“Cô nhìn chằm chằm tôi làm gì?” Bị Đông Phương Ngọc Nhi nhìn chằm chằm như thế, Vương Phong hơi nghi hoặc hỏi.
“Đúng, đang nhìn anh đó.” Đông Phương Ngọc Nhi gật đầu cũng không ngại ngần mà nói tiếp: “Tôi muốn nhìn xem rốt cuộc anh là người như thế nào.”
“Này, tôi là người thế nào thì cô nhìn ra được sao?” Nghe cô nói, Vương Phong bật cười sau đó nằm dài ra ghế salon.
“Nhìn không ra.” Đông Phương Ngọc Nhi lắc đầu nói: “Tự anh nói cho tôi nghe đi, anh là người thế nào.”
“Tôi đương nhiên là đàn ông.” Vương Phong cười nói làm cho Đông Phương Ngọc Nhi thật sự hận không thể đập cho hắn một phát, ai mà không biết hắn là đàn ông chứ.
“Anh biết rõ tôi không hỏi chuyện đó, tôi thật sự muốn hiểu rõ anh là người như thế nào.” Giọng điệu Đông Phương Ngọc Nhi rất nghiêm túc nhưng Vương Phong lại không để ý.
“Đầu tiên, tôi là đàn ông, tiếp theo tôi là một tên đàn ông xấu, hút thuốc này, uống rượu, đánh bạc này, chơi gái… À, chuyện này thì tôi không có, trừ cái đó thì hầu hết tôi đều làm rồi, cô nói xem tôi là người thế nào?” Thấy Đông Phương Ngọc Nhi đã khôi phục lại, Vương Phong cũng hiếm khi mà nói đùa.
“Tôi là hỏi trong sinh hoạt anh là người như thế nào?” Đông Phương Ngọc Nhi dậm chân hơi tức giận hỏi.
“Cô hỏi tôi chuyện này làm gì, không phải là thích tôi đấy chứ?” Vương Phong liếc nhìn Đông Phương Ngọc Nhi, hỏi.
“Đúng, tôi thích anh.” Đông Phương Ngọc Nhi gật đầu, sau đó trực tiếp nhào lên người Vương Phong.
Không đợi Vương Phong nói tiếp, cô đã trực tiếp hôn lên môi Vương Phong một cách thô bạo mà dứt khoát.
Mắt Vương Phong lúc này trợn tròn, lần trước như thế mà lần này cũng vậy, chẳng lẽ phụ nữ tham gia quân ngũ đều điên cuồng như vậy?
“Vương Phong, tôi thích anh, tôi không muốn rời xa anh.” Đông Phương Ngọc Nhi nói, hai tay đè chặt bả vai Vương Phong, dang chân ngồi trên người hắn.
“Chuyện đó… chuyện đó…” Nghe cô nói khiến trên mặt Vương Phong lộ ra vẻ xấu hổ, hắn thật sự không biết phải trả lời như thế nào.
“Tôi muốn anh làm người đàn ông của tôi.” Nói rồi Đông Phương Ngọc Nhi lại đè trên người Vương Phong, chủ động dâng đôi môi đến.
“Chết tiệt.” Bị cưỡng hôn một lần cũng thôi đi, lần thứ hai thì chỉ có thể nói Vương Phong còn chưa kịp phản ứng nhưng lần thứ ba này cô lại muốn cưỡng hôn tiếp thì Vương Phong sao có thể ngoan ngoãn nằm yên.
Vương Phong mạnh mẽ dùng sức xoay người đè Đông Phương Ngọc Nhi xuống ghế salon, hắn cũng không do dự mà trực tiếp hôn cô.
Thứ đã đưa đến cửa mà còn không chiếm lợi thì thật sự cho rằng Vương Phong hắn không phải đàn ông chắc.
Một nụ hôn nồng cháy, khoảng năm phút sau Vương Phong mới buông cô ra, nói: “Đông Phương Ngọc Nhi, tôi nhớ tôi đã từng nói với cô rằng tôi ở nhà đã có vợ chưa cưới nên tôi khuyên cô hãy sớm từ bỏ cách nghĩ này đi, tôi không muốn có lỗi với người ấy.”
“Vợ chưa cưới của anh thật sự quan trọng với anh như vậy sao?” Đông Phương Ngọc Nhi chất vấn với giọng điệu không cam lòng.
“Đúng, trong mắt tôi cô ấy chính là tất cả, cô ấy là thế giới của tôi, tôi nói vậy cô có hiểu không?”
“Không hiểu.” Đông Phương Ngọc Nhi lắc đầu sau đó tránh khỏi tay Vương Phong, nói: “Tôi là kẻ đã chết một lần nên tôi không muốn bỏ lỡ anh, tôi thích anh, tôi muốn ở bên anh, tôi không yêu cầu bất kì danh phận gì, chỉ cần có thể bên anh thì tôi đã thỏa mãn rồi.”
“Cái gì?” Nghe cô nói, Vương Phong cũng nghi ngờ tai mình có vấn đề, lần trước khi hắn nói ở nhà có Tuyết thì cô đã bỏ đi vô cũng dứt khoát.
Chẳng lẽ bị thương một lần thì liền thay đổi lớn như thế?
“Về sau anh đi đâu thì tôi cũng đi đó, đừng nghĩ đến chuyện đuổi tôi đi.” Đông Phương Ngọc Nhi khăng khăng nói khiến cho Vương Phong cực kỳ đau đầu.
Có người đẹp thích mình thì đối với tất cả đàn ông mà nói là chuyện tốt nhưng Vương Phong sao có thể để cô theo mình chứ?
Lúc không có Tuyết thì ngược lại có thể nhưng hắn sao có thể mang Đông Phương Ngọc Nhi về? Đây hiển nhiên là chuyện không thể nào.
Tuyết nhìn ra trông rộng như thế mà không nhìn ra mới thực sự là chuyện lạ.
“Nếu anh không đồng ý với tôi thì mỗi ngày tôi sẽ đến nhà tìm anh, tôi không tin anh không hề thích tôi.”
“Nếu tôi thực sự không đồng ý thì sao?”
“Trừ phi anh giết chết tôi còn không đừng mơ vứt bỏ tôi.” Giọng nói của Đông Phương Ngọc Nhi cũng trở nên cứng rắn khiến Vương Phong nhịn không được mà nhăn mày.
Được người đẹp thích là chuyện tốt nhưng theo cách này hình như không đúng cho lắm.
Giết chết Đông Phương Ngọc Nhi sao? Hắn thật vất vả mới cứu sống được cô, nếu giết cô thì chẳng phải là uổng phí tất cả cố gắng của hắn sao?
Mà Vương Phong cũng không phải kiểu người khát máu, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của hắn thì hắn tuyệt đối sẽ không dùng cách thức cực đoan là giết người để giải quyết vấn đề.
Tóm lại một câu thì bây giờ là xã hội hòa bình, không phải những năm tháng chém giết để sinh tồn kia.
“Được rồi, tôi không muốn thảo luận với cô về vấn đề này, bây giờ cô vừa với tỉnh lại, đi thăm những người may mắn sống sót đi.” Vương Phong nói rồi kéo tay Đông Phương Ngọc Nhi.
Nói đến đội viên khiến Đông Phương Ngọc Nhi cũng hiếm có mà bình tĩnh lại, chết hơn hai mươi người trong số ba mươi bốn người, ngay cả cô cũng suýt mất mạng.
Đề tài này thật sự khá là nặng nề mà tiếp tục nói chuyện yêu đương thì dường như cũng không ổn.
Cuối cùng Đông Phương Ngọc Nhi và Vương Phong trở lại phòng bệnh kia thăm mấy người may mắn còn sống.
Bảy người biến thành tám người nên mọi người nói chuyện với nhau hết sức vui vẻ, hầu như không ai nhắc tới các thành viên đã ra đi.
Hận thù giấu tận đáy lòng là được, cứ mãi sống trong mối hận thì thật sự quá mệt mỏi.
Mà toàn bộ những kẻ giết chết đồng đội của họ đã bỏ mạng, không tên nào sống sót, kết cục còn thê thảm hơn bọn họ, ngay cả số kẻ được chết toàn thây cũng cực kì ít.
Vài ngày sau, tất cả những thành viên bị thương đều đã khá hơn, Vương Phong bọn họ ngày hôm nay cũng nghênh đón người mà đáng ra bọn họ đã gặp từ sớm, huấn luyện viên trẻ tuổi kia.
Trong phòng hội nghị của bênh viện, tám người Vương Phong đã tập trung, người thanh niên kia thờ ơ ngồi trước mặt họ, trong tay cầm một xấp tài liệu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Căn phòng lớn như vậy nhưng không ai nói chuyện, bầu không khí vô cùng kiềm nén.
Nhiệm vụ lần này quả thực là đã thất bại, nếu không phải Vương Phong ấn nút cầu cứu thì ngoại trừ hắn ra, bảy người kia đều sẽ mất mạng nên sắc mặt Vương Phong bây giờ không hề tốt.
Chỉ vì hắn nói nhiệm vụ lần này hại chết hơn hai mươi người, đây đều là những người đang sống sờ sờ, cũng không phải rau xanh củ cải.
“Nhiệm vụ lần này, rất không may phải báo cho mọi người.” Qua khoảng hơn mười giây, người thanh niên này rốt cục cũng nói chuyện.
Chỉ thấy hắn vứt cặp tài liệu lên bàn hội nghị, nói: “Nhiệm vụ của các người hoàn toàn thất bại nên hiện tại tôi chính thức thông báo cho các người, các người đã bị hủy tư cách trở thành đội viên Long Hồn.”
Lời này vừa nói ra khiến tất cả mọi người ở đây nhịn không được mà run rẩy, tuy rằng họ cũng sớm hiểu rõ sẽ có một ngày như vậy.
Chỉ là khi tận tai nghe lời nói của huấn luyện viên trẻ tuổi này thì họ vẫn không thể chấp nhận nổi.
Cũng đã đến thời cơ cuối cùng nhưng bọn họ vẫn thất bại, vẫn không có duyên với bộ đội có cấp bậc cao nhất, những nỗ lực trước đó đều như nước chảy về biển đông.
“Đây là quyết định cuối cùng sao?” Đúng lúc này, Vương Phong nói.
“Đúng vậy, đây cũng là quyết định đã sớm được đưa ra, bây giờ tôi chỉ là thông báo với mọi người theo quy tắc, còn vấn đề gì sao?” Thanh niên này nhìn Vương Phong, chậm rãi nói.
“Con mẹ anh.”
Vương Phong bỗng mắng to một tiếng, cả người như biến thành một cái bóng lao tới người thanh niên này, chết nhiều người như vậy lại còn không cho trở thành đội viên Long Hồn, tuy Vương Phong hiểu chuyện này là dựa theo quy tắc mà làm việc nhưng khi nghe kết quả này hắn vẫn không nhịn được mà tức giận.
Người đã chết rồi mà cũng không thể trở thành đội viên Long Hồn, nói lên những người đã ra đi kia toàn bộ là vô ích, Vương Phong thay bọn họ cảm thấy không xứng đáng.
“Đội trưởng.” Thấy Vương Phong thế mà lại xông lên khiến mọi người hoảng sợ nhưng khi họ muốn ngăn cản thì đã quá muộn.
Một tay túm lấy cổ áo người thanh niên này, Vương Phong trực tiếp nhấc anh ta từ trên ghế lên.
“Chẳng lẽ các người lại máu lạnh như vậy sao?” Vương Phong nói rất lớn, gần như là đang chất vấn.
“Ha ha.” Bị Vương Phong túm lấy nhưng sắc mặt người thanh niên không hề thay đổi, cũng không giãy giụa mà ngược lại còn cười nhạt một tiếng, nói: “Nhiệm vụ đã giao cho các người, các người không thể hoàn thành chứng tỏ năng lực của các người có vấn đề, chuyện này có trách cũng không thể trách chúng tôi mà bộ đội Long Hồn chúng tôi chỉ nhận người có thể vượt qua được kiểm tra, không qua được kiểm tra thì nguyên nhân của thất bại đó là do bản thân các người.”
“Mẹ nó.” Vương Phong mắng to một tiếng, vô cũng muốn cho anh ta một đấm.
“Sao anh không thử một mình đi đánh mấy chục người đi? Tôi có thể không thành đội viên Long Hồn nhưng mấy người họ nhất định phải trở thành đội viên Long Hồn, nếu anh không nhận họ thì hôm nay tôi sẽ phế anh.”
Trước kia Vương Phong không phải đối thủ của người thanh niên này nhưng hiện tại hắn cũng là cao thủ nội kình, tuy nói có thể vẫn không phải đối thủ của người thanh niên này nhưng cũng có sức mà đánh một trận.
Các đội viên chết nhiều như thế mà người mau mắn sống sót lại không thể trở thành đội viên Long Hồn thì làm sao xứng đáng với những người đã hi sinh đó?
Nên dù hiện tại là Vương Phong bất chấp nguy cơ bị đánh thì cũng phải thay bọn họ lấy lại công bằng.
Những người ở đây tuy không phải đội viên Long Hồn nhưng chưa hẳn đã kém cỏi hơn đội viên Long Hồn, nhiệm vụ lần này sở dì thất bại là vì số lượng kẻ địch thật sự quá đông, có câu nói rằng, kiến nhiều cũng cắn chết voi, dù có là kẻ mạnh hơn nữa nếu bị vây đánh thì cũng gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu như không phải nhân số cách biệt quá xa thì những người kia chưa chắc sẽ chết ở đó.
Cho nên bây giờ nghe họ nói không ai có thể trở thành đội viên của Long Hồn thì thật lòng Vương Phong không thể nào chấp nhận được.
“Người khác bị loại nhưng cậu đã được chúng tôi nhận vào.” Lúc này, người thanh niên nói ra một câu khiến tất cả mọi người ở đây không thể ngờ được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...