Mặt trời chiếu sáng trên cao, hai chiếc tàu chiến vẫn đậu yên lặng ở hải vực Egidio. Thân là thánh nữ giáo đình, Monica đứng trên bong tàu nhìn chằm chằm qua chỗ thần miếu. Gió biển thổi qua làm mái tóc vàng của nàng tung bay, những ngón tay trắng muốt của nàng đan chặt vào nhau lộ vẻ bất an cực độ. Nét mặt của nàng khẩn trương tới cực điểm, thân thể mềm mại run rẩy trong gió. Trong tầm mắt của nàng chỉ thấy được những cây cột cẩm thạch của thần miếu, căn bản không cách nào thấy được thân ảnh đám người Trần Phàm.
- Chàng và chú mình nhất định không có việc gì, bởi vì...chàng là Đồ Tể! ". Monica nhìn sững một hồi rồi nhắm mắt cầu nguyện để tự an ủi. Trong thần miếu, cảm nhận được tín niệm vô địch đang sụp đổ, Trần Phàm cố gắng một lần nữa tụ tập lại nhưng cho dù cố gắng như thế nào cũng không thể, ngược lại hắn càng cố gắng thì sự lo lắng trong lòng càng tăng, mồ hôi trên trán đã rịn ra từng giọt.
Badian thấy vậy thì cười lạnh
- Đồ Tể, ta biết ngươi sợ, vậy để ta cấp cho người một cơ hội sống sót, chỉ cần ngươi quỳ xuống dập đầu với ta ba cái thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng!
Quỳ xuống? Badian vừa nói xong thì cả ba người Zorro, Sark, Dixi đều khinh bỉ nhìn vào Trần Phàm, tựa hồ đối với bọn hắn mà nói, có thể tận mắt trông thấy một Đồ Tể kiêu ngạo không ai bì nổi quỳ xuống là một việc cực kỳ vinh hạnh. Có quỳ không? Ánh mắt Olivia phức tạp nhìn Trần Phàm, trong lòng thầm hỏi. Sẽ không! Lý trí nói cho Olivia biết, Trần Phàm cho dù chết cũng sẽ không quỳ xuống trước Badian! Dường như để ấn chứng suy đoán của nàng, Trần Phàm không quỳ xuống mà là chủ động công kích Badian. Dưới ánh nắng chói chang, dưới chân của hắn đột nhiên phát lực nhanh chóng tiến sát Badian. Đối mặt với Trần Phàm chủ động công kích, trên mặt Badian không hề lộ ra chút sợ hãi mà phảng phất có nét chế giễu, giống như đang nhìn một con khỉ đang làm trò.
- Hô! ", trong phút chốc, Trần Phàm đã tới trước người Badian, Pháo Quyền thuận thế huơ ra. Quyền phong xé không khí tạo nên quyền phong mãnh liệt. Đối mặt một kích toàn lực của Trần Phàm, Badian chẳng những không sợ hãi, thậm chí ngay cả né tránh cũng không. Dưới cái nhìn chăm chú của bốn người Olivia, Badian nhìn như hời hợt đánh ra tay phải tạo thành hình chưởng. Chỉ khắc chưởng, chưởng khắc quyền! Badian lần đầu tiên lựa chọn ngạnh kháng với Trần Phàm!
- Bịch! ", một quyền của Trần Phàm va chạm với chưởng tâm của Badian thì chỉ cảm thấy đánh vào một ngọn núi không thể lay chuyển, tất cả lực lượng hóa thành hư ảo, từ năm đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn, lực phản chấn cường đại làm hắn lùi về sau ba bước! Ba người Zorro, Dixi, Sark thấy vậy thì nụ cười chế giễu trên mặt càng đậm. Theo bọn chúng thấy, thực lực hiện giờ của Trần Phàm và Badian đã căn bản không còn một cấp bậc. Mà Trần Phàm cũng đứng ngây ra, từ trước đến giờ chưa ai dám ngạnh kháng với hắn!
Vậy mà một kích toàn lực vừa rồi chẳng những không gây được thương tổn cho Badian mà còn khiến hắn bị lực phản chấn làm cho lui về sau ba bước! Kết quả này khiến Trần Phàm không cách nào tiếp nhận, đồng thời cũng làm cho trái tim của hắn trầm xuống đáy. Hắn vốn là muốn thông qua một kích chủ động này để khôi phục lại tín niệm vô địch, lúc này ngược lại gặp phải đả kích nên tín niệm coi như biến mất không còn chút gì.
- Đồ Tể, ngươi đứng làm gì? Tiếp tục đi" Thấy Trần Phàm đứng ngây ra đó, Badian lại lên tiếng châm chọc. Đối mặt với sự khiêu khích của Badian, Trần Phàm không lỗ mãng phát động công kích mà nheo mắt đi vòng từng bước nhỏ, cố gắng tìm kiếm chỗ sơ hở của Badian.
- Đồ Tể, ngươi đang tìm chỗ sơ hở của ta sao?
Thấy hành động của Trần Phàm, Badian cười ha hả
- Ngươi thật sự quá ngu xuẩn rồi! chẳng lẽ ngươi không biết, đối mặt với lực lượng tuyệt đối, hết thảy thủ đoạn cũng là phí công sao?
Trần Phàm vẫn im lặng. Olivia thấy vậy bất giác nghĩ đến lúc Trần Phàm ở Anh quốc đối mặt với nàng và đám thủ hạ của của Hắc Ám U Linh uy phong biết nhường nào!
Nghĩ tới đây, Olivia chỉ cảm thấy một thân ảnh cao lớn trong lòng đang từ từ nhỏ lại. Thân ảnh đó vốn là Trần Phàm, vẫn làm cho Olivia luôn ngẩng đầu ngưỡng mộ không thể với tới. Còn lúc này Trần Phàm đang dần mất đi khí phách và cuồng ngạo, dần thu nhỏ lại, không còn tồn tại! Đây chính là Đồ Tể vô địch trong lòng mình sao? Olivia thầm hỏi, tự giễu không dứt. Nàng giống như đang cười nhạo Trần Phàm, hoặc như là cười nhạo chính nàng đem đã Trần Phàm trở thành bất khả chiến bại.
- Đồ Tể, cũng bất quá chỉ như thế mà thôi!
Olivia hít một hơi thật dài, quét sạch vẻ mặt phức tạp, bắt đầu lạnh nhạt quan chiến.
- Đồ Tể, xem ra ngươi đã không dám ra tay rồi, vậy để ta đi!
Thấy Trần Phàm lần lữa không chịu xuất thủ, Badian quát lên một tiếng lớn
- Tan biến đi, Đồ Tể thần thoại!
Thanh âm vừa rơi xuống, Badian hóa thành một đạo ảo ảnh nhào tới Trần Phàm, tốc độ xuất thủ kinh khủng hơn nhiều so với trước. Không riêng gì Dixi, ngay cả Sark cũng không thấy rõ động tác của Badian mà chỉ có thể thấy từng đạo tàn ảnh. Olivia miễn cưỡng có thể thấy rõ. Nàng thấy Badian giống như thuấn di tới trước mặt Trần Phàm, dùng đầu gối phải nhanh như chớp đánh vào, cảm giác như y đã đạt đến cực hạn tốc độ của nhân loại!
- Bịch!
Đối mặt với một cước toàn lực của Badian, Trần Phàm dùng cả hai tay chống đỡ. Một cước của Badian cuồng mãnh chạm vào lòng bàn tay Trần Phàm vang lên thanh âm chói tai, lực lượng khổng lồ làm tê bại hai tay hắn, thân thể lại lùi về phía sau từng bước.
- Ta xem ngươi có thể ngăn mấy cái!
Badian cười lạnh một tiếng, lần nữa đá ra một cước, vẫn nhắm ngay ngực Trần Phàm. Thanh âm va chạm lại vang lên lần nữa, hai cổ tay của Trần Phàm đã rách toạc, máu tươi trào ra, cả người bắn về phía sau mười mấy bước mới miễn cưỡng ổn định, dựng lại ở một cây cột trụ cẩm thạch.
Trần Phàm vừa dừng lại, trong nháy mắt, Badian đã ập tới như gió quét ngang một cước. "Bịch! ", lần này Trần Phàm không còn ngạnh kháng mà dựa vào cảm giác để tránh né. Một cước kinh khủng của Badian đá vào cây cột trụ khiến đó nứt toác. Một kích không trúng, Badian không ngừng lại, tiến lên trước một bước, hóa thủ thành đao bổ vào đầu Trần Phàm. Vẫn là thủ đao nhưng cho dù là về lực lượng hay tốc độ đều vượt xa trước. Trần Phàm tiếp tục tránh né, tựa hồ vẫn cố gắng tìm kiếm sơ hở. Liên tục ba kích, khí thế của Badian đạt đến đỉnh, y vẫn không dừng lại mà tiếp tục triển khai công kích.
- Hô! Hô!
Trong lúc nhất thời, Badian quyền cước gia tăng, làm nhiều việc cùng lúc, công kích giống như thủy triều cuồn cuộn, tiếng gió vang lên không dứt, phảng phất như một chiến thần vô địch. Trần Phàm ngoại trừ tránh né, căn bản không có cơ hội hoàn thủ!
Đúng vậy! Vào lúc này Trần Phàm đã tan biến tín niệm vô địch, đối mặt với Badian đã tiêm vào mười mũi gien đột biến không hề có lực hoàn thủ! Cho dù là Olivia hay là ba người Zorro đều rất rõ ràng, Trần Phàm chiến bại chẳng qua là vấn đề thời gian. "Bịch! ", vào lúc Trần Phàm tránh né lần thứ hai mươi thì Badian đột nhiên ngăn trở được lộ tuyến tránh né của hắn, một cước đá vào ngang lưng của Trần Phàm phát ra thanh âm trầm muộn. Trần Phàm mặc dù trong nháy mắt bị đánh trúng đã co rút thân thể hóa giải phần lớn lực lượng nhưng cũng chẳng qua là như muối bỏ biển, còn lại phần lớn lực lượng trực tiếp đánh hắn bay ra ngoài.
Thân thể hắn chạm vào một cây cột đá cẩm thạch, toàn thân đau đớn, ý thức theo đó cũng tê dại. "Hô!
Cùng lúc đó, Badian lại chồm tới dùng đầu gối như búa bửa củi nhằm vào đầu Trần Phàm!
Badian cố gắng dùng chiêu này để kết thúc cuộc chiến. Cước phong sắc lạnh cuộn tới làm cho Trần Phàm khôi phục ý thức, theo bản năng lăn qua một bên, chật vật đến cùng cực. "Bộp! ", một cước của Badian giáng xuống mặt đất khiến nó vỡ toác. Trần Phàm thấy chân của Badian đang ngập trong đất thì đột nhiên đánh ra một quyền vào chân y! Chẳng qua là tốc độ của Badian còn nhanh hơn! Không đợi quyền đầu của Trần Phàm đánh đến, chân còn lại của Badian đột nhiên đá ra trúng người hắn. "Bình", Trần Phàm tiếp tục bị đá văng ra như một trái bóng, thân hình co quắp trên không, phun ra một vòi máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. "Không!
Monica đứng ở trên bong tàu vẫn nhìn vào thần miếu, thấy Trần Phàm giống như diều bị đứt dây bay lên, miệng phun máu tươi, nàng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trợn tròn mắt hét lên một tiếng xé lòng. :
- Oanh! ", trong tiếng hét vang vọng của Monica, thân ảnh của Trần Phàm từ từ biến mất khỏi tầm mắt nàng rơi bịch xuống đất bên cạnh Sark, thân thể co giật, khóe miệng nhuôm đỏ máu tươi.
- Đồ Tể,gameover!
Dưới ánh nắng chói chang, nhìn Trần Phàm đang hấp hối, Sark cười lạnh một tiếng, vung chân phải hung hăng đá mạnh vào đầu hắn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...