Cực Phẩm Thiên Vương

Nhìn thần tình kinh ngạc của Trần Phàm, trong lòng Diệp Tranh Vanh thầm thở dài.
 
Hắn là hội trưởng thương hội người Hoa tại Mỹ, tuy rằng tôn sùng ích lợi làm tối thượng, nhưng lương tâm chỉ bị tiền tài ăn mòn hơn phân nửa, cũng còn một chút để lại.
 
Bởi vì như thế, ngay khi phải đối mặt với Trần Phàm từng là ân nhân cứu mạng, Diệp Tranh Vanh nhiều ít cũng có tâm lý muốn báo ân.
 
Nhưng...
 
Địch nhân của Trần Phàm là Tiết gia!
 
Mà Diệp Mỵ đã cùng Tiết Thanh đính hôn, ngày vui cũng đã không còn xa, Diệp Tranh Vanh không có khả năng giúp đỡ Trần Phàm đi đối phó thông gia của mình!
 
Huống chi, theo Diệp Tranh Vanh xem ra, Trần Phàm đi Mỹ chỉ còn con đường chết, dù cho hắn muốn giúp cũng chẳng thấm vào đâu!
 
Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Trần Phàm rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần, hắn nhìn thoáng qua sắc mặt thổn thức của Diệp Tranh Vanh, đoán được ý nghĩ trong lòng ông ta, nghĩ nghĩ nói:
 
- Diệp thúc, tôi biết theo ý của ông, tôi đi Mỹ đối phó Tiết gia giống như lấy trứng chọi đá, thuộc loại hành vi muốn chết. Trên thực tế, ngay ban đầu tại quốc nội, rất nhiều người cũng cho rằng tôi tranh đấu với Tiết gia cũng là muốn chết, nhưng...kết quả ngài cũng đã nhìn thấy.
 
Nghe được Trần Phàm nói như thế, Diệp Tranh Vanh không khỏi ngẩn ra!
 
Cùng lúc hắn không thể không thừa nhận Trần Phàm nói rất đúng sự thật, căn cứ tin tức hắn thu thập được, ngay từ đầu sau khi Trần Phàm kết thù với Thanh bang, đích xác không có bao nhiêu người xem trọng Trần Phàm có thể thắng được, về phương diện khác. Trần Phàm lại khăng khăng muốn đi Mỹ làm cho hắn thật sự không dám tùy tiện tin tưởng.
 
- Diệp thúc, khi Diệp Mỵ đính hôn với Tiết Thanh, tôi còn chưa là đối thủ chính thức của Thanh bang, khi đó ông xem trọng tương lai của Thanh bang tại Mỹ, điều này tôi có thể hiểu được.
 
Trần Phàm châm chước một phen, nói:
 
- Nhưng hiện tại tôi rõ ràng nói cho ông biết, trước tháng mười. Tiết gia nhất định sẽ biến mất trên thế giới này!
 
Cảm thụ được vẻ tự tin trong giọng nói của Trần Phàm, Diệp Tranh Vanh không biết nói gì.
 
Hắn thật sự rất muốn biết, rốt cục Trần Phàm dựa vào điều gì có thể lật đổ được Tiết gia ở Mỹ!
 
Chẳng lẽ chỉ bằng vào danh hào Đồ Tể đã từng làm thế giới ngầm nghe tên đã sợ mất mật, đã đem Huyết Sắc Luyện Ngục giết đến chó gà không tha hay sao?
 
Diệp Tranh Vanh không biết là Trần Phàm có thể dùng vũ lực cá nhân giải quyết tất cả chuyện này.
 
Dù sao hiện tại Trần Phàm phải đối mặt cũng không là tổ chức đứng ở mặt đối lập với nhân loại, mà là tổ chức lớn có liên quan tới rất nhiều chính giới cùng quân đội, thương giới của các quốc gia!
 
- Diệp thúc, tôi biết có thể ngài không tin những gì tôi nói, nhưng thời gian sẽ chứng minh hết thảy.
 
Trần Phàm nói xong dụi tắt xì gà trong tay, đứng dậy nói:
 
- Mặt khác, sở dĩ tôi nói chuyện này cho ngài biết, là bởi vì tôi xem Diệp Mỵ là bạn bè. Nếu Diệp Mỵ quyết tâm muốn kết hôn với Tiết Thanh, như vậy tôi có là bạn của cô ấy, cũng không khả năng làm được việc lưỡng toàn hai bên, cho dù cô ấy có hận tôi cả đời tôi cũng phải huyết tẩy cả Tiết gia!
 
Nói xong, Trần Phàm không đợi Diệp Tranh Vanh hồi đáp đã xoay người rời đi.

 
- Phanh!
 
Thẳng đến khi Trần Phàm đi ra khỏi phòng đóng cửa lại, Diệp Tranh Vanh mới phục hồi lại tinh thần.
 
Lúc hắn điều tra Trần Phàm, hắn biết được Trần Phàm là một người phi thường cường thế.
 
Hôm nay rốt cục hắn cảm nhận được, Trần Phàm cường thế kinh khủng đến cỡ nào...
 
Thậm chí hắn nghĩ có thể dùng từ thái quá để mà hình dung.
 
Huyết tẩy cả Tiết gia sao?
 
Diệp Tranh Vanh thầm hỏi chính mình, nhưng trong lòng hiện ra một đáp án: Không có khả năng!
 
Dát chi!
 
Theo sau, lại có tiếng vang nhỏ, cửa phòngbị người đẩy ra, Jack đi vào.
 
Nhìn thấy Jack, trong lòng Diệp Tranh Vanh vừa động, nhịn không được hỏi:
 
- Jack, anh cảm thấy người kia thế nào?
 
- Nguy hiểm.
 
Jack từng là tinh anh của bộ đội đặc chủng nước Mỹ, còn nổi danh trên chiến trường Iraq, Jack không cần suy nghĩ lập tức trả lời.
 
Trong nháy mắt trả lời, trong con ngươi của hắn hiện lên ánh mắt hoảng sợ không thể che giấu.
 
Nguy hiểm?
 
Nghe được bảo tiêu của mình trả lời, Diệp Tranh Vanh ngạc nhiên, sau đó lại hỏi:
 
- Nguy hiểm đến mức nào? Nếu muốn cho anh chống lại hắn, anh có vài phần nắm chắc có thể chiến thắng hắn? Hoặc là nói, giết chết hắn?
 
- Ông chủ, điều đó không có khả năng.
 
Jack lắc đầu, thật nghiêm túc nói:
 
- Vừa rồi khi hắn đi ra ngoài, tôi cảm giác được trên người hắn có sát khí, cho là hắn làm gì đó đối với ngài, nên định đi lên ngăn trở hắn, kết quả khi hắn đưa mắt nhìn về phía tôi, tôi cảm giác khí lực toàn thân như bị rút hết, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi. Nếu cần phải hình dung, tôi cảm giác khi đối mặt hắn tôi giống như một con cừu đối mặt một đầu lão hổ.
 
- Nga?
 
Diệp Tranh Vanh nhướng mày, sau đó cười nói:

 
- Hắn có một ngoại hiệu, Đồ Tể!
 
Đồ Tể?
 
Nghe được hai chữ này, đồng tử Jack đột nhiên phóng lớn, trong con ngươi toát ra vẻ kính sợ đến từ tận sâu trong linh hồn, sau đó cười khổ nói:
 
- Đồ Tể là người cường đại nhất trên thế giới này, chẳng thể trách hắn nguy hiểm đến như thế.
 
- Jack, anh cho rằng vũ lực cá nhân có thể giỏi hơn, có thể áp đảo được quy tắc hay sao?
 
Không biết vì sao, đối diện với lời cảm thán của Jack, Diệp Tranh Vanh lại hỏi ra một câu mà chính hắn cũng cảm thấy rất ngu ngốc.
 
Nghe câu hỏi này, Jack cũng không lập tức trả lời, trầm ngâm một lát mới nói:
 
- Dưới tình huống bình thường mà xem thì không thể nào. Nhưng nếu cá nhân có vũ lực cường đại đến trình độ nhất định thì sẽ rất khó nói. Tỷ như Đồ Tể, sự cường đại của hắn đủ làm thay đổi quy tắc của thế giới ngầm!
 
Ân?
 
Nghe được câu trả lời của Jack, đồng tử của Diệp Tranh Vanh nhất thời co rút lại thành mũi nhọn nguy hiểm, hắn hiểu rõ tính tình vị bảo tiêu này ổn trọng tới cỡ nào!
 
Một người thật ổn trọng lại nói ra lời nói như vậy, đã làm cho hắn xem trọng!
 
Nhìn vào vẻ mặt nghiêm túc của Jack, hồi tưởng lại lời nói cùng khí phách của Trần Phàm khi nãy, lần đầu tiên Diệp Tranh Vanh cảm thấy được, người thanh niên mà hắn nghĩ rằng thật tự cao tự đại khi nãy có lẽ có thể làm ra hành động kinh thế. Trong lòng đột nhiên tràn ra ý nghĩ này, Diệp Tranh Vanh trầm ngâm một lát nói:
 
- Jack, đi tới phòng 909 đánh thức tiểu My, tôi nghĩ tôi hẳn nên nói chuyện nghiêm túc với nó một chút.
 
- Dạ. ông chủ! ' Jack cung kính đáp lời, đi nhanh ra khỏi phòng.
 
Mười lăm phút sau.
 
Khi Diệp Tranh Vanh châm điếu xì gà thứ ba, Diệp Mỵ trong bộ quần áo không chỉnh tề còn mang theo một chút cảm giác say sưa vọt nhanh vào phòng khách, nhìn Diệp Tranh Vanh đang hút thuốc trợn mắt lớn tiếng trách cứ:
 
- Tử lão đầu, ông có ý tứ gì chứ? Tôi vừa mới tới Trung Quốc, ông đã chạy theo sau, ông muốn làm gì?
 
- Cha chỉ vì lo lắng con hồ nháo mà thôi.
 
Nhìn thấy Diệp Mỵ nổi giận, Diệp Tranh Vanh cảm thấy đau đầu, bởi vì từ nhỏ Diệp Mỵ đã không có mẹ nên hai cha con luôn không hợp nhau, hai người gặp mặt nói nhiều nhất chỉ ba câu, nói khó nghe một chút chính là hoàn toàn đối lập.
 
- Lo lắng cái đầu ông chứ lo lắng? Tôi cũng không phải đứa trẻ ba tuổi!
 
Diệp Mỵ tức giận ngồi xuống ghế, không chút khách khí cầm xì gà của Diệp Tranh Vanh châm lửa rít mạnh một hơi, nhưng vì hút quá mạnh, liền ho khan liên tục.

 
- Nói với con bao nhiêu lần, con gái đừng hút thuốc, hơn nữa còn là hút xì gà, làm sao con không chịu nghe?
 
Diệp Tranh Vanh nhịn không được trách cứ.
 
Diệp Mỵ trừng mắt:
 
- Đừng đem thân phận trưởng bối ra giáo huấn tôi, nếu giáo huấn hữu dụng thì con gái ông cũng không biến thành như bây giờ! Trần Phàm đi đâu rồi?
 
- Cha không biết.
 
Diệp Tranh Vanh thật không biết nói gì.
 
- Không biết?
 
Chân mày Diệp Mỵ nhíu lại, đôi mắt giống như phát điện nhìn chằm chằm Diệp Tranh Vanh vài giây, chợt nhớ ra chuyện gì đó, thần tình lo lắng hỏi:
 
- Ông...có phải ông đã nói lời gì với hắn?
 
- Ân.
 
Diệp Tranh Vanh cũng không phủ nhận, gật đầu:
 
- Cha nói cho hắn biết nước Mỹ có nguy hiểm, khuyên hắn không nên đi
 
- Còn gì nữa không?
 
Vẻ mặt Diệp Mỵ khẩn trương bất an.
 
Diệp Tranh Vanh mơ hồ cảm thây có chút không ổn, nhưng vẫn nói rõ chi tiết:
 
- Cha nói cho hắn biết Tiết Thanh là hôn phu của con, cho dù hắn đến Mỹ, cha cũng không thể giúp hắn làm được chuyện gì.
 
- Diệp Tranh Vanh!
 
Nghe xong lời nói của Diệp Tranh Vanh, Diệp Mỵ thở hổn hển nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi, ném điếu xì gà xuống thảm, nhảy dựng chỉ Diệp Tranh Vanh mắng to:
 
- Ông là một tên hỗn đản vong ân bội nghĩa!
 
- Diệp Mỵ!
 
Dù Diệp Tranh Vanh đã có thói quen dung túng cho Diệp Mỵ, nhưng Diệp Mỵ chưa bao giờ chỉ vào mặt mắng hắn, lúc này bị Diệp Mỵ mắng là hỗn đản. Diệp Tranh Vanh có điểm căm tức:
 
- Trong mắt con còn người cha này hay không?
 
- Cha của Diệp Mỵ tôi mặc dù có bợ đỡ, cũng không phải người vong ân bội nghĩa!
 
Diệp Mỵ không cam lòng lui nhường, đối chọi gay gắt.
 
- Cha vong ân bội nghĩa cái gì?
 

Diệp Tranh Vanh phát cáu, hắn giẫm lên điếu xì gà trên thảm, sau đó trừng mắt nhìn Diệp Mỵ.
 
Diệp Mỵ hừ lạnh một tiếng:
 
- Ông còn không vong ân bội nghĩa? Nếu như không có Trần Phàm, ông có thể sống tới ngày hôm nay sao? A? ông nói, ông có thể sao?
 
Diệp Tranh Vanh á khẩu không trả lời được. - internet
 
- Không phản đối chứ? Diệp Tranh Vanh à Diệp Tranh Vanh, ông thật đúng là có thể ngay mặt nói với người ta, ông không thể giúp hắn a?
 
Diệp Mỵ tức giận tới mức bộ ngực run rẩy.
 
Diệp Tranh Vanh cũng tức giận đến run rẩy, hắn dụi tắt thuốc lá, ngón tay run run chỉ Diệp Mỵ:
 
- Cha không phải...không phải bởi vì con cùng Tiết Thanh đã đính hôn sao!
 
- Đính hôn? Đó cũng do ông làm chủ!
 
Diệp Mỵ tựa hồ thực sự nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói:
 
- Diệp Tranh Vanh, tôi cho ông biết, nếu Tiết gia không phải là tử địch của Trần Phàm, tôi vì hồi báo công ơn nuôi dưỡng của ông, bị ông biến thành lợi thế tiến hành một cuộc đám hỏi ích lợi thì cũng không sao, nhưng hiện giờ lại cho tôi biết Tiết gia là tử địch của Trần Phàm, bởi vì chuyện này, ông cho rằng tôi còn có thể cùng tên mặt trắng nhỏ như Tiết Thanh cử hành hôn lễ sao?
 
- Con...
 
Diệp Tranh Vanh tức giận đến xanh mặt.
 
- Diệp Tranh Vanh, tôi cho ông biết, không có cửa!
 
vẻ mặt Diệp Mỵ thật kiên quyết nói:
 
- Nếu ông còn dám tiếp tục để cho tôi kết hôn với tên mặt trắng nhỏ Tiết Thanh, tôi sẽ dám ở ngay đêm tân hôn biến hắn thành thái giám!
 
- Con dám?
 
Diệp Tranh Vanh vỗ bàn dựng lên, hoàn toàn nổi giận.
 
- Hắc, vậy ông thử xem tôi có dám hay không!
 
Diệp Mỵ không chút để ý tới sự tức giận của Diệp Tranh Vanh, tựa hồ quyết tâm tranh đấu với ông ta.
 
Nhìn bộ dáng quyết tâm của Diệp Mỵ, biết rõ tính khí của nàng, Diệp Tranh Vanh biết con gái hắn là một cô gái vô pháp vô thiên đã quen, có lẽ thực sự có thể làm ra loại chuyện này!
 
Hiểu được điểm này, tiếp tục tưởng tượng nội dung cuộc nói chuyện với Diệp Mỵ, Diệp Tranh Vanh hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc, nói:
 
- Như vậy đi, sau khi trở về cha lấy lý do con không khỏe để kéo dài hôn lễ giữa con và Tiết Thanh. Nếu Trần Phàm thật sự có thể lật đổ Tiết gia, hôn lễ giữa con và Tiết Thanh sẽ hủy bỏ, nếu không thể, con phải thành thành thật thật gả cho Tiết Thanh, thế nào?
 
- Nếu Trần Phàm thật sự phải chết tại Mỹ, tôi sẽ cho cả Tiết gia chôn cùng!
 
Dưới ánh đèn, đôi mắt Diệp Mỵ đỏ rực, vẻ mặt kiên quyết.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui