Cực Phẩm Thấu Thị

Nhìn thấy thật sự là Vương Phong và Bối Vân Tuyết, Hoa Long lập tức sầm mặt.

Lần trước vì mua nguyên thạch mà hắn tiêu tốn hơn hai mươi triệu, cha hắn đã mắng hắn té tát, suýt chút nữa cắt luôn của chức hắn.

Về sau hắn tìm người giết Vương Phong, đã không ngờ lại chọc phải họng súng, còn trêu phải tên Hà Thiên kinh khủng kia. 

Ánh mắt Vương Phong thật sự quá sắc bén, từ sau lần mua nguyên thạch kia, hắn liền tìm nhân viên chuyên nghiệp tới đây giám định. Đáp án đưa ra làm cho hắn vô cùng kinh ngạc, chuyên gia nói nguyên thạch phỉ thúy còn lại ở đây, phần thực sự có thể tách ra phỉ thúy chỉ chưa tới mười phần trăm.

Nói cách khác, nguyên thạch lần trước Vương Phong mua chí ít hơn phân nửa đều có phỉ thúy.

Nguyên thạch ở đây ít nhiều cũng có mấy ngàn khối, loại có phỉ thúy bên trong chiếm khoảng ba mươi phần trăm mà Vương Phong đến mua hơn một trăm triệu thì đã làm tỉ lệ giảm đến mức này. 

Nguyên thạch cắt ra không có phỉ thúy là bình thường nhưng nếu hơn phân nửa nguyên thạch nơi này đều không cắt ra được phỉ thúy thì hắn còn buôn bán gì nữa?

Người mua nguyên thạch cũng không phải kẻ ngốc, không dễ mà lừa gạt được.

“Người anh em, làm người phải có lòng khoan dung, đừng quá đáng như vậy.” Đi tới gần hai người Vương Phong, Hoa Long lạnh lùng nói. 

“Chẳng lẽ nơi này của anh không kinh doanh nữa?” Nghe được lời Hoa Long, Vương Phong không phản ứng, tựa như không hiểu mà hỏi lại.

“Đương nhiên vẫn phải kinh doanh nhưng tôi không buôn bán với anh.” Hoa Long cười lạnh sau đó đảo mắt, chuyển ánh mắt nóng bỏng sang người Bối Vân Tuyết, trong đáy mắt hiện lên vẻ tham lam.

Đương nhiên Vương Phong cũng nhìn thấy rõ ánh mắt của hắn, khiến trong lòng Vương Phong không nhịn được mà cười lạnh. 

Tên này rõ ràng cũng có ý đồ với Bối Vân Tuyết, Vương Phong sao có thể để cho hắn được toại nguyện.

Đứng chắn trước mặt Bối Vân Tuyết, Vương Phong cố ý lớn tiếng nói: “Hoa thiếu gia, anh đứng ra mở cửa buôn bán mà lại không buôn bán với tôi, đây là lý lẽ gì chứ?”

Giọng nói Vương Phong rất lớn cho nên tất cả mọi người ở đây đều nghe được. 


“Có chuyện gì vậy?” Lúc này, những người nghe được Vương Phong nói liền nhao nhao đi tới dò hỏi.

“Hoa thiếu gia đây bảo hôm nay không muốn buôn bán với chúng tôi, muốn đuổi chúng tôi đi.” Vương Phong vừa nói thì liền làm cho những người xung quanh lộ ra vẻ tức giận.

“Lý nào lại như vậy, sao lại có chuyện như vậy chứ.” Người trung niên vừa nói chuyện cùng Vương Phong lập tức nổi giận. 

“Mở cửa mà lại muốn đuổi khách hàng đi, chuyện này nếu tố cáo các người với tòa án, các người nhất định phải chịu trách nhiệm pháp luật, càng không tránh được việc bồi thường.” Người trung niên này vừa nói ra thì liền được tất cả mọi người phụ họa.

Dù sao thì cũng đang yên lành mà lại bị đuổi đi, chuyện này ai gặp phải cũng khó mà chấp nhận.

“Ha ha, mọi người có thể đã lầm rồi, tôi chỉ không buôn bán với một mình hắn mà thôi. Đây là ân oán cá nhân của chúng tôi, không có liên quan gì với mọi người.” Nghe được lời người trung niên này, Hoa Long cười đáp, không hề để ý. 

“Vậy cũng không được, chúng tôi đã đến đây thì đều là khách hàng, cậu muốn đuổi chúng tôi đi vậy chúng ta chỉ có thể gặp nhau tại tòa án thôi.”

Nói xong, người trung niên này bỗng lấy từ trong ví tiền của mình một tờ giấy chứng nhận, đưa cho Hoa Long xem và nói: “Tôi là luật sư, vụ án này tôi sẽ đích thân ra tòa làm chứng, bây giờ mỗi lời anh nói cũng sẽ là chứng cứ chống lại anh trước tòa.”

“Ông...” 

Nhìn thấy chứng nhận luật sư của người này, Hoa Long tức giận đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, mẹ nó, vậy mà lại gặp ngay phải một ông luật sư, thật sự là quá xui không thể tả.

“Này, mọi người dạo chơi vui vẻ đi, chúc mọi người đều cắt ra được phỉ thúy.” Hoa Long biết đuổi Vương Phong ra là chuyện không thể nào, đành phải nghiến răng nghiến lợi nói, cuối cùng hậm hực mang người rời đi.

Đương nhiên trước khi hắn đi, hắn cũng lạnh lùng liếc nhìn Vương Phong, ánh mắt kia như hận không thể bóp chết Vương Phong. 

Nhưng Vương Phong đã miễn dịch với những ánh mắt như thế này, hôm nay hắn chỉ là đến đây lựa nguyên thạch, qua hôm nay hắn có thể sẽ không bao giờ tới nơi đây nữa.

“Người anh em, tôi đã tống cổ tên kia đi rồi, muốn mua nguyên thạch thì tranh thủ mua đi, tôi sợ tên kia sẽ bất ngờ lật lọng.” Người trung niên khi nãy đi tới trước mặt Vương Phong nói.


“Cảm ơn ông.” Vương Phong nói với người trung niên. 

Nhưng ngay khi hắn nói xong liền tiện tay lấy một khối nguyên thạch từ bên cạnh mình, nói: “Chú à, khối nguyên thạch này coi như tôi tặng cho chú.”

“Cho tôi?” Nghe Vương Phong nói, người trung niên này cũng rất kinh ngạc, sau đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Khối nguyên thạch này có giá niêm yết là ba trăm ngàn, thật không tin được là Vương Phong cứ như vậy mà đưa cho ông, chỉ vừa mới nói vài câu mà lại có giá trị ba trăm ngàn. 

Nếu như ông biết khối nguyên thạch ông đang cầm này bên trong có phỉ thúy, giá trị lại không ít hơn một triệu, biểu cảm của ông hẳn là sẽ đặc sắc hơn nữa.

“Chị Tuyết, sau này nên ít tiếp xúc với tên Hoa Long kia, tên đó toàn là ý xấu, tôi sợ hắn sẽ gây bất lợi cho chị.” Vương Phong nói chuyện mới khiến Bối Vân Tuyết lấy lại tinh thần.

“Tôi biết.” Bối Vân Tuyết cúi đầu nhưng không nói tiếp. 

“Chị sao vậy?” Nhìn dáng vẻ không chút hăng hái của Bối Vân Tuyết, Vương Phong vội vàng hỏi.

“Tôi không sao.” Bối Vân Tuyết lắc đầu, sau đó đi sang nơi nghỉ ngơi.

Nhìn bóng lưng cô rời đi, Vương Phong đoán cô có lẽ có tâm sự gì đó nhưng phụ nữ người ta có tâm sự, hắn đoán không ra cũng đành phải thôi nên tiếp tục tự chọn lựa nguyên thạch. 

Lần này bọn họ chuẩn bị tổng cộng hai trăm triệu tiền vốn, toàn bộ đều dùng để mua nguyên thạch.

Nhưng cuối cùng khi Vương Phong mua toàn bộ nguyên thạch có chứa phỉ thúy có giá trị mới phát hiện những phỉ thúy này có giá trị chưa tới một trăm năm mươi triệu, tiền vốn coi như dư dả.

Sau lần càn quét này, có thể nói là khu cược đá A của Châu báu Hoa Liên chính thức thành quỷ khu (1). 


Nguyên thạch còn lại hơn chín phần là nguyên thạch bỏ đi, cho dù là có phỉ thúy thì mua tiếp sẽ thâm hụt tiền nên Vương Phong sẽ không ra tay.

Thanh toán hóa đơn xong, Vương Phong cùng Bối Vân Tuyết trực tiếp rời đi.

Sau khi hai người rời đi, Hoa thiếu gia mới nói với một thuộc hạ bên cạnh mình: “Đi thăm dò xem Vương Phong rốt cuộc mua bao nhiêu nguyên thạch.” 

“Vâng.” Tên thuộc hạ hiểu ý, gần năm phút sau mới chạy về.

“Bọn họ mua bao nhiêu nguyên thạch?”

“Bọn họ mua gần một trăm năm mươi khối nguyên thạch, giá trị cũng gần một trăm năm mươi triệu.” Tên thuộc hạ sợ hãi nói. 

“Một trăm năm mươi triệu!”

Nghe nói như vậy, Hoa Long không hề phấn khích mà ngược lại hung hăng đấm lên tường.

Hắn biết lần này Vương Phong đến thì nhất định sẽ mang đi một số lượng lớn phỉ thúy, tim hắn cũng đang rỉ máu rồi. 

Hắn gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh đã được kết nối, vẻ mặt Hoa Long âm u, hắn nói: “Cha, hôm nay Vương Phong kia lại tới mua nguyên thạch của chúng ta hết một trăm năm mươi triệu, con muốn đánh tráo một số nguyên thạch hắn đã mua.”

“Chết tiệt, con điên rồi sao?” Bên kia điện thoại truyền đến tiếng mắng chửi của Hoa Võ, chấn động đến mức điện thoại của Hoa Long suýt chút nữa rơi xuống đất.

“Con làm việc có dùng não mà suy nghĩ không vậy? Tổn thất này so với danh dự của doanh nghiệp châu báu của chúng ta tính là bao? Nguyên thạch thì con không được động đến, về sau cha sẽ tìm người đối phó, con không cần quan tâm.” Tiếng của Hoa Võ truyền sang mới làm cho Hoa Long bình tĩnh hơn. 

“Đúng rồi, chuyện của con bé nhà họ Bối kia con làm tới đâu rồi?” Lúc này, giọng điệu của Hoa Võ đã chậm rãi bình tĩnh lại mà dò hỏi Hoa Long.

Nghe lời cha nói, trong mắt Hoa Long liền lóe lên một tia lửa nóng, hiển nhiên là đang nghĩ đến chuyện ác độc gì đó, nói: “Con đã rất cố gắng, chỉ cần cho con thêm chút thời gian, con tin con có thể tóm được cô ấy.”

“Tốt lắm, con cứ tiếp tục cố gắng, bên này cha đã bàn bạc với gia đình bọn họ, con thuyền lớn Bối thị này chúng ta nhất định phải leo lên, đây chính là cơ hội vùng dậy của chúng ta.” Giọng điệu Hoa Võ bỗng trở nên nặng nề, cùng Hoa Long nói vài câu xong liền vội vàng cúp điện thoại. 

Mà sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Hoa Long cũng trở nên cực kì khó coi.

“Vương Phong, sớm muộn cũng có một ngày tao sẽ khiến cho mày trả giá đắt.”


Giọng Hoa Long vô cùng ác độc khiến mấy tên thuộc hạ bên cạnh hắn bị dọa đến suýt tè ra quần. 

Lại nói đến Vương Phong và Bối Vân Tuyết, bởi vì Bối Vân Tuyết không tập trung nên là Vương Phong lái xe, hắn không về nhà mà chở Bối Vân Tuyết đến bên bờ sông.

“Chị Tuyết, ra ngoài đi dạo một lát chứ?” Vương Phong hỏi.

“Đi thôi.” 

Bên bờ sông, hai người chậm rãi tản bộ mà trong suốt lúc đó thì Bối Vân Tuyết chẳng hề nói một câu khiến cho trong lòng Vương Phong vô cùng lo lắng.

Hắn không rõ sao cô lại như vậy nhưng khẳng định là đã có chuyện không hay xảy ra.

Nhiều lần hắn không nhịn được muốn hỏi nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống không nói. 

“Vương Phong, cậu có tin vào số mệnh không?” Bối Vân Tuyết bỗng nhiên nói, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Vương Phong.

Bị cô nhìn chằm chằm như vậy, Vương Phong có cảm giác không quen nhưng thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Bối Vân Tuyết thì hắn cũng cười không nổi.

“Số mệnh?” Vương Phong lẩm bẩm trong miệng, nếu không trước kia chưa có khả năng nhìn xuyên thấu thì hắn có thể sẽ tin vào số mệnh nhưng hiện tại bảo hắn tin vào số mệnh thì sao có thể chứ? 

“Số mệnh là thứ gì? Sao tôi phải tin?” Vương Phong nhìn Bối Vân Tuyết nói: “Số mệnh là thứ người khác dùng để gạt người, chị tin thì nó tồn tại, không tin thì nó không tồn tại, chị phải tin rằng số mệnh có thể thay đổi.”

“Vả lại tôi không chỉ không tin vào số mệnh mà tôi còn muốn thay đổi số mệnh. Tôi cũng chỉ sinh ra trong một gia đình bình thường nhưng bây giờ chị xem, không phải tôi cũng có thể trở nên nổi bật sao?”

“Chị Tuyết, tôi không biết chị gặp phải chuyện gì nhưng chị hãy nghe tôi nói một câu, vĩnh viễn đừng tin tưởng vào những thứ hư vô mờ mịt này. Số mệnh là thứ có thể thay đổi, nên trân quý những điều trước mắt, đó mới là thật.” 

Nói xong một câu kia, Vương Phong cũng phải bội phục bản thân mình vậy mà có thể nói ra những lời triết lý như vậy, trước kia sao không phát hiện mình có tài năng này?

Đương nhiên sau khi nghe được lời Vương Phong nói thì hai mắt Bối Vân Tuyết sáng rực rồi như đã buông gánh nặng của mình xuống được, trên mặt cũng lộ ra nụ cười đã lâu không xuất hiện.

(1) Ý chỉ khu vực này của doanh nghiệp đã lụi bại, không kinh doanh tiếp được. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui