Khi Vương Phong tỉnh lại, cậu không biết đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra sau đó. Bức tường trắng ánh vào mi mắt cậu, ở bên cạnh Vương Phong còn có một người đang chăm chú nhìn vào tài liệu gì đó. Có điều nơi này hình như không phải bệnh viện, cũng không có mùi khó chịu của nước xát trùng.
Tỉnh rồi à?” Dường như đã nghe thấy tiếng lật chăn của Vương Phong, người này liền quay đầu lại và hỏi.
“Tôi đang ở đâu thế này?” Vương Phong đưa tay lên đầu sờ, muốn ngồi dậy nhưng lại cảm thấy sau lưng mình vô cùng đau nhức, khiến cho cậu ấy chỉ cần cử động nhẹ là toàn thân đều đau đớn.
“Không cần lo lắng, nơi này hoàn toàn an toàn, cậu cứ an tâm dưỡng bệnh đi” Lúc này, người đó mới chịu quay người lại, là một người áng chừng khoảng 50 tuổi.
Chỉ là tuy rằng người này lớn tuổi hơn nhiều so với Vương Phong nhưng trông cả người lại rất có tinh thần, là nội kình cao thủ.
“Mạng của cậu cũng lớn thật, bị trúng 30 viên đạn mà vẫn không chết. Trong số những người bị thương tôi từng thấy, cậu chính là người kiên cường nhất” Người này nói với giọng điệu kinh ngạc.
Hơn 30 vết đạn. Khi xé áo của Vương Phong ra, bọn họ cũng bị những vết thương đó làm cho kinh hãi. Cả tấm lưng đều là vết thương do đạn bắn, giống như một cái rổ.
Nhưng dù là như thế, Vương Phong vẫn thở dài nhẹ nhõm vì đã thoát chết. Cũng nhờ có các vị tay nghề cao cường cùng hợp sức lại cứu nên mới bảo vệ được tính mạng.
Một người có cơ thể cứng rắn như thé này, quả thực rất hiếm thấy.
“Những người khác đâu rồi?” Nét mặt Vương Phong lộ rõ vẻ đau đớn.
“Người khác cái gì mà người khác?” Người này liếc nhìn Vương Phong rồi đẩy kính lên trên mũi, nói: “Bây giờ cậu phải lo cho chinh bản thân minh đi. Tuy chúng tôi đã xử lí được phần lớn vết thương nhưng nếu muốn hồi phục lại trong thời gian nhanh nhất thì cậu cần phải chuyên tâm tịnh dưỡng mới được”.
“Tôi hỏi ông những người khác đâu?” Mặt của Vương Phong trở nên u ám, giọng điệu cũng nặng lên không ít.
“ Cậu đang nói những người cùng đội của cậu?”
“Bọn họ giờ đang ở đâu? Thế nào rồi?” Vương Phong lập tức hỏi lại.
“À, những người chết thì đã đưa đi mai táng, còn những người sống thì đã được sắp xếp ổn thỏa ở dưới lầu trị thương, đều không nguy hiểm đến tính mạng” Ông ta nói với giọng điệu bình thản, không hề tỏ ra thương tiếc gì dù nhiều người chết như vậy.
Có thể trong mắt bọn họ, chết đã là chuyện bình thường, căn bản không có gì đáng nhắc tới.
“Cậu muốn làm gì? Cậu không cần cái mạng này nữa sao?” Lúc người này vừa nói xong thì đột nhiên ông ta thấy Vương Phong vô cùng hoảng hốt từ trên giường bệnh muốn bước xuống.
Vốn dĩ cái mạng của Vương Phong là nhờ may mắn nên mới giữ lại được. Bên trên đã có lệnh, phải chăm sóc cậu ta cho thật tốt. Vì vậy bây giờ nhiệm vụ của ông ta là giúp Vương Phong hồi phục, không để cậu ấy làm loạn.
“Tôi muốn đi xem bọn họ thế nào” Vương Phong cố gắng đè nén đau đớn, bước xuống giường và nói.
Trên người cậu ấy chỗ nào cũng có vết thương. Chân cũng không ngoại lệ. Vì vậy khi vừa đứng lên, cậu ấy liền cảm thấy chân như nhũn ra, vô cùng đau đớn, chút nữa thì ngã quỵ luôn trên mặt đất.
May mà có bác sĩ đứng sau phản ứng kịp, vội vàng đỡ Vương Phong lại, không để cậu ngã. Vốn dĩ vết thương cũng chỉ vừa mới khâu, nếu giờ mà ngã thì bắp thịt sẽ bị tác động, máu sẽ chảy ra rất nhiều.
“Cậu bây giờ không thể đi được, đợi khỏe hơn một chút rồi hẵng nói” Vị bác sĩ này nói xong liền dìu Vương Phong lên giường.
Nhưng lúc này Vương Phong vẫn hung hăng, đẩy ông ta ra, nói: “Tôi không cần ông quản tôi, tôi muốn đi xem bọn họ” Nói xong, Vương Phong dù rất đau nhưng vẫn kiên quyết bước đi, không thèm quay đầu lại.
Tuy rằng cả người vô cùng đau đớn, mỗi bước đi đều như bị kim châm vào. Thế nhưng cứ nghĩ đến đồng đội đã chết của mình, cậu liền cảm thấy những nỗi đau này không là gì cả.
Bọn họ đã mãi mãi ở lại nơi rừng rậm kia, cuối cùng phần lớn cũng đã chết gần hết. Những người còn sống không biết còn lại bao nhiêu, cậu chỉ muốn đi xem bọn họ rốt cuộc như thế nào.
Ba bốn mươi người, cuối cùng đã chết hơn phân nửa, số người còn sống chỉ còn hơn mười người.
Thậm chí đến bây giờ, Vương Phong vẫn nhớ rất rõ hình ảnh của họ. Đó là một gương mặt kiên định. Chỉ là giờ đây, bọn họ đã hy sinh rồi, không thể quay trở về phục vụ cho đất nước nữa.
Hít một hơi thật sâu, Vương Phong cố nén không để mình rơi nước mắt, sau đó vịn tay vào tường, bước từng bước chệnh choạng đi xuống dưới lầu.
“Cậu đợi một chút đã”Ở phía sau, vị bác sĩ lúc nãy cuối cùng cũng đã phản ứng lại, cầm lấy cây gậy ở góc tường, đuổi theo Vương Phong.
Cái cậu Vương Phong này, cả người bị thương nặng như vậy mà vẫn muốn đi thăm đông đội, thật là không cần cái mạng này nữa rồi.
Nhờ sự giúp đỡ của vị bác sĩ đó, Vương Phong cuối cùng cũng đến được phòng bệnh của Hiểu Thiến. Ngoài phòng bệnh vắng vẻ, trong phòng bệnh cũng không có chút tiếng động nào. Mọi thứ đều rất yên tĩnh, khiến trong lòng có chút sợ hãi.
Đứng ở ngoài một hồi lâu, Vương Phong vẫn không mở nổi cánh cửa, cuối cùng phải nhờ đến vị bác sĩ lúc này mở ra giúp.
Phòng bệnh rất lớn, giường bệnh cũng có hơn mười cái, thế nhưng số người nằm lại không đến mười người.
Khoảnh khắc phòng bệnh được mở ra, những người đang nằm bên trong đều hướng mắt ra nhìn.
Nhìn thấy Vương Phong cùng với vẻ mặt tái nhợt, trên nét mặt của bọn họ, từng người một đều lộ rõ vẻ xúc động. Đương nhiên, đây không phải là loại xúc động khi nhặt được tiền mà là loại xúc động khi được gặp lại người bạn tốt đã cách xa từ lâu.
Lần làm nhiệm vụ này đã làm cho rất nhiều người phải chết, bọn họ đều là may mắn mới có thể sống sót được. Bọn họ đều hiểu rõ, nếu không phải Vương Phong một mình lao vào doanh trại của địch để ngăn chặn thì có thể bây giờ bọn họ đã sớm xuống địa ngục đưa tin rồi.
Là Vương Phong đã cứu lấy mạng của bọn họ. Cũng có thể nói, Vương Phong đã lấy mạng của mình để đối lấy mạng của bọn họ. Tuy rằng nhiệm vụ cuối cùng đã thất bại, nhưng trong lòng bọn họ vẫn rất kính nể Vương Phong, loại kính nể này giống như là từ trong xương cốt tỏa ra vậy.
Hành động của Vương Phong, bọn họ đều nhìn thấy cả. Có thể Vương Phong không phải là một người lãnh đạo tài ba, thế nhưng cậu ấy tuyệt đối luôn vì mọi người, đến mạng sống của bản thân cũng không màng đến.
Có thể gặp được một người như vậy chính là phúc phần của bọn họ. Vì vậy ánh mắt của bọn họ nhìn Vương Phong bây giờ giống như là ánh mắt khi đang nhìn một vị thủ lĩnh vậy.
Vương Phong là thủ lĩnh của bọn họ, là đồng đội của bọn họ, đồng thời cũng là anh em. Tình cảm này tuy chỉ có ba ngày nhưng lại vô cùng thân thiết.
Đây chính là thứ tình cảm trong quân đội. Với quyết tâm sắt đá, vì những người đồng đội của mình mà không màng sống chết.
Những người này nhìn Vương Phong, từng người đều biểu hiện rõ sự xúc động. Nhưng khoảnh khắc Vương Phong nhìn thấy bọn họ, cậu ấy thấy mũi mình cay cay, hốc mắt cũng đỏ ửng lên.
Cậu ấy không phải là người thích khóc. Thậm chí từ nhỏ đến lớn, cậu ấy cũng chưa hề khóc, cho dù là bị người khác ức hiếp đến chảy máu đầu thì Vương Phong cũng vẫn cắn răng, kiên quyết đi trả thù.
Nhưng mà giờ đây khi nhìn thấy những người đồng đội của mình toàn thân đều bị thương, Vương Phong cảm giác như trên ngực của mình đang bị một tảng đá lớn đè vào, đến thở thôi cũng vô cùng khó khăn.
Người còn lại rất ít. Vì vậy Vương Phong dường như không cần đếm cũng có thể biết được, ba bốn mươi người đi thực hiện nhiệm vụ, bây giờ tính cả cậu ấy cũng chỉ còn lại bảy người. Nói cách khác thì ba mươi tư người đã chết mất hai mươi bảy người, chỉ còn lại vẻn vẹn bảy người.
Phó đội trưởng Đoàn Dị đã chết, cô gái xinh đẹp Đông Phương Ngọc Nhi cũng mãi mãi nằm lại. Để thực hiện nhiệm vụ bảo vệ báu vật quốc gia bọn họ đã phải trả cái giá quá đắt, tuổi hai mươi xuân xanh cũng đã không còn.
“Nằm đó nghỉ ngơi cho tôi!” Thấy bọn họ người nào người nấy định bật dậy, Vương Phong hét lớn.
Nhưng chính vì hét lớn như vậy, dùng sức quá độ, đổi lại chính bản thân Vương Phong lại bị ho khan, thậm chí còn có cả máu.
“Đừng kích động. Tình trạng của cậu bây giờ tuyệt đối không được kích động” Nhìn thấy Vương Phong ho ra máu, vị bác sĩ đó hốt hoảng nói.
“Tình trạng của tôi thế nào tôi tự biết, không chết được đâu, ông bỏ tôi ra đi” Vương Phong nói. Sau đó cậu đẩy vị bác sĩ ra rồi tự mình bước vào phòng một cách nặng nề.
Nhìn những khuôn mặt trắng bệch xen lẫn kích động, Vương Phong cảm thấy trong lòng cuộn trào lên ý muốn trả thù. Thế nhưng khi cảm xúc vừa dâng lên thì lồng ngực lập tức cảm thấy đau đớn, như muốn nổ tung.
Cậu ấy biết sức khỏe của bản thân bây giờ đang có vấn đề, vì vậy cậu không thể không mạnh mẽ, đè nén cảm xúc lại. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là chuyên tâm dưỡng bệnh và ở lại trả thù.
Địch phải báo, nhưng cũng phải sống tiếp thì mới báo được.
“Đội trưởng” Nhìn thấy Vương Phong, một cậu lính mở miệng gọi, trên đầu cậu lính này toàn là băng gạc, tay chân thì đều dùng giá treo lên, bị thương rất nặng.
“Không nói nữa, cố gắng dưỡng bệnh đi” Vương Phong nhìn cậu lính này một cái rồi đi qua chỗ người khác.
“Đội trưởng, là chúng tôi liên lụy cậu rồi” Lúc đó, một cậu lính bị Vương Phong nhìn thấy đột nhiên bật khóc với vẻ mặt tự trách.
Khi bọn họ được cứu ra ngoài đều nhìn thấy tình trạng nguy kịch của Vương Phong. Quả thật là giống như một người đã chết vậy. Nếu không phải vì cứu bọn họ thì Vương Phong đã có thể an toàn rời khỏi rồi. Vì vậy mạng của bọn họ đều là do Vương Phong cứu về, bọn họ đều nợ Vương Phong.
“Cái gì mà liên lụy với không liên lụy, bây giờ có thể nhìn thấy mọi người ở đây đã là báo đáp lớn nhất đối với tôi rồi. Là tôi lãnh đạo không tốt, hại hơn hai mươi người phải chết. Thù này, tôi sẽ tự mình báo, tôi sẽ bắt bọn địch ngoại quốc đấy nợ máu phải trả bằng máu”
Vương Phong lớn tiếng nói, rất có lực. Tuy rằng không tràn đầy sát khí nhưng lại khiến cho người khác không thể hoài nghi sự chân thực của câu nói này.
Mạng, cuối cùng cũng phải trả. Đông Phương Ngọc Nhi, chúng tôi sẽ không để cô hy sinh vô ích.
Đây, chính là lời hứa của Vương Phong!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...