sập cửa Đường gia, cô cũng không cảm thấy sợ hãi, cô bé thích nhất hai người bây giờ đang nằm cạnh cô, giống như cô có được sự bảo vệ vững chắc nhất.
“Ba ba, con còn chưa bao giờ ngủ trên giường ba ba đâu!” Đường Tâm vô cùng vui sướng nói nhỏ, ngẩng đầu nhìn chiếc giường lớn tinh xảo.
“Con cùng cô Khoản Khoản là những người khách đầu tiên, trừ ba ra, chiếc giường này chưa từng cho bất kì ai nằm vào.” Hắn tuyên bố, thanh âm trong bóng tối có vẻ phá lệ trầm thấp thân mật. Lòng bàn tay hắn ngứa ngáy, hô hấp dồn dập, sau khi vỗ về con gái, bàn tay hắn còn khẽ vuốt lên da thịt mềm mại của một người khác trên giường.
Khoản Khoản có chút kinh ngạc quay đầu lại, vừa vặn đón nhận ánh mắt thâm thúy như sao của hắn. Trong lòng cô chấn động, hiểu được đây là hắn cố ý nói – chưa từng có người có thể đi vào nơi này, hắn chẳng những làm cho con gái tới đây, mà còn cho cô tiến vào, hắn đối với cô không giống những người phụ nữ khác. Đối với hắn mà nói thì cô chính là vô cùng đặc biệt.
“Ấm quá.” Đường Tâm cười, bởi vì ấm áp mà dần buồn ngủ. Cô bé chớp mắt, hai tay như cũ nắm chặt hai người, giống như chiếc cầu nối liền hai người của hai thế giới khác nhau. Cô bé chậm rãi đi vào giấc ngủ, hai tay vẫn không chịu buông ra.
“Cô bé đang ngủ.” Khoản Khoản nhỏ giọng nói, hơi thở bởi vì tới gần hắn mà có chút khó khăn, cô muốn lùi lại một chút nhưng tay bị Đường Tâm nắm chặt nên không thể nhúc nhích.
“Đừng nhúc nhích, em sẽ làm con bé thức dậy mất.” Đường Bá Vũ cảnh cáo, cũng đè thấp lại giọng nói.
Tầm mắt của hắn vẫn dừng lại trên khuôn mặt ngủ say của cô bé, vẻ mặt nghiêm túc liền trở lên mềm mại. Hắn chưa bao giờ từng nhìn kĩ cô bé, hắn vẫn luôn nghĩ cô bé đã đủ thông minh, có thể bình yên lớn lên. Nhưng trong khi hắn không chú ý tới, cô bé đang chậm rãi lớn lên, có trí tuệ hơn người nhưng nội tâm lại đầy gai góc để tự bảo vệ mình.
Tay hắn dừng lại trên khuôn mặt cô bé, nhẹ nhàng chạm đến. Cô bé nói nhỏ vài tiếng, thỏa mãn cười, xoa tay hắn sau đó tiếp tục ngủ say. Lỗ hổng trong lòng hắn như được lấp đầy, khi nhìn tới cô bé, lần đầu tiên hắn cảm thấy thỏa mãn mà kiêu ngạo.
“Cô bé rất đáng yêu.” Khoản Khoản nói nhỏ, thương tiếc vuốt tóc cô bé.
“Cô bé chỉ có ánh mắt cùng thái độ giống anh, còn vẻ mặt xinh đẹp là giống mẹ cô bé sao?”
Cô hỏi, nhưng khi ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt hắn trở nên lạnh như băng.
Nghe Khoản Khoản nhắc tới vợ trước, Đường Bá Vũ khuôn mặt như đội lên một lớp mặt lạ bằng băng. Trong đầu lại một lần nữa nhớ tới dáng vẻ điên cuồng của cô ta – “Ta không yêu ngươi, không ai sẽ yêu loại ma quỷ máu lạnh như ngươi , ta gả cho ngươi là vì tài sản của ngươi!”
“Ta đã không nhớ rõ vẻ mặt của cô ta rồi.” Hắn thô lỗ trả lời, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, không hề chạm tới hai má của cô bé nữa.
Trong lòng hắn thật sự hoài nghi có phải đúng như lời của những người đàn bà kia, hắn không đáng được yêu, cả người giá trị cũng chỉ bằng đống tiền này mà thôi!
“Không có khả năng,” Khoản Khoản hiểu lầm phản ứng của hắn, nghĩ rằng hắn vẫn còn nhớ tới người vợ trước. Cô xúc động vươn tay, vuốt ve khuôn mặt của hắn, ngón tay nhẹ nhàng chạm tới những đường cong hoàn mĩ.
“Trước kia khi đi làm ở tổng công ty, em chưa từng nghe có người nhắc tới vợ của anh. Người hầu ở Đường gia cũng chưa bao giờ nhắc tới cô ấy, là do anh vẫn còn vì cô ấy mà đau khổ sao? Anh vẫn còn yêu cô ấy, cho nên luyến tiếc cô ấy rời đi sao?” Nghĩ đến trong lòng hắn còn có hình bóng của một người phụ nữ khác, trái tim Phương Khoản Khoản không hiểu vì sao lại cảm thấy đau đớn.
Mặt hắn vặn vẹo, có vẻ chua ngoa mà châm chọc, trong vẻ đen tối trong ánh mắt đem linh hồn đều che dấu đi.

“Ta vì cô ta mà thương tâm? Một người phụ nữ mắng ta là ma quỷ, điên cuồng muốn phá bỏ đứa con của ta, còn nói rõ, nói cô ta gả cho ta đều vì coi trọng tiền của ta…… Em nghĩ, ta sẽ yêu cô ta sao? Những lời nói này có thể phá hủy bất cứ tình yêu nào, thậm chí có thể phá hủy trái tim của một người.” Hắn tới gần cô, bởi vì vết thương cũ mà đau đớn. Hắn dùng sức nắm lấy tay cô, thậm chí làm đau cô.
Khoản Khoản ngây ngẩn cả người, cô bị vẻ thống khổ cùng phẫn nộ trong đôi mắt kia rung động. Cô chưa từng nhìn thấy nhiều tuyệt vọng đến vậy trong đôi mắt của một người. Tay cô đau đớn, nhưng không bằng nỗi đau trong lòng.
“Cô ta nói như vậy sao? Cô ta nói anh là ma quỷ?” Cô run lên, không thể tưởng tượng lại có người có thể nói ra những lời đáng sợ như vậy.
Hắn cười lạnh. Nhớ tới lời nói của vợ trước. Nhiều năm qua hắn cố gắng quên đi, nhưng thương tổn này quá sâu, hắn như thế nào cũng không quên được, chỉ có thể lấy thái độ tiêu cực bỏ qua nó, làm cho đau xót trong lòng càng lúc càng mở rộng. Hắn không dám quan tâm tới con gái, rất sợ con gái cũng sẽ giống mẹ của cô bé hận hắn, cho nên nhiều năm qua hắn vẫn bỏ mặc cô bé.
“Có lẽ cô ta nói đúng, ta thật sự máu lạnh vô tình. Đây có lẽ là số mệnh của người họ Đường, mẹ ta cũng là vì tiền mà gả vào Đường gia, ta chỉ là thủ đoạn để bà ấy trở thành Đường phu nhân, ngay cả nhìn thấy ta cũng khiến bà ấy chướng mắt. Khi cha ta bận việc, bà ấy vội vàng tiêu xài, chưa bao giờ từng để ý tới ta.” Hắn nói ra tuổi thơ của mình, điều mà hắn chưa từng nói cho bất kì ai. Giờ phút này, hắn chỉ biết dốc hết sức lực nắm chặt tay cô, giống như người sắp chết đuối bám lấy khúc gỗ nổi.
Phương Khoản Khoản hoàn toàn kinh ngạc, không thể tưởng tượng có một tuổi thơ như vậy sẽ khiến cho đứa trẻ tổn thương tới mức nào.
Đường Bá Vũ cười càng lạnh hơn, thong thả tới gần khuôn mặt tái nhợt của cô, ý định muốn dọa cô. Hắn muốn cô biết, thế giới này không phải tất cả mọi thứ đều đơn thuần tốt đẹp như vậy, không phải bất luận kẻ nào đều có thể giống cô may mắn, có được một cuộc sống đơn giản.
“Em chỉ trích ta không biết quan tâm tới người khác, như vậy em hãy nói cho ta biết, quan tâm là cái gì? Trong thế giới của ta chưa từng có thứ đó. Phụ nữ tiếp cận ta, là vì tiền của ta. Bọn họ sợ hãi ta, thậm chí không chịu nổi sự đụng chạm của ta, nếu không phải vì tiền, bọn họ nhất định sẽ khinh thường nhìn thấy ta.” Hắn chuyên chú nhìn cô, vẻ mặt giống như sói hoang khát máu, trong mắt hắn tràn ngập đau xót khiến cho hắn muốn dùng thương tổn cô để xoa dịu vết thương.
Nước mắt dâng đầy trong mắt Khoản Khoản, cuối cùng không nhịn được rơi xuống. Cô phải cố gắng cắn chặt môi mới có thể không khóc ra tiếng, tay cô bởi vì hắn thô lỗ mà đau đớn, nhưng trái tim lại vì những gì hắn trải qua mà khó chịu.
Khi nhìn thấy những giọt nước mắt rơi xuống, hắn đột nhiên rụt tay lại như vừa bị bỏng. Nước mắt của cô làm cho hắn tỉnh lại, trong lòng càng thêm chán ghét chính mình.
“Ta quả nhiên là ma quỷ máu lạnh, ngay cả người vô tội như em cũng không buông tha.” Hắn tự giễu cười lạnh, tươi cười lại mang theo tuyệt vọng.
“Không, anh không phải ma quỷ!” Khoản Khoản thấp giọng hô lên, bàn tay bị nắm đau giữ chặt lấy tay hắn. Nước mắt vẫn chảy xuống, cô không thể ngừng khóc.
“Bọn họ làm anh tổn thương, cho nên anh giấu đi trái tim của mình, chỉ dùng vẻ ngoài cứng rắn để nhìn mọi người. Bọn họ không có tư cách làm như vậy! Anh không phải là ma quỷ, anh có trái tim, càng biết quan tâm tới người khác.”
Trong lòng phẫn nộ, cô rất muốn đem vợ trước của hắn ra đánh. Là người phụ nữ tàn nhẫn ích kỷ nào lại có thể nói ra những lời nói ác độc như vậy!
“Anh không sai, người sai là bọn họ, bọn họ không xứng được anh để ý.” Cô cẩn thận chạm vào khuôn mặt hắn, cảm giác được hắn đang nín thở. Ai đều không nghĩ đến, ở kiên cường lãnh khốc bề ngoài, thật ra hắn đã từng bị thương tổn quá nặng.
Hắn nhíu mày, không ngờ cô sẽ nói ra những lời này. Hắn vẫn nghĩ đến người máu lạnh là chính mình, nhưng Khoản Khoản lại thay hắn tìm lý do, chứng minh những người phụ nữ ác độc kia mới là người có lỗi.
“Vì sao khóc? Tay em còn đau không?” Hắn khó hiểu hỏi, lấy tay lau nước mắt trên má cô.

“Không đau.” Cô lắc đầu, nhưng nước mắt vẫn chảy xuống.
“Vậy tại sao em lại khóc?” Hắn hỏi, tuy rằng từng gặp qua vô số người đàn bà khóc trước mặt hắn, nhưng đó chỉ là sự dối trá, hoàn toàn khác xa so với vẻ mặt chân thật của Khoản Khoản. Cô càng không ngừng khóc, giống như đã bị thật lớn ủy khuất, nước mắt chảy xuống hai má, làm cho da thịt trắng hồng của cô trở lên ướt át.
“Bọn họ sao có thể… có thể nói với anh những lời đáng sợ như vậy….” Cô ấp úng nói xong, lời nói bởi vì khóc mà nghẹn ngào. Cô vuốt lên khuôn mặt của hắn, theo trực giác nhẹ nhàng chạm tới môi hắn.
Đường Bá Vũ kinh ngạc nhìn cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp. Hắn không thể tưởng tượng, cô thật sự vì hắn mà khóc.
Giống như vừa nhận được một món quà vô cùng quý giá, trái tim của hắn thật sâu bị lay động.
“Em là vì ta mà khóc sao ?” Hắn thấp hỏi, nhẹ nhàng cảm nhận bàn tay nhỏ bé của cô, giống như loài thú hoang nguyện ý thuần phục trước người dạy thú.
Chưa từng có người phụ nữ nào chân chính quan tâm đến hắn, mà cô lại bởi vì hắn mà khóc. Cả đời này, đay là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác đau lòng, những người đàn bà khác khóc, hắn có thể nhìn như không thấy, nhưng khi nhìn thấy Khoản Khoản khóc, hắn gần như mất đi lý trí. Hắn không thể chịu được khi nhìn thấy cô khóc, nước mắt của cô như khiến cho tim hắn nhỏ máu.
“Đừng khóc.” Hắn gầm nhẹ, kiềm chế tiếng nói không muốn đánh thức Đường Tâm.
Cô không thể ngừng khóc, chỉ có thể đáng thương hề hề lắc đầu. Bỗng dưng, bên tai truyền đến một tiếng không kiên nhẫn gầm nhẹ, cô bị kéo vào trong lòng hắn, khuôn mặt ẩm ướt vùi vào trong ngực hắn. Bởi vì áo ngủ của hắn từ trước đã bị mở ra, mặt cô trực tiếp dán vào khuôn ngực trần của hắn, cô có thể rõ ràng cảm giác được vóc người cường tráng của hắn.
“Em lại có thể chỉ trích anh không hiểu quan tâm người khác…… Em thật sự rất ngu ngốc!” Cô vừa khóc vừa mắng chính mình, đột nhiên cảm giác sau lưng bị người nào đó vỗ mạnh. Cô hoảng sợ làm cho trong thời gian ngắn ho khan không thôi.
Đường Bá Vũ vụng về vỗ lưng cô, muốn trấn an cô, không nghĩ tới chỉ làm phản tác dụng, hắn không khống chế được độ mạnh mà làm cho Phương Khoản Khoản khụ không thở nổi.
Khoản Khoản nắm lấy áo ngủ của hắn. Ở trong ngực hắn khụ, nhịn không được tham lam cảm nhận nhiệt độ cùng hơi thở của hắn, càng hướng tới gần trong lòng hắn.
Lúc này, bị chen chúc ở giữa Đường Tâm phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ. Hai người lớn thân mình cứng đờ, khẩn trương nhìn Đường Tâm.
“Hai người thật ồn ào, nửa đêm còn không ngủ sao?” Đường Tâm ngủ mơ hồ, mở ánh mắt buồn ngủ, thấy Khoản Khoản cùng Đường Bá Vũ còn ôm nhau, mặt cô bé nhăn lại, lôi kéo hai người tách ra, sau đó lại kéo chăn bông tiếp tục rơi vào mộng đẹp.
Cô bé vẫn như cũ nắm tay hai người không chịu buông ra, tạo thành trở ngại giữa hai ngươi.
Tầm mắt hai người giao nhau, ánh mắt của hắn nóng rực mà chuyên chú khiến cho Khoản Khoản chỉ cảm thấy hai má nóng hồng, nhớ tới lúc trước thất thố, nàng có chút xấu hổ, nhưng lại không thể không nhìn hắn.
“Em sẽ không giống những người phụ nữ kia.” Cô cúi đầu cam đoan.
“Ta biết, cho nên em mới có thể ở đây. Ta chưa bao giờ từng cho bất kì người đàn bà nào đi vào căn phòng này, lại càng không cho bất kì ai nằm trên chiếc giường này.” Hắn thong thả trả lời, thừa nhận cô quan trọng đối với hắn tới mức nào.
Tiếp theo, bàn tay Đường Bá Vũ cầm bàn tay kia của Khoản Khoản. Cô cười e lệ nhìn hắn, cũng không hất tay hắn ra. Tay hai người nắm lấy nhau trên thân hình nho nhỏ của Đường Tâm, cả một đêm cũng chưa từng buông ra. Tầm mắt khóa chặt lẫn nhau, tuy không nói lời nào nhưng trong lòng họ đều hiểu. Cảnh tượng kia, rất giống như người một nhà.
Vì ngại sự có mặt của Đường Tâm, hắn căn bản không thể chạm vào cô … nghĩ tới sự ngọt ngào tra tấn sắp tới, hắn quả thực muốn rên rỉ ra tiếng.

Khoản Khoản không ngừng thuyết phục chính mình không cần suy nghĩ nhiều, Đường Tâm chính là cần cô làm bạn, có cô bé ở một bên, Đường Bá Vũ sẽ không có cơ hội dính vào. Nhưng là, trong lòng vẫn còn nghi ngờ, trực giác của phụ nữ làm cho cô hoảng sợ, ánh mắt của hắn khiến lòng cô loạn cả lên, không giống mặt ngoài đơn giản như vậy. Vẻ mặt hắn khi nhìn cô như đang nhiệt liệt chờ mong điều gì đó.
“Đi đổi áo ngủ, hai cha con anh chờ em.” Hắn có chút ám chỉ, âm điệu vững vàng, nhưng ánh mắt lại tiết lộ rất nhiều dục vọng của hắn.
Khoản Khoản cắn chặt môi, biết chính mình căn bản không có lựa chọn đường sống. Cô lặng im gật đầu, sau đó kéo hai chân xụi lơ đến gần như không thể đi lại, chậm rãi trở về phòng.
>“A, vẫn không đủ sao? Đáng thương ta trong khi vừa phải làm nghề thám tử tư, còn muốn phân thân đến thay ngươi bán mạng.” Hắn khoa trương than thở. Tuy rằng văn phòng thám tử cũng không có việc gì to lớn, bất quá hắn cũng vui vẻ thanh nhàn.
Đỗ Phong Thần là kẻ rất lười biếng, luôn rất khó có thể bị người khác quản thúc, nếu không phải từng chịu ân tình của Đường Bá Vũ, hắn cũng không đồng ý cùng tập đoàn tài chính có quan hệ với nhau.
“Nếu ngươi còn muốn giữ lấy mạng thì mau nói ra nơi bọn họ đang ở.” Đường Bá Vũ giận tái mặt ra lệnh, hắn đã không còn tính nhẫn nại để chơi bất kì trò chơi nào.
“Ngươi đang ra lệnh hay đang thỉnh cầu người khác?” Đỗ Phong Thần vẫn không sợ chết.
“Ta chỉ muốn đáp án, ta muốn biết con gái ta ở đâu!” Đường Bá Vũ rốt cục không thể nhịn được nữa rống lên, hắn phẫn nộ đấm một đấm vào cửa xe, phát ra thật lớn tiếng vang. Nếu đó không phải là thủy tinh đặc chế chống đạn, giờ phút này chắc chắn đã sẽ bị đánh cho dập nát.
Đỗ Phong Thần tiếp tục ăn lạc.
“Yên tâm đi, Khoản Khoản đối với Đường Tâm mà nói không có gì nguy hiểm, bối cảnh của cô ấy trong sạch đắc giống như trang giấy trắng, cô ấy không phải muốn cho ngươi chú ý mới mang đi Đường Tâm. Cô ấy làm như vậy thuần túy xuất phát từ sự quan tâm. Cô ấy muốn cho Đường Tâm sống cuộc sống như những người bình thường, được hưởng sự quan tâm của người khác, có lẽ để cho Đường Tâm đi theo cô ấy một thời gian, cũng không có gì không tốt.” Hắn tự đưa ra ý kiến.
Từng có một người đàn bà điên cuồng, là một vị thiên kim tiểu thư, bởi vì không chiếm được sự chú ý của Đường Bá Vũ vì xấu hổ và giận dữ nên đã bắt cóc Đường Tâm, muốn lấy thương tổn Đường Tâm để làm cho Đường Bá Vũ thống khổ. Nhưng dưới sự ra giúp đỡ của mấy người bọn họ, vụ bắt cóc rất nhanh bị giải trừ, Đường Tâm cũng an toàn trở lại Đường gia.
Mà người đàn bà điên cuồng kia cũng bởi vì đủ loại đả kích khiến cho tinh thần trở lên thất thường, bị người nhà đưa vào trại an dưỡng, căn cứ vào lập trường bảo hộ con gái, Đường Bá Vũ đồng ý giải hòa, không làm to chuyện.
Chính là, sau khi sự việc kia phát sinh, Đường gia trở thành khu vực không thể xâm nhập đối với người ngoài, bất kì ai cùng Đường Tâm tiếp xúc đều phải trải qua lựa chọn kĩ lưỡng. Tuy rằng là để bảo vệ cô bé, nhưng điều đó cũng khiến cho tính cách cô bé trở lên cực đoan, trưởng thành sớm nhưng lại lạnh lùng, không biết cách giao tiếp với mọi người, cho tới khi Phương Khoản Khoản xuất hiện, mọi việc mới bắt đầu có chuyển biến.
Cùng là việc mang đi Đường Tâm nhưng động cơ của Khoản Khoản so với người đàn bà điên kia lại hoàn toàn khác nhau.
“Ta sẽ tự mình phán đoán.” Đường Bá Vũ thong thả nói, bởi vì không thoải mái trí nhớ mà nhíu mày.
Các nữ nhân mơ ước, cùng với kia một lần thương tổn, khiến cho hắn mất hết lòng tin. Liền ngay cả mẹ của Đường Tâm, người đàn bà từng là vợ hắn,  cũng bởi vì tham mộ tiền tài mà tiếp cận hắn. Nhưng danh hiệu Đường phu nhân, cùng với cuộc sống vật chất xa hoa cũng không thể làm cho cô ta sinh ra cảm tình đối với Đường Bá Vũ. Kết hôn không bao lâu, sau khi cô ta phát hiện mình mang thai đã điên cuồng mà nói với hắn.
“Ta không yêu ngươi, không ai sẽ yêu loại người ma quỷ máu lạnh như ngươi, ta chỉ muốn tiền của ngươi. Trở thành vợ của ngươi, chịu được sự đụng chạm của ngươi đã đủ đáng sợ, vì sao còn làm cho ta có thai? Ta không cần đứa nhỏ này, đứa nhỏ này có dòng máu của ngươi, nhất định sẽ đáng sợ giống như ngươi thôi!” Lời nói của cô ta cho tới giờ vẫn như đang quanh quẩn trong đầu Đường Bá Vũ làm hắn vĩnh viễn cũng không thể quên được.
Mỗi lần nhớ lại, đều giống như có kim châm vào trong lòng, đau đớn không thôi.
Hắn lấy vẻ ngoài lãnh khốc để bảo vệ nội tâm yếu ớt của mình, cứng rắn đem người đàn bà kia giữ lại cho đến khi cô ta sinh ra Đường Tâm sau đó mới để cô ta đi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận