Edit: Vô Tâm
Beta: Sally
Thấy bà Dương hiện lên ánh mắt cầu khẩn, Dương Hiểu Đồng cũng có chút bất đắc dĩ. Không cho cậu, mợ mặt mũi cô cũng không sao cả, dù sao loại thân thích này cô cũng không muốn có nhưng mẹ cô thì cũng không thể không nể mặt.
“Bằng không như vậy đi, cháu có thể cho Tiểu Nhã một cơ hội vào công ty làm việc, nhưng có thể làm bao lâu cháu không thể bảo đảm. Chỉ cần em ấy có thể làm tốt công việc của em ấy, như vậy cháu rất cao hứng, nếu như em ấy làm không tốt, cháu sẽ không bởi vì em ấy là em họ của cháu mà cho phép em ấy tiếp tục làm việc.”
Trong lúc nhất thời, khi Dương Hiểu Đồng nói chuyện đã mang theo một loại khí chất của người lãnh đạo, khiến vài người đang ngồi đều nghe theo lời của cô mà không có chút ý tứ phản bác nào. Thật giống như học sinh gặp được hiệu trưởng, bộ dáng nơm nớp lo sợ, chỉ có điều mấy người cũng không có chú ý tới.
Sau khi kịp phản ứng, mợ vội vàng cười nói: “Vậy cảm ơn Hiểu Đồng, nói như thế nào cũng là người một nhà, Tiểu Nhã sẽ cố gắng, đúng không, Tiểu Nhã.” Mợ đưa cho Tiểu Nhã một ánh mắt.
Tiểu Nhã lập tức ngầm hiểu gật đầu nói: “Chị họ Hiểu Đồng, em nhất định sẽ nỗ lực.” Bộ dáng kia thoạt nhìn rất thành khẩn.
Chỉ có điều, chỉ có như vậy mà có thể làm Dương Hiểu Đồng tin lời của cô ta thì có phần quá coi thường cô rồi. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, từ biểu hiện của cô ta, nhìn cũng biết Tiểu Nhã này là hạng người gì.
Cho cô ta cơ hội như vậy chẳng qua để mẹ cảm thấy dễ chịu một chút.
Lúc Dương Hiểu Đồng cho rằng sự tình đã kết thúc, mợ nhìn nhìn cô, giả vờ một bộ khó mở miệng.
Thấy tình trạng đó, Dương Hiểu Đồng nhíu mày, chẳng lẽ còn có chuyện gì? Ôm tâm tính xem cuộc vui, cô cố ý làm bộ không nhìn thấy biểu tình khó xử của mợ, bình thản uống trà.
Cuối cùng vẫn là mợ nhịn không được mở miệng nói: “Hiểu Đồng a, có chút chuyện mợ hơi khó mở miệng.”
Dương Hiểu Đồng chợt nhíu mày, còn chưa mở miệng nói chuyện, ba Dương đã tiếp lời nói: “Đều là người trong nhà, có lời gì mà không thể nói.”
Mặc dù đây đều là thân thích vợ ông nhưng nói như thế nào cũng vẫn phải cho họ một chút mặt mũi, nếu không bà Dương cũng khó làm người.
“Là như vậy, đan dược Ám Kim Mai Côi a, chúng ta cũng nghe nói, hiệu quả kia thực sự là không tệ, Hiểu Đồng thật có bản lĩnh.” Chợt ánh mắt chuyển về phía Dương Hiểu Đồng.
Nghe mợ nói, trong lòng Dương Hiểu Đồng cười lạnh một tiếng, xem ra là muốn hỏi mình một ít đan dược. Nói thật, trong lòng cô cũng không có bất luận hay cảm giác tức giận nào, ngược lại cô còn cảm thấy cảm thấy hết sức buồn cười. Thật giống như đang nhìn một chuyện cười vậy, việc này đối với cô mà nói cũng không phải chuyện lớn gì, cho nên cũng không để ý.
“Mợ quá khen.” Trên mặt Dương Hiểu Đồng mang theo nụ cười khiêm tốn.
“Ha ha, mợ nghĩ là Hiểu Đồng cháu có thể cho chúng ta mấy viên đan dược hay không, cháu biết nhà của chúng ta không có nhiều tiền, giá như vậy chúng ta mua không nổi…” Mặc dù lời này nói ra thật có chút… Thế nhưng đây chính là không ít tiền a, đan dược rẻ nhất của Ám Kim Mai Côi đã hai mươi vạn, mấy viên đan dược phải trên trăm vạn.
Nhiều tiền như vậy, dù cho không nể mặt cũng không có cái gì, cùng lắm thì….
“Nha, hóa ra vì chuyện này a, có thể, để cháu đi lấy cho các ngươi.”
Người một nhà của cậu rõ ràng không ngờ Dương Hiểu Đồng sẽ dễ dàng đáp ứng như vậy, nhìn thấy một màn này khuôn mặt không khỏi lộ vẻ vui mừng, đan dược trên trăm vạn a, dễ dàng như vậy đã đạt được. Sau khi trở về có thể hảo hảo khoe khoang một phen, ha ha.
Thời gian Dương Hiểu Đồng trở về phòng lấy đan dược, bà Dương cũng đi cùng cô.
Nhìn thấy Dương Hiểu Đồng lấy đan dược, bà Dương nói: “Hiểu Đồng a, việc này con cũng đừng nóng giận, dù sao cũng là người một nhà, mặc dù bọn họ có chút quá phận, nhưng chúng ta cũng không thể…”
Con gái chính mình nuôi lớn, cô còn có thể không rõ ràng sao? Lúc trước khi vay tiền Hiểu Đồng đang ở bên cạnh, lúc đó bà đã biết Hiểu Đồng rất không thích cậu mợ này, thời điểm ngay cả qua năm bọn họ nói muốn đi chúc tết, cho tới bây giờ Hiểu Đồng cũng đều không đi.
Lời bà Dương còn chưa nói hết, Dương Hiểu Đồng đã cắt ngang lời của bà, kéo bà Dương ngồi xuống nói: “Mẹ, ngài nói con đều hiểu, con biết mẹ tâm địa tốt, thấy bọn họ tới như vậy, những chuyện trước đây cũng sẽ không để ý. Mặc dù con không thích bọn họ, nhưng cũng sẽ không như thế nào, mẹ không cần lo lắng.”
Nghe thấy Dương Hiểu Đồng nói như vậy, bà Dương mới lộ ra tươi cười thư thái.
“Chỉ có điều, mẹ. Bây giờ mẹ tốt hơn so với mợ, ở trước mặt bà ta cũng không cần phải luôn luôn nén giận, như vậy người ta còn tưởng rằng mẹ dễ khi dễ, mẹ nghe một chút vừa rồi bà ta nói cái gì?”
Bà Dương vỗ vỗ tay Dương Hiểu Đồng, nhìn thấy con gái của mình đối với mình tốt như vậy, bà rất cao hứng: “Mẹ biết, yên tâm đi.”
Thấy bộ dáng ứng phó này của bà Dương, Dương Hiểu Đồng cũng biết bà chỉ nói có lệ với mình, bà Dương chính là quá dễ dàng tha thứ, cho nên mợ mới dám ở trước mặt bà nói chuyện cay nghiệt như vậy.
Rất nhanh, hai người đã về tới phòng khách.
Người một nhà Tiểu Nhã nhìn thấy Dương Hiểu Đồng cầm trên tay chừng mười cái hộp, trong con ngươi đều lóng lánh tinh quang, không ngờ vừa ra tay chính là hơn mười hộp, Hiểu Đồng đúng là hào phóng!
Đặt đan dược lên bàn: “Cậu, những đan dược này các ngươi mang về đi, trên hộp đều viết tên đan dược, tin tưởng các ngươi đều hiểu.”
“Vậy cảm ơn Hiểu Đồng, ha ha.” Mợ cười cười toe toét nói: “Vậy chúng ta đi về trước a.” Mục đích đã đạt được, tất nhiên cũng mau một chút trở về, bọn họ đã nhịn không được muốn nhìn những đan dược này.
“Đi thong thả.”
Đợi bọn hắn đi rồi, ông bà Dương cùng với Dương Hiểu Đồng ba người vẫn ngồi trong phòng khách, Dương Hiểu Đồng cười nói: “Người nhà này thật biết điều.”
Ông Dương cũng không khỏi lắc đầu, khuôn mặt của mấy người kia quả thật làm cho người ta chán ghét, nhưng cũng không có biện pháp.
“Hai người cũng đừng cảm khái nữa, mẹ đều nấu toàn món ngon, mau tới dùng cơm thôi!” Vì ngăn chặn miệng hai người, bà Dương mở miệng nói.
Hừng đông hai giờ, Dương Hiểu Đồng đang ở trong Thiên Hàng Bảo Điển học tập kỹ năng, lại nghe thấy tiếng di động vang lên, vừa mở ra nhìn lại là điện thoại của Trần Vĩ. Không khỏi nhíu mày, vào lúc này Trần Vĩ gọi điện thoại cho cô nhất định đã xảy ra chuyện gì.
“Trần Vĩ, có chuyện gì không?”
“Đại đương gia, Dạ Sơn đã xảy ra chuyện, người bang Cuồng Lang tìm người bang Thiên Thủy cùng nhau tới địa bàn của chúng ta nháo sự, hơn nữa lão đại của hai bang bọn họ đều tới.” Giọng nói Trần Vĩ có chút bối rối, hiển nhiên cục diện bây giờ cũng không tốt.
Dương Hiểu Đồng cả kinh, lập tức nói: “Các ngươi trước cố chống đỡ, ta lập tức sẽ tới.” Nhanh nhẹn ra cửa, bởi vì đang là thời điểm hừng đông, trên đường cũng không có người đi đường, cho nên Dương Hiểu Đồng cũng thả nhanh tốc độ chạy về phía rạp chiếu Dạ Sơn.
Không ngờ người bang Cuồng Lang lại có thể liên hợp lại với người bang Thiên Thủy, ngoại trừ bang Hải Diễm và bang Cuồng Lang thì bang Thiên Thủy là thế lực lớn thứ ba, nếu nói đơn độc đối phó bang Cuồng Lang, trái lại Dương Hiểu Đồng không sợ chút nào, chỉ có điều bây giờ người hai bang phái bọn họ liên kết cùng nhau, vậy sự tình lại trở nên vướng tay chân hơn.
Vốn lộ trình cần bốn mươi phút, trong thời gian năm phút đồng hồ ngắn ngủi Dương Hiểu Đồng đã tới, tốc độ kia thực sự giống như quỷ mỵ. Cô là người tu chân, vốn tốc độ so với người thường đã nhanh hơn rất nhiều, huống chi sau khi luyện khinh công.
Sau khi cúp điện thoại Trần Vĩ còn đang sốt ruột nên làm như thế nào để chống đỡ được đến lúc đại đương gia qua đây, nhưng khi hắn đang nghĩ biện pháp lại nhìn thấy thân ảnh Dương Hiểu Đồng. Lập tức ánh mắt trừng lớn như chuông đồng, đây là cái tốc độ gì a? Đại đương gia quả nhiên không hổ là đại đương gia.
Dương Hiểu Đồng vừa tới cũng nhìn thấy một đám người đứng ở cửa, rất rõ ràng phân thành ba thế lức, không thể nghi ngờ đó là bang Hải Diễm, bang Cuồng Lang và bang Thiên Thủy.
Vừa tới Trần Vĩ đã đi qua đón: “Đại đương gia, ngài đã đến rồi.”
“Ừ” Dương Hiểu Đồng gật đầu, chậm rãi đi tới trong đám người, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Dương đại đương gia cuối cùng đã tới a.” Tiếng nói mang theo nụ cười chế nhạo truyền ra từ trong miệng một người đàn ông hai mươi bảy tuổi.
Dương Hiểu Đồng nhìn lướt qua, không có gì bất ngờ xảy ra đây chính là đại đương gia bang Cuồng Lang, năm ngoái vừa mới tiếp nhận bang phái của ba hắn, tính tình tàn nhẫn, âm tình bất định, rất khó ở chung với người khác.
Nói thật cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Cuồng Lang đại đương gia bang Cuồng Lang. Tướng mạo của hắn có chút bất phàm, trên mặt bên phải có một vết sẹo rất sâu do đao để lại, chỉ có điều vết đao kia ở trên mặt của hắn ngược lại còn tạo nên phong vị nam nhân của hắn, làn da màu cổ đồng, vóc người rất cường tráng, chỉ là trên trán hiện lên khiêu khích khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Không biết Cuồng Lang ngươi nửa đêm mang một đám người như thế tới chỗ của ta là muốn làm gì?” Sắc mặt bình thản, ở trận thế như vậy vẫn không chút mất bĩnh tĩnh nào, đạm nhiên như đang hỏi ngươi có ăn cơm chưa?
“Dương Hiểu Đồng, lời này của cô nói như thế là không đúng, làm sao lại giống như ta và Thiên Thủy huynh cố ý đến chỗ này của cô quấy rối chứ?” Lúc nói chuyện còn nói cả đại đương gia bang Thiên Thủy, trong giọng nói bất giác đã kéo hai người lên trên một chiếc thuyền.
Trong lòng Dương Hiểu Đồng cười lạnh. Bang Cuồng Lang, bang Thiên Thủy, bang phái hai người bọn họ ai mà không có ‘rạp chiếu phim tối’?
Lại chuyên môn chạy đến chỗ của mình, không phải rõ ràng cố ý tìm việc hay sao?
“Ta cũng không nói như vậy.” Dương Hiểu Đồng ngụ ý chính là ta chưa nói, chính ngươi lại thừa nhận trước.
Nghe cô nói, sắc mặt Cuồng Lang cũng có một chút không dễ nhìn, chỉ là kinh nghiệm của hắn không ít, lập tức khôi phục thái độ bình thường: “Hôm nay ta và Thiên Thủy huynh đến chỗ các ngươi chiếu cố sinh ý các ngươi, không ngờ các ngươi lại mang đến cho chúng ta một cô gái nhìn rất xấu, đây không phải là bắt nạt người sao? Khinh thường hai người huynh đệ chúng ta phải không?”
Dương Hiểu Đồng thuận tiện nhìn về phía Trần Vĩ. Trần Vĩ vội vàng giải thích: “Đại đương gia, cô gái tới đó đều không tệ, nhưng bọn hắn vẫn chọn cô gái…”
Trần Vĩ còn chuẩn bị nói tiếp, Dương Hiểu Đồng lại khoát tay ý báo hắn không cần nói nữa, chuyện này rất rõ ràng, đối phương là cố ý đến tìm tra, mặc kệ làm thế nào bọn họ cũng sẽ nói.
“Cô gái bang Hải Diễm chúng ta mỗi một người đều rất đẹp, chỉ là không hợp khẩu vị hai vị, ta cũng không có biện pháp. ‘Khinh thường’ lời này của hai vị có thể nói sai rồi. Hai vị ở Thụy Thành đi ngang đi dọc đều được, ai dám đắc tội các ngươi a? Các ngươi suy nghĩ nhiều, không thì ta mời các ngươi uống rượu, cứ như vậy quên đi thế nào?”
Nghe cô nói, Cuồng Lang cười: “Nhìn cô so với mấy cô gái kia đúng là đẹp hơn rất nhiều, không bằng cô bồi chúng ta uống rượu, chuyện này liền thôi.”
“Nằm mơ!” Các huynh đệ bang Hải Diễm nghe thấy lời của Cuồng Lang liền phẫn nộ hô.
Dương Hiểu Đồng ý bảo các huynh đệ đừng nói chuyện, sau đó nói: “Để ta bồi uống rượu, ngươi còn chưa có tư cách này!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...