Sau khi nói ngắn gọn cho Đường Ngả Nhu biết một lần về chuyện hắn làm ở nơi đây, Vương Phong lại trực tiếp cúp điện thoại, hắn tin tưởng những cảnh sát này khẳng định có thể tìm tới nơi này.
"Tiểu Ngũ, nói đi, anh giết bao nhiêu người." Ngồi ở trong xe, Vương Phong chậm rãi hỏi.
"Ông chủ, không tính người ngài bắt được người, tổng cộng giết bảy người." Tiểu Ngũ cung kính đáp lại nói.
"Mẹ nó, anh còn ghi nhớ rõ như vậy sao?" Vương Phong mắng một câu.
"Ha hả, đây không phải là lời ông chủ đã nói." Tiểu Ngũ không để ý cười một tiếng.
"Được, đây là cho anh, cầm đi." Nói xong, Vương Phong trực tiếp viết một chi phiếu bảy trăm ngàn cho hắn.
Bảy trăm ngàn không tính là nhiều, hơn nữa sử dụng tiền này có thể nhìn thấu bản chất của Tiểu Ngũ, vậy cũng là một giao dịch không tệ.
"Cảm ơn ông chủ cảm ơn ông chủ." Cầm tờ chi phiếu, Tiểu Ngũ vội vàng nói cảm ơn, còn thiếu chút nữa thì quỳ trước Vương Phong.
"Được rồi, đưa tôi đến cửa hàng châu báu Tuyết Phong thì anh có thể tự mình trở lại, bắt đầu từ ngày mai, anh có thể kết thúc huấn luyện, sau đó bảo vệ người phụ nữ của tôi."
"Vâng." Tiểu Ngũ gật đầu, vẻ mặt cung kính.
"Tuy nhiên có vài điều tôi muốn nói trước, đó chính là anh không thể để cho các cô ấy phát hiện anh, chỉ có thể âm thầm đi theo, nếu như bởi vì sự tồn tại của anh mà quấy nhiễu sinh hoạt của các cô ấy, anh lại chờ bị tôi gọt đi."
"Tuyệt đối sẽ không đâu." Tiểu Ngũ gật đầu, biểu thị đã hiểu rõ ràng.
"Được, tôi phải căn dặn nhiều như vậy, anh chỉ cần cố gắng bảo vệ bọn họ là được, nếu như các cô ấy gặp chuyện không may, anh liền trực tiếp đưa đầu tới gặp tôi đi."
"Hiểu rõ." Tiểu Ngũ gật đầu, không dám trái ý của Vương Phong.
Rất nhanh, Vương Phong được đưa đến đoạn đường cách cửa hàng châu báu Tuyết Phong không xa, Tiểu Ngũ lại lái chiếc xe nát của mình trở lại.
Sau khi chỉnh sửa lại quần áo của mình, lúc này Vương Phong mỉm cười đi về phía cửa hàng châu báu Tuyết Phong.
Đã thật nhiều ngày hắn không nhìn thấy đám người chị Tuyết, cũng không biết bọn họ như thế nào.
Cửa hàng châu báu kinh doanh rất tốt, đám người lui tới không ngừng, mang đến cho cửa hàng lợi ích thật lớn, nói vậy những người trước đây tới nơi này làm việc, hiện tại mỗi người đều đã trở thành bà chủ giàu có.
Trên mặt mỉm cười, Vương Phong gọi cơm ở một cửa hàng cơm cách cửa hàng châu báu không xa, sau đó mới đi về phía trong cửa hàng.
"Chị Tuyết, hiện tại đang bận sao?" Đi tới trong cửa hàng, Vương Phong trực tiếp hỏi.
"A, sao anh lại đi ra?" Lúc này, Tử Sa đã đi tới, vẻ mặt kinh ngạc nghi ngờ.
Vương Phong tự giam mình ở trong phòng đã gần mười ngày, các cô đều tưởng rằng hắn có phải bị chết đói ở bên trong hay không, không ngờ hiện tại hắn lại chạy ra ngoài.
"Ở một mình không có ý nghĩa gì, cho nên anh lại đi ra, thế nào, em không chào đón anh à?" Vẻ mặt Vương Phong tươi cười nói.
"Làm sao có thể chứ, em nhớ anh còn không kịp." Trên mặt Tử Sa lộ ra vẻ tươi cười ngọt tới mức có thể người chết, ngược lại khiến cho khách nam trong cửa hàng phải liếc mắt nhìn.
"Được rồi, tất cả mọi người nghỉ ngơi một chút, anh gọi cơm bên ngoài, một lát nữa mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm." Vương Phong vỗ tay một cái nói.
Nghe được lời của hắn, những nhân viên trong cửa hàng này đều nhảy cẫng hoan hô lên, hiện tại trong cửa hàng kinh doanh bận rộn như vậy, các cô còn chưa có ăn cơm.
"Cậu nhốt mình nhiều ngày như vậy, nhất định là đói bụng lắm đúng không?" Lúc này, Bối Vân Tuyết quan tâm nói với Vương Phong.
"Thân thể tôi cường tráng như thế, làm sao có khả năng đói bụng được, chị Tuyết chỉ lo quá rồi." Vương Phong nắm tay Bối Vân Tuyết nói.
"Được, nếu cậu đã đi ra, vậy hãy nhanh tới hỗ trợ đi, cũng sắp không làm xong đây này." Bối Vân Tuyết lau mồ hôi trên trán một cái nói.
"Chúng ta còn chưa mở cửa hàng mới sao?" Vương Phong nghi ngờ hỏi.
"Cửa hàng mới còn đang tranh thủ thời gian lắp đặt thiết bị, cho nên còn chưa mở."
"Thôi đi, tiền chúng ta kiếm vĩnh viễn cũng kiếm không hết, vẫn để cho tất cả mọi người nghỉ ngơi một chút đi." Vương Phong mở miệng, khiến cho các nhân viên nữ gần đó đều lộ ra vẻ mong chờ.
Cho dù công việc của các cô chỉ là giới thiệu cho khách, nhưng thời gian dài như vậy, các cô cũng mệt mỏi.
Nếu như không phải ở đây tiền lương thật sự rất cao, các cô sợ rằng đã sớm không muốn làm.
"Các vị khách hàng, thật sự ngại quá, bởi vì cửa hàng chúng tôi thật sự quá bận rộn, cho nên nhân viên đã quá mệt mỏi, mọi người có thể trở lại sau một giờ nữa hay không?" Lúc này, giọng nói của Vương Phong tăng cao hơn, nói.
Lời này vừa nói ra, những khách cũ trong cửa hàng đều không hài lòng, làm gì có chuyện mở cửa hàng bán, lại đuổi người đi ra ngoài? Không phải đều nói khách hàng là thượng đế sao?
Tuy nhiên còn chưa có đợi bọn họ mở miệng nói, Vương Phong lại vội vàng nói: "Mọi người xem nhân viên trong cửa hàng chúng tôi đều mệt, các các đại lão gia cũng không muốn nhìn thấy các cô ấy mệt ngã ở nơi đây chứ?"
Lời này vừa nói ra, những người vốn vẫn bất mãn cũng thật sự không tiện nói gì, quả thật, bọn họ tới nơi này là để mua đồ, nhưng cũng là vì nhìn mỹ nữ.
Cửa hàng châu báu Tuyết Phong tuyển nhân viên, mỗi người đều là mỹ nữ như hoa như ngọc, rất nhiều người bọn họ đều vì hâm mộ tiếng tăm mới đến đây.
Lời Vương Phong nói, tuy có chút không khách khí, nhưng hắn đã nói như vậy, vậy nếu như bọn họ còn không đi, chẳng phải là đang cố ý làm khó dễ những mỹ nữ này sao? Cho nên cuối cùng bọn họ vẫn mang theo vài phần tiếc nuối rời khỏi đó, chuẩn bị một giờ sau sẽ trở lại.
Rất nhanh, tất cả khách trong cửa hàng đều bị Vương Phong dọn sạch ra ngoài, khiến cho tất cả mọi người có thời gian nghỉ ngơi.
"Được rồi, tất cả mọi người nghỉ ngơi một hồi đi." Vương Phong mở miệng, ngược lại khiến cho các người phụ nữ viên trong cửa hàng nhìn hắn mỉm cười.
Ông chủ tâm lý như vậy thật sự hiếm thấy a, hơn nữa đây là một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi như vậy.
Có thể vì như vậy, các người phụ nữ viên trong cửa hàng không có một người nào không ngưỡng mộ Vương Phong, chỉ có điều Vương Phong đã có Bối Vân Tuyết, các cô thích cũng chỉ có thể để ở trong lòng, muốn cạnh tranh với Bối Vân Tuyết, các cô có thể nói là không ai có tư cách đó.
Bối Vân Tuyết thật sự rất hoàn mỹ, so sánh với cô ấy, các cô chỉ có thể tự cảm thấy xấu hổ.
Không bao lâu, thức ăn bên ngoài cũng được đưa đến, tất cả đều là một vài món dinh dưỡng cao, khiến người ta nhìn cũng muốn ăn.
"Các cô nương, đều đừng khách khí, một người cầm một phần đi." Vương Phong mở miệng, khiến cho Bối Vân Tuyết và Tử Sa cũng không nhịn được hung hăng trợn mắt nhìn hắn.
"Cám ơn ông chủ." Trong cửa hàng, các người phụ nữ viên đều ngọt ngào đáp lại.
Rất nhanh, thức ăn đã chia xong, một mình Vương Phong lấy hai phần, điên cuồng quét qua.
Chỉ là chờ hắn ngồi xuống ăn, lúc này hắn mới phát hiện ở trong cửa hàng, Cố Bình còn đang cúi đầu tính toán gì đó, căn bản không có để ý tới bọn họ.
"Đại ca tôi đang làm gì ở đây vậy?" Vương Phong nghi ngờ hỏi.
"A, là như vậy, bởi vì sắp tới cuối tháng, cho nên hiện tại hắn đang tranh thủ thời gian làm sổ sách, cũng đã bận rộn vài giờ rồi." Lúc này Bối Vân Tuyết mới bất đắc dĩ nói một câu.
Ban đầu, Cố Bình có làm sổ sách hay không cũng không có vấn đề gì, bởi vì các cô đều tin tưởng hắn sẽ không ngầm nuốt một xu nào.
Chỉ là Cố Bình nói hắn đã làm việc cho người ta, vậy phải làm thập toàn thập mỹ, cho nên cuối cùng không quan tâm các cô khuyên như thế nào cũng không có tác dụng.
"Liều mạng như vậy sao?" Nghe được Bối Vân Tuyết nói vậy, Vương Phong mới nhớ tới mình đặt cơm vốn dựa theo số lượng người trong cửa hàng, thế nào lại xuất hiện thêm một phần, hóa ra Cố Bình vẫn luôn không lộ diện.
Cầm lấy phần thức ăn còn chưa động tới, Vương Phong đi tới bên cạnh Cố Bình, đập Cố Bình một cái, nói: "Đại ca, tạm thời đừng tính nữa, ăn cơm đi."
"Em rốt cuộc đã tới rồi." Ngẩng đầu nhìn thấy Vương Phong, Cố Bình lúc này mới giống như biết được Vương Phong tới, hắn thả cái bút trong tay mình xuống.
"Đại ca, những sổ sách không cần tính nữa, mọi người chúng em đều tin tưởng anh, anh còn cố sức làm việc như vậy làm gì?"
"Em hai, cũng không thể nói như vậy, anh em ruột thịt cũng phải tính toán sổ sách cho rõ ràng, hơn nữa đây vốn chính là công việc của anh, lẽ nào em thật sự muốn tôi lấy không tiền lương của các anh sao?" Cố Bình mở miệng, giọng nói vô cùng cố chấp.
"Được rồi, anh làm sổ sách cũng được, nhưng vì sao anh cầm bút tính như vậy, có mệt hay không chứ?" Vương Phong bất đắc dĩ nói.
"Máy vi tính bị lỗi nhiều, anh không yên tâm." Cố Bình mở miệng, khiến cho Vương Phong lại một lần nữa hết chỗ nói rồi, so sánh với máy vi tính, xác suất người sai còn lớn hơn nữa?
Tuy nhiên Cố Bình đã nói như vậy, Vương Phong cũng lười nói thêm gì nữa, hắn mỗi ngày đều ngồi ở chỗ này tính tiền, tìm chuyện này xem như là giết thời gian đi.
"Đại ca, ăn cơm trước đã, ăn xong, em có vài chuyện muốn hỏi anh." Nói xong, Vương Phong đưa hộp cơm tới trước mặt của hắn.
"Em không nói anh quên mất, anh cũng có chuyện muốn tìm em." Cố Bình giống như nhớ ra cái gì vậy.
Mấy ngày qua, hắn đã không chỉ một lần hỏi đám người Bối Vân Tuyết tin tức về Vương Phong, chỉ là Vương Phong tự giam mình ở trong phòng ai cũng không gặp, điện thoại cũng tắt máy, Bối Vân Tuyết các cô ấy cũng không dám đi làm phiền hắn, cho nên nói hắn tạm thời ra cửa.
"Đại ca, không quan tâm chuyện gì cũng không có quan trọng bằng lấp đầy bụng của mình, cơm nước xong em sẽ chậm rãi nghe anh nói." Vương Phong ấn vai Cố Bình nói.
"Vậy cũng được." Cố Bình xoa bụng của mình, cũng cảm giác có hơi đói bụng.
Toàn bộ cửa hàng, tất cả mọi người bắt đầu ăn cơm, Vương Phong cũng gia nhập vào trong đội ngũ này.
Nhiều ngày như vậy cũng không có ăn cơm, cho nên Vương Phong ăn rất vui vẻ, các người phụ nữ viên trong cửa hàng nhìn thấy đều lộ ra vẻ kinh ngạc khác thường.
Người này ăn cũng quá hung dữ đi? Giống như cơm nước và hắn có thù oán vậy, hắn đã bao lâu không ăn cơm vậy?
"Oa, thơm quá." Đúng lúc này, bỗng nhiên cửa lớn cửa hàng châu báu bị đẩy ra, một cô gái từ bên ngoài đi vào.
"Chào cô, cửa hàng chúng tôi hiện tại tạm thời nghỉ kinh doanh, một giờ sau cô trở lại đi." Nhìn cô gái đáng yêu, Vương Phong vô tình nói một câu.
"Em hai, đây là em gái anh." Lúc này, Cố Bình nói một câu khiến cho Vương Phong xấu hổ.
Đúng là quá mất mặt rồi.
"Hóa ra là em gái sao?" Vương Phong mở miệng, hắn chưa từng nhìn thấy cô gái này, quá mất mặt rồi.
"Anh, ai vậy?" Lúc này, cô gái không coi ai ra gì chạy vào, cuối cùng quấn lấy bên cạnh Cố Bình, ánh mắt cũng có chút xem thường.
Trong thời gian này cô thường chạy tới đây, cô đã làm quen với mọi người ở đây, nhưng chưa từng thấy qua Vương Phong, hơn nữa Cố Bình là chủ cửa hàng ở đây, Vương Phong nhất định là cấp dưới của anh cô, cho nên cô nhìn Vương Phong có phần chướng mắt.
"Hắn chính là em hai của anh, cũng là người cứu mẹ, còn không mau gọi anh hai." Cố Bình mắng một câu.
"Cái gì?" Nghe được lời Cố Bình nói, cô gái trợn tròn mắt, lộ ra vẻ không thể tin được.
Tuy nhiên rất nhanh, cô giống như nghĩ tới điều gì vậy, trong nháy mắt lại đỏ đến tai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...