Bị Vương Phong tra tấn trong thời gian dài như vậy, cô chỉ cảm thấy toàn thân không còn sức lực, làm sao còn có thể huấn luyện được, con người này, phương diện kia thật sự là quá lợi hại.
Chỗ đó của Đường Ngải Nhu đã được thỏa mãn, cho nên Vương Phong cuối cùng cũng mỉm cười tiếp tục vùi đầu vào đọc sách, cái này chứa cả một sự nghiệp vĩ đại ở trong.
Một quyển sách dày như vậy, hắn nhất định phải thuộc làu toàn bộ mới được.
Đây có thể sẽ là bát cơm sau này của hắn nha, hắn sao dám thư giãn.
Ròng rã một ngày, đến lúc mấy người Bối Vân Tuyết trở về, Vương Phong lúc này mới khép sách lại, một quyển sách, hiện tại hắn đã xem được một nửa, có quyển chỉ hai ngày hắn đã có thể xem hết.
"Mùi gì vậy?"
Vừa mới vào trong nhà, Bối Vân Tuyết cùng Tử Toa đều nhăn mặt.
Trước đó Vương Phong cùng Đường Ngải Nhu điên cuồng như vậy, cho nên hiện tại trong phòng toàn bộ đều là mùi hương của bọn họ, mà lại giữa mùa đông, Vương Phong cũng không có nghĩ tới việc mở cửa sổ, cho nên hiện tại cả phòng có chút bừa bộn, không có gì lạ khi hai người vừa về đến liền nhíu mày.
"Trời ạ, trong nhà bị trộm?"
Đi vào phòng khách, Tử Toa nhất thời kêu to lên, trước đó Vương Phong cùng Đường Ngải Nhu truy đuổi, làm bừa bộn phòng khách, hắn còn chưa dọn dẹp.
"Không có chuyện đó đâu, là chị em mấy người làm."
Vương Phong trực tiếp đẩy trách nhiệm lên Đường Ngải Nhu.
Mà phòng khách sở dĩ loạn như vậy, thật đúng là do cô, nếu như cô không điên, sao có thể biến thành như thế này.
"Hai người ở trong nhà đã làm cái gì?"
Lúc này Bối Vân Tuyết nghi hoặc hỏi.
"Không có làm cái gì."
Vương Phong vội mở miệng đáp lại, con mắt vì hoảng loạn mà nhấp nháy.
"Tiểu Tuyết, các cô trở về rồi."
Lúc này, trên lầu truyền tới âm thanh, Đường Ngải Nhu đã tỉnh lại.
Sau khi được Vương Phong trị liệu, Đường Ngải Nhu chỉ cảm thấy toàn thân sảng khoái, so với ngủ say hai đêm liền còn thoải mái hơn, cô đã thật lâu không thoải mái như vậy.
Mà cô đối với tay nghề của Vương Phong cũng có chút kinh ngạc, chỉ đơn giản ấn mình mấy cái, vậy mà đưa đến hiệu quả kì diệu này, hắn thật sự là bác sĩ sao?
"Ngải Nhu, có phải tên này thừa dịp chúng em không có nhà mà khi dễ chị?"
Nhìn thấy Đường Ngải Nhu, Bối Vân Tuyết không cho Vương Phong chút mặt mũi nào, Vương Phong nhịn không được cười khổ.
Cô là cọp cái, không bị cô khi dễ đã hay lắm rồi.
"Đúng vậy, tôi kêu hắn dạy tôi công phu, hắn nhất định phải lấy của tôi một trăm vạn, cô nói loại người này có đáng đánh hay không? Lần sau bắt hắn lại, không phải đánh cho đến chết là không được."
Đường Ngải Nhu mở miệng, khiến Vương Phong trợn mắt hốc mồm.
Mình hỏi xin tiền cô khi nào chứ? Người này nói dối cũng không làm bản nháp, chỉ có thể liều một trận.
"Vương Phong, cô ấy nói thật?"
Nghe Đường Ngải Nhu nói, Tử Toa cùng Bối Vân Tuyết hai người đều cảm giác được sự kì lạ, Vương Phong tuyệt đối không phải loại người tham tiền nhưng là hắn sao có thể mở miệng đòi Đường Ngải Nhu một trăm vạn?
"Giả, toàn bộ đều là giả, tôi chẳng qua là cùng cô ấy kể chuyện cười mà thôi, nào có nghĩ đến cô muốn đánh tôi, cùng kiểu nữ nhân này ở cùng một chỗ cũng là một cơn ác mộng."
Vương Phong mở miệng, hoàn toàn không yếu thế.
Đường Ngải Nhu muốn diễn kịch, vậy hắn cũng diễn theo là được, hắn là đại lão gia, sợ ai chứ.
"Chẳng lẽ hai người thật sự là đánh một trận?"
Lúc này Tử Toa mở miệng hỏi, sau đó lộ ra sự hứng thú, tràn đầy phấn khởi hỏi:
"Vậy cuối cùng ai đánh thắng?"
"Em ngay cả sát thủ còn không sợ, chị nói xem ai đánh thắng?"
Vương Phong có chút buồn cười nói ra.
"Vậy ý em là em đánh thắng?"
Tử Toa trừng to mắt, biểu lộ bộ mặt như gặp phải quỷ.
"Cái này chị phải hỏi cô ấy."
Vương Phong phóng ánh mắt tới Đường Ngải Nhu, để cho cô tức giận đến toàn thân run rẩy.
Người này hoàn toàn cũng là nói bừa, mà lại diễn như thế này, Oscar phải có một chỗ cho hắn mới đúng.
"Ông xã à, tuy chị thích em nhưng là do em khi dễ chị em tôi, chị cũng sẽ không đứng về phía em, chị cho em biết, về sau em không thể khi dễ chị Ngải Nhu, bằng không em đừng mơ có thể đến phòng chị."
Tử Toa kêu to, sau đó vội vàng chạy đến bên Đường Ngải Nhu, thân thiết kéo cánh tay cô.
"Ác như vậy?"
Nghe được Tử Toa nói, Vương Phong cũng cảm giác được sự im lặng trong lòng, tốc độ cũng thật sự là quá nhanh đi, hắn một chút cũng không có chuẩn bị.
"Các cô...."
Vốn dĩ Tử Toa vì chính mình ra mặt, Đường Ngải Nhu trong lòng rất vui vẻ nhưng khi cô nghe xong cả câu nói phía sau, cả người cứng đờ ở tại chỗ, giống như tượng đất.
Ngay trước mặt Bối Vân Tuyết nói không cho Vương Phong vào phòng cô? Chẳng lẽ Bối Vân Tuyết không tồn tại sao?
"À, Ngải Nhu, em quên nói cho chị, em đã quyết định cùng Toa Toa hưởng chung Vương Phong, chúng em sau này ba người cùng nhau sinh hoạt."
Nhìn ra sự nghi hoặc của Đường Ngải Nhu, Bối Vân Tuyết vội vàng giải thích.
"Cái gì?"
Nghe được Bối Vân Tuyết nói, Đường Ngải Nhu cao giọng, khiến lỗ tai vang lên ong ong.
Trước đây Vương Phong có thể tiến vào Long Hồn, thế giới quan của cô đã sụp đổ nhưng nghe được Bối Vân Tuyết nói như vậy, thế giới quan của cô lại một lần nữa sụp đổ, chẳng lẽ thế giới đã thay đổi sao?
Bối Vân Tuyết vậy mà nguyện ý cùng Tử Toa hưởng Vương Phong, điều này có thể sao?
Y như heo nái biết leo cây, cô khó mà tin được từ trong miệng Bối Vân Tuyết sẽ nói ra lời như vậy, cùng với một người phụ nữ khác ở chung hưởng một người đàn ông, Bối Vân Tuyết điên sao?
"Em cùng chị Tuyết về sau ở cùng chăm sóc Vương Phong, ba người chúng em đã quyết định muốn ở cùng nhau."
Tử Toa nói với Đường Ngải Nhu.
"Tôi đang nằm mơ ư?"
Nhìn thấy hai người nói chuyện, Đường Ngải Nhu đều đã đang hoài nghi mình đây có phải đang nằm mơ hay không.
"Cái này dĩ nhiên không phải nằm mơ, chỉ là chị Ngải Nhu vẫn luôn bề bộn nhiều việc, cho nên chúng em mới chưa kịp nói cho chị mà thôi."
Tử Toa mở miệng, ánh mắt không ngừng nghiêng nghiêng nhìn Đường Ngải Nhu.
Biểu hiện của Đường Ngải Nhu thật sự là quá khác thường.
Chẳng lẽ Ngải Nhu tỷ cũng ** bên trên Vương Phong? Nếu thật là như thế, coi như xong đời.
"Tiểu Tuyết, cô nói thật sao?"
Trầm mặc hồi lâu, Đường Ngải Nhu lúc này mới lên tiếng hỏi.
Cô không nghĩ tới hai người họ vậy mà lại lựa chọn cùng nhau chung sống với Vương Phong, một nam hai nữ, các cô sao lại quyết định như vậy?
"Là thật."
Bối Vân Tuyết gật đầu, Đường Ngải Nhu lùi lại mấy bước, suýt ngã ngồi tại cái thang bên trên, việc này hoàn toàn vượt qua sự dự đoán của cô, cô cho tới bây giờ còn chưa nghĩ tới.
Một nữ nhân, lại có thể dễ dàng cùng một nữ nhân khác chung sống với một người đàn ông, vì sao?
"Tiểu Tuyết, cô sao có thể quyết định như vậy?"
Đường Ngải Nhu mở miệng, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường.
Trước đây cô khinh địch cũng chỉ có một, hiện tại ngược lại tốt, vậy mà đụng thành một đôi.
"Em nghĩ tới, chúng em cả đời có thể sống mấy chục năm, nhìn như rất dài nhưng tính ra lại rất ngắn, mà lại ba người chúng em ở cùng cũng rất vui vẻ, đã như vậy, em còn có lý do gì cự tuyệt đâu?"
"Mà em tin tưởng Toa Toa cũng thật tâm yêu Vương Phong, em không muốn bất kỳ người nào rời đi, cho nên đã như vậy thì sao mọi người không cùng nhau sống chung, có thể chăm sóc lẫn nhau."
"Ba người ở cùng một chỗ cũng không có gì lớn, Hoàng Đế lúc xưa còn không phải có hậu cung mênh mông à, chúng em chỉ là bắt chước một chút mà thôi."
Lúc này Tử Toa vội vàng phụ họa nói ra.
"Các cô...."
Nhìn Bối Vân Tuyết cùng Tử Toa, Đường Ngải Nhu nói không nên lời.
Hai người cũng đã đồng ý, cô còn có thể nói gì? Cô cũng không thể nói mình cũng thích Vương Phong, kêu hai cô ấy nhường người lại cho mình?
Việc này không cần nghĩ cô cũng biết chắc không thể, Vương Phong vận cứt chó, lại có thể khiến cho hai cực phẩm đại mỹ nữ một mực ưa thích hắn.
Còn chuẩn bị tổ kiến Hậu Cung, thật sự coi mình là Hoàng Đế hả? Thật sự là quá tiện cho hắn rồi.
Hiện tại nhìn vẻ mặt lạnh nhạt, đoán chừng trong lòng cũng sớm đã nở hoa rồi đi?
"Đây là chuyện của mấy người, tôi cũng lười hỏi đến, tôi đói rồi, muốn đi ra ngoài ăn cơm, có đi chung không?"
Đường Ngải Nhu mở miệng, sau đó Tử Toa liền nói:
"Em đi."
"Em nghĩ chúng ta cùng nhau đi thôi, chúng ta cũng đã lâu không có tụ họp."
Bối Vân Tuyết mở miệng, để Vương Phong cũng đành chịu nhún nhún vai, nói:
"Em không có ý kiến."
Các cô muốn ra ngoài, Vương Phong chắc chắn phải đi cùng, ba đại mỹ nữ, Vương Phong không thể nhìn các cô xảy ra chuyện.
Rửa mặt một chút, bốn người cứ như vậy đi ra ngoài, không lái xe mà chọn đi bộ.
Trên đường đi, Vương Phong dẫn đầu, hình như mỗi chàng trai đi ngang qua bọn họ đều quay đầu nhìn ba cô gái, trong ánh mắt tràn ngập sự mê mẩn.
Không thể không nói, Ngải Nhu thật là có mấy phần tiểu thư khuê các khi mặc quần áo bình thường thay vì cảnh phục, tuy bộ dạng trên không thể so với Bối Vân Tuyết nhưng mỗi người mỗi vẻ.
Đương nhiên, nếu như chọc giận cô, một giây sau cô có thể biến thành một con cọp cái, bản tính hoàn toàn lộ ra.
Đi bộ khoảng nửa giờ, Vương Phong bọn họ cuối cùng tìm tới một tiệm cơm Tây.
Tốt bữa ăn, Vương Phong còn chưa ngồi xuống, điện thoại liền vang lên.
"Lát nữa ba người ăn trước đi, em ra ngoài nghe điện thoại."
Nói xong, Vương Phong quay người đi ra ngoài.
"Alo, sư huynh gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không?"
Vương Phong trực tiếp lại.
"Há, việc cậu nhờ tôi hỗ trợ đã làm thỏa đáng, công ty là dùng tên cậu đăng ký, bằng buôn bán hiện tại đã đưa đến chỗ tôi rồi, cậu đang ở đâu, tôi kêu người mang tới cho."
"Không cần, sư huynh ngày mai trực tiếp để cho người của tôi đưa bằng buôn bán đến Bối Thị Châu Báu đi, ở đó sẽ có người nhận."
"Vậy cũng được, à, sách sư phụ cho cậu thấy thế nào?"
"Hiện tại tôi mới xem một nửa, đoán chừng vẫn phải mấy ngày mới có thể xem hết, sư huynh ngươi cũng muốn mượn sao?"
"Không phải, muốn nhắc nhở cậu một chút, cố gắng xem hết Y Thư, sau đó bế quan tu luyện, lần này hi vọng của sư phụ l toàn bộ đều đặt
trên người cậu, không thể lơ đãng."
"Yên tâm đi, tôi khẳng định sẽ xuất ra toàn bộ thực lực."
Vương Phong trịnh trọng nói ra.
"Vậy tôi sẽ không quấy rầy nữa, lần sau có việc cậu trực tiếp gọi vào số điện thoại công ty tôi, sẽ có người nghe theo lệnh của cậu, tôi có thể sẽ bế quan."
"Vậy tôi cũng không quấy rầy thời gian của anh nữa, bái bai."
Nói xong, Vương Phong liền cúp điện thoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...