"Ngải Nhu, chị thấy em vẫn chưa muốn về, hay là vào trong nhà nghỉ ngơi đi." Bối Vân Tuyết giữ chặt cánh tay Đường Ngải Nhu nói.
"Tiểu Tuyết, cảnh đội còn có vài chuyện cần phải xử lý, em muốn trở về xử lý một chút, mệnh lệnh của người đó em không dám chống lại đâu." Đang nói chuyện, Đường Ngải Nhu vờ như vô ý nhìn Vương Phong nhưng ý tứ lại hết sức rõ ràng.
Đương nhiên, cô vội vã trở về như vậy, thật ra là muốn xem xem chuyện Vương Phong nói có phải là thật hay không, tên lưu manh Vương Phong này từ lúc nào đã thành người của bộ đội Long Hồn, sao bọn họ không biết được chút tin tức nào cả.
"Vậy em xử lý xong thì tranh thủ về, nhìn thấy em mệt mỏi như vậy, chị không đành lòng." Bối Vân Tuyết quan tâm nói.
"Yên tâm đi, sáng sớm ngày mai em sẽ quay lại, không cần lo lắng cho em." Nói xong, Đường Ngải Nhu trực tiếp kéo tay Bối Vân Tuyết ra, tiến vào trong một xe cảnh sát nghênh ngang rời đi.
Đi vào sở cảnh sát với bộ dạng vô cùng lo lắng, Đường Ngải Nhu lập tức tìm đến máy tính đăng nhập vào hệ thống, nhân viên đang tại chức đều có thể tra cứu được thông tin trong hệ thống, mọi thông tin đều có tệp lưu giữ lại.
Cô nhanh chóng nhập tên Vương Phong vào, nhấp nút OK.
Máy vi tính không hiện lên thông tin gì nhưng lại khiến cô cảm thấy bất lực, bởi vì trên màn hình trống rỗng, vẻn vẹn chỉ có mấy chữ xuất hiện.
"Quyền hạn không đủ, không thể xem xét."
Tám chữ, hoàn toàn nghiền nát ý nghĩ cuối cùng trong lòng cô, Vương Phong thực sự đã trở thành người trong hệ thống của họ, chứng chỉ nhân viên tuyệt đối không phải là giả mạo.
Rời khỏi cảnh đội trong trạng thái hồn siêu phách lạc, Đường Ngải Nhu chưa về Trúc Thành số một vội, mà trở lại nhà mình.
"Bộ dáng này là sao đây?" Bởi vì gần đây xảy chuyện lớn như vậy, cho nên Đường Quốc Quang hiện tại cũng đang tăng ca, chút xíu thư giãn cũng không dám có.
Nhiều người mất tích như thế, nếu như không phá án, vị trí của hắn cũng khó giữ được, hòn than nóng bỏng này đã bị ném đến tận tay mình rồi, hắn không thể không tăng ca được.
"Ba, ba nói cho con biết, Vương Phong có phải đã thành người của chúng ta không?" Nhìn thấy cha mình, Đường Ngải Nhu trực tiếp mở miệng hỏi.
"Sao lại nói vậy?" Đường Quốc Quang nghi hoặc hỏi.
Ngay sau đó, Đường Ngải Nhu không chần chừ, nói cho Đường Quốc Quang nghe về sự việc xảy ra ở Trúc Thành số một, khiến ông trợn mắt, lộ ra vẻ khó tin.
Ông chỉ biết Vương Phong đã là người của trung ương, nhưng không nghĩ đến hắn vậy mà đã là hàng top của Trung Quốc, trở thành bộ đội Long Hồn thần bí nhất.
Thảo nào lúc trở về đều đi máy bay chiến đấu, quan chức cao cấp còn chưa chắc có được tư cách này.
Làm thiếu tướng ở độ tuổi trẻ như vậy, toàn bộ Hoa Hạ này cũng không được mấy người.
"Con gái à, hắn có lẽ không lừa con đâu, bởi vì người lần trước Cục chúng ta tiếp đón, thật ra cũng là hắn." Đường Quốc Quang cười khổ nói.
"Ba ý ba là người lần trước chúng ta đón tiếp trong mấy ngày là Vương Phong?" Đường Ngải Nhu vẻ mặt không tin được hỏi.
"Đúng vậy, là hắn, hắn đi máy bay chiến đấu về, cho nên chứng chỉ của hắn sao là giả được?"
"Làm sao có thể?" Nghe được lời cha nói, Đường Ngải Nhu cảm giác thế giới quan của mình đều đã sụp đổ hoàn toàn, lưu manh như Vương Phong mà cũng vào được bộ đội Long Hồn, việc này khó tưởng tượng quá đi.
Hoa Hạ nhiều nhân tài như vậy, sao lại là hắn, ngoại trừ làm lưu manh ra hắn còn có thể làm gì?
Lần đầu tiên, Đường Ngải Nhu bắt đầu nghi ngờ bộ đội Long Hồn mạnh mẽ.
"Đúng rồi, con nói nhà Vương Phong có sát thủ đột nhập, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?" Chỉ lo nói về thân phận của Vương Phong, Đường Quốc Quang lúc này mới nhớ tới việc của tên sát thủ.
"Tên sát thủ kia Vương Phong nói là người của tổ chức Thiên Võng, đã bị giết chết, thi thể hoàn chỉnh cũng không tìm được nữa."
"Ầm.”
Nghe được là tổ chức Thiên Võng, Đường Quốc Quang dữ tợn vỗ bàn một cái, cả người bật dậy, nói: "Không ngờ cái tổ chức này đến chết vẫn không chừa, ngày mai con phái thêm người chú ý đến những con đường quan trọng của thành phố Trúc Hải, sân bay hay cảng cũng đều phải phái người đến coi chừng kỹ lưỡng, không thể để tổ chức này trà trộn thêm nữa."
"Không cần đâu." Đường Ngải Nhu cười khổ nói.
"Hửm?" Nghe lời con gái nói, trên mặt Đường Quốc Quang lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Vương Phong đã cho con nghỉ, hắn cũng cho con về nhà rồi, con không điều động được ai nữa đâu."
Sững sờ mất vài giây, Đường Quốc Quang lúc này mới có phản ứng, hơn mười ngày liền, hắn một lòng chỉ muốn phá án, đã xem nhẹ bọn họ, cường độ công tác cao như vậy xem chừng đã làm khổ họ rồi.
"Đã như vậy thì con ở nhà nghỉ ngơi hai ngày cho khỏe đi rồi lại đi làm, Vương Phong là muốn tốt cho bọn con."
"Vậy còn ba?"
"Năm đó ba đã từng đi lính, vẫn còn chịu được, ba là cục trưởng, sao nghỉ ngơi được, con không cần lo cho ba, chú ý chăm sóc bản thân đi." Nói xong, Đường Ngải Nhu lấy một đống tư liệu lớn đi vào phòng, chắc lại xem thâu đêm suốt sáng rồi.
Đóng kỹ cửa phòng mình, Đường Quốc Quang đem tư liệu ném lên trên bàn rồi thở dài một hơi, trên mặt tràn ngập sự tiếc nuối.
Không nghĩ ra Vương Phong đã là người của đội quân lớn nhất Hoa Hạ, sau này tiền đồ vô lượng, nếu như không phải Vương Phong đã có bạn gái, chắc ông đã gả con gái cho hắn rồi.
Trẻ tuổi đã có năng lực như vậy nhưng lại là con rể nhà người ta, sao ông không thấy tiếc được.
Ngoài Vương Phong, sau này còn tìm ra được người như vậy à? Chuyện này không có khả năng.
Chuyện chung thân đại sự của con gái vẫn luôn là nút thắt trong lòng ông, ở trong gia đình như vậy từ nhỏ, Đường Ngải Nhu không giống như những cô gái bình thường, cô cứ như một đứa con trai, rất thích gây lộn đánh nhau.
Chưa kể cô cũng rất mạnh mẽ, bây giờ cả một người bạn trai cũng không có, không phải cô không quen được, mà là người khác không dám tới gần cô.
Làm chung một chỗ, ông cũng biết con gái mình trong mắt người khác chính là con cọp cái, ai tới gần đều bị thương.
Ông trời cho Đường Ngải Nhu một khuôn mặt xinh đẹp nhưng cũng cho cô tính cách táo bạo như bây giờ, việc này khiến Đường Quốc Quang cảm giác rất bất lực.
Không phải ông chưa giới thiệu bạn trai cho con gái nhưng những người kia kết cục đều y như nhau, không phải bị Đường Ngải Nhu đánh chạy, thì cũng là hoảng sợ bỏ chạy không dám tiếp xúc với cô.
Hơn hai mươi năm, con gái ông vẫn luôn độc thân.
Bây giờ khó khăn lắm Vương Phong mới xuất hiện, ông cũng nhận ra dường như con mình có ý với hắn, nhưng Vương Phong giờ đã có người yêu, ông sao có thể đưa con gái mình đi làm người thứ ba cho người ta được?
Dù ông xem trọng tiền đồ của Vương Phong, nhưng cũng sẽ không đem con gái của mình đẩy vào hố lửa để nó làm người thứ ba, chưa nói đến Đường Ngải Nhu nghĩ như thế nào, ông tuyệt đối không thể đồng ý.
Đường Quốc Quang ông còn chưa tệ hại đến mức ấy.
"Con gái à, hạnh phúc ở phía trước, phải xem xem con có nắm lấy được hay không." Trong miệng tự nói một câu, Đường Quốc Quang không nói thêm gì nữa, chỉ tỉ mỉ xem xét tài liệu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...