Cực Phẩm Thấu Thị

"Được rồi, cậu ăn đi, tôi không làm phiền cậu nữa." Thấy Vương Phong chẳng có ý nghĩ nào về việc trở thành quân nhân, Nghiễm Mạc cũng bó tay hết cách với hắn, đứng dậy bước ra phía ngoài.

"Đi cẩn thận, không tiễn." Vương Phong không hề ngẩng đầu lên, cắm cúi ăn tiếp.

"Hừ." Ra khỏi phòng, Nghiễm Mạc mới thở dài một tiếng, một nhân tài ưu tú như thế, lại không có chí khí như vậy, anh còn biện pháp nào với hắn? 

"Trên trời rơi lộc xuống chuyện tốt như vậy mà cũng từ chối, cho dù anh đã nói đến rát cổ họng e là cũng chẳng còn cách nào khác.

Vừa mới đi chưa xa lắm, đột nhiên anh có vẻ như vừa nghĩ ra điều gì đó, liền gấp rút chạy khỏi đây.

"Được rồi, điều đồng chí nói tôi đã biết trước rồi, đồng chí không cần lo chuyện này, tự tôi xử lý được." Nghiễm Mạc rời khỏi chỗ ở của Vương Phong, lập tức tìm đến vị sĩ quan huấn luyện trẻ tuổi Long Hồn kia. 

Nhưng mà người thanh niên này đã biết sự việc này từ trước, xua xua tay nói.

Thật sự lúc này Vương Phong không muốn trở thành một người lính, nhưng đại ca đã giao nhiệm vụ thì bất kể như thế nào cũng phải hoàn thành, cho nên việc này không thể tuỳ ý Vương Phong được.

Muốn thay đổi hoàn toàn tư tưởng của một con người, không phải là việc bất khả thi, thậm chí nếu Vương Phong không nghe, anh sẽ sử dụng những biện pháp đặc biệt khác khiến hắn phải tuân theo khuôn phép. 

So với anh, thì Vương Phong thật sự mềm yếu hơn.

Thời gian trôi qua nhanh, ngay sau khi Nghiễm Mạc rời khỏi, Vương Phong đã bắt đầu ngủ, cho đến khi hắn tỉnh dậy, ngoài trời đã tối hẳn rồi, nhìn ra bên ngoài một chốc, chẳng còn mấy ai đi lại, hẳn là đã đến nửa đêm rồi.

Dù sao thì hắn cũng không quen biết ai ở đây, nên hắn kiên quyết không đi lại, cứ tập luyện như vậy, đợi đến cuộc thi ngày mốt. 

Thời gian tập luyện, thật sự trôi qua nhanh như gió, Vương Phong cảm giác dường như bản thân ngồi trong đây chưa được bao lâu, thì bên ngoài đã vang lên hiệu lệnh tập hợp khẩn trương.


Mấy chục tiếng đồng hồ trôi qua thật nhanh, như chỉ mới đây thôi.

Sau một lúc súc miệng rửa mặt qua loa, Vương Phong đến thẳng khu vực tập trung, lúc này đã có mấy chục binh sĩ tập hợp sẵn ở đây, ai ai cũng tràn đầy tinh thần hăng hái, chính là những người đợi thăng cấp hôm trước. 

Xem ra, trong khoảng thời gian hơn một ngày nay mọi người đều đã hồi phục rất tốt, ít nhất cũng không còn vẻ mệt mỏi nữa.

Vẫn là cái bục cao đó, người thanh niên đó đứng chắp tay ra sau, ánh mắt lạnh lùng lướt qua mấy chục con người ở dưới, chầm chậm nói: "Về quy tắc thì tôi không phải nói nhiều, các đồng chí có thể dùng toàn bộ sức lực, nhưng không được làm thiệt hại đến con người, nếu có người chết, đừng trách sao tôi không báo trước.

Giọng nói của anh, vô cùng lạnh nhạt, nếu ai lỡ giết đối thủ, e rằng phải nhận hình phạt rất nặng. 

Trong rừng sâu kia, không có ai quan sát cuộc chiến đấu của bọn họ, họ có thể tuỳ ý ra tay, nhưng ở đây còn có nhiều người xem, nếu tuỳ tiện đánh chết người thì khó mà đảm bảo được sẽ dẫn đến điều bất trắc gì.

Cho dù nói như thế nào đi nữa, chiến đấu vẫn là chiến đấu, nhưng vẫn phải thể hiện cho thật tốt.

"Tiếp theo bốc thăm xác định đối thủ, bên thua sẽ bị xếp trực tiếp vào đội bị loại, sau đó đội bị loại sẽ tiếp tục thi đấu cho đến khi còn lại năm người cuối cùng của đội. 

"Bây giờ, bắt đầu!"

Nói xong, vị sĩ quan huấn luyện trẻ tuổi này lùi về sau một bước, sau đó có hai binh sĩ từ hai bên bưng ra hai cái hộp màu đen tuyền lớn, chính là hai cái hộp dùng để bốc thăm.

Trong hộp có chứa các cuộn ghi tên của bọn họ, bốc trúng tên ai thì đối thủ của họ sẽ là người đó, luật lệ cực kỳ đơn giản. 

Trông thấy hai cái hộp, Vương Phong bọn họ không chút do dự, chạy ào ào đến phía trước, bắt đầu bốc thăm chọn đối thủ của mình.


Không lâu sau, Vương Phong đã mò ra được một cuộn giấy, trong đó có viết một cái tên hắn chưa từng nghe tới, cũng không biết là ai.

Chẳng qua trong tờ giấy có viết rõ ràng phạm vi chiến đấu, là số 7. 

Lặng lẽ đi đến vị trí số 7, Vương Phong cũng đã lập tức nhìn thấy một binh sĩ đã đứng đó chờ sẵn, người này, ước chừng khoảng 25 tuổi, cả người khí thế đã sẵn sàng ngoại công, để sẵn sàng nội công thì cũng không lâu nữa.

Trước đây đối với những việc như thế này, Vương Phong rất nghiêm túc. Nhưng giờ  nội công đã hoàn toàn bình phục, người này không phải là đối thủ của hắn.

Khác nhau một trời một vực, không cần chiến đấu cũng biết được kết quả ra sao. 

"Tôi xin thua." Trông thấy đối thủ là Vương Phong, người binh sĩ này chẳng phải nghĩ ngợi gì thêm, liền xin thua và vào đội bị loại.

Mọi người đều đã từng nghe đến tiếng tăm khi chiến đấu trong rừng sâu của Vương Phong, những người thất bại dưới tay hắn, đa số đều mất mạng chỉ với một chưởng, nên khi đối diện với một người hung bạo như thế, người chiến sĩ này thậm chí chẳng còn chút dũng khí chiến đấu nào.

Anh ta không muốn bị Vương Phong kết liễu dễ dàng đến thế, tuy anh bị xếp vào đội đấu loại, nhưng sau một vòng chiến đấu, chắc chắn đội đấu loại không chỉ có một mình anh, anh vẫn còn có cơ hội ở lại cuộc thi. 

"Cảm ơn vì đã nhường tôi." Nhìn thấy người này chưa vào cuộc đã chịu thua Vương Phong cũng dở khóc dở cười, nhưng không cần ra tay cũng tốt, hắn cũng không muốn tỏ ra quá nổi bật, tốt hơn là nên khiêm tốt một chút.

Vì thế, Vương Phong không cần thi đấu mà trực tiếp tiến vào vòng trong, tức là hắn đã dễ dàng trải qua cuộc thi ngày hôm nay, cũng không phải sợ sẽ bị loại, không có cặp nào kết thúc nhanh như bọn họ.

Dù sao thì cuối cùng tất cả những kẻ thắng cuộc đều phải đấu với nhau chọn ra kẻ mạnh nhất, đã là cuộc thi, thì phải chọn ra người có tài thực sự mới phải, bất kỳ mưu hèn kế bẩn nào cũng không thể thành công trong trận chiến này. 


Song vì kết thúc quá nhanh, Vương Phong đành ung dung quan sát cuộc chiến đấu của những người khác, hơn bốn mươi người, một bên là kẻ khiêu chiến, một bên là kẻ phòng thủ, những người bốc thăm là bọn Vương Phong, bên kia chỉ là phe phòng thủ.

Chỉ cần một phía thất bại, bọn họ sẽ liền rớt vào đội đấu loại, đấu một trận chiến tàn khốc hơn nhiều.

Cuộc chiến của rất nhiều người đều thưa thớt nhẹ nhàng, không có điểm gì nổi trội cả, điều khiến cho Vương Phong cảm thấy bất ngờ đó là, Đông Phương Ngọc Nhi lại đối đầu với một tên cường tráng lực lưỡng, đối phương cao ít nhất là 1 mét 9, cao hơn bọn Vương Phong nhiều. 

Vả lại, tên cao kều kia chẳng có chút nhân nhượng nào, khoẻ như một con trâu, với cơ bắp cuồn cuộn cả khối như tên kia, Vương Phong tin rằng thậm chí nó có thể chặn được cả đạn bắn.

Vận may của Đông Phương Ngọc Nhi đã biến mất thật rồi, gặp phải đối thủ như vậy, e rằng nguy hiểm thật.

Nếu thua hắn, thì Đông Phương Ngọc Nhi sẽ vào đội đấu loại, có nguy cơ bị loại khỏi cuộc thi, mặc dù hắn đã từ chối Đông Phương Ngọc Nhi, nhưng hắn cũng không muốn cô thua cuộc như thế, trong thâm tâm lại cảm thấy rất thương tiếc. 

Trong quân đội nữ vốn dĩ đã rất ít, những người đẹp lại còn ít hơn, đa số là nữ bạo chúa, dáng vẻ y như những gã đàn ông suồng sả.

Hai người đột nhiên nhìn nhau, sau đó mặt tên kia thoáng qua một vẻ cảm giác không đáng để chiến đấu, hắn đúng là một binh sĩ cường tráng, bây giờ thấy Đông Phương Ngọc Nhi thấp hơn mình nửa cái đầu, tất nhiên hắn ta chẳng xem ra gì.

Thậm chí hắn còn sợ là hắn chỉ đá một cái thì đối phương sẽ chết không kịp ngáp. 

"Ta nghĩ ngươi không cần đấu đâu, ngươi đầu hàng luôn đi." Tên đô con nói, không muốn làm Đông Phương Ngọc Nhi bị thương.

"Đừng nói lời vô ích, muốn thắng ta, hãy phô thực lực của ngươi ra rồi hẳn tính." Bỗng dưng, Đông Phương Ngọc Nhi gào lên yếu ớt, khiêu chiến trước.

Dù hắn thấp hơn tên kia không ít, nhưng những người đã vào được đây, có ai là vô dụng? Nên đừng cho rằng Đông Phương Ngọc Nhi chỉ là phụ nữ, không phải ai cũng có thể ngăn cản được bản lĩnh của cô. 

Vóc người nhỏ cũng có mặt lợi của nó, lúc này đây cuộc chiến đấu bùng nổ, vẻ ngoài tên đô con kia khiến cho người ta tưởng như không thể kháng cự, nhưng đến lúc hắn ta chiến đấu, Vương Phong lắc đầu.

Tên to con này tuy có sức mạnh, nhưng phản ứng quá chậm chạp, không cần xem tiếp, Vương Phong cũng biết Đông Phương Ngọc Nhi có cơ hội rất lớn được tiến vào vòng trong.


Vì tốc độ của Đông Phương Ngọc Nhi vô cùng nhanh, lần nào cũng giương đông kích tây, đánh tên này gào lên không dứt, cuối cùng hắn ta vẫn không động được đến một sợi tóc của Đông Phương Ngọc Nhi. 

Không ngờ chỉ trong chốc lát, sắc mặt tên kia đã biến đổi, cả người hắn ta như một chiếc xe tông vào đá tảng ở tốc độ cao, liền đổ nhào xuống đất.

Sau khi ngã xuống, hắn đã nằm nguyên con dưới đất, nửa thân người ra ngoài vạch.

"Ta đã thua rồi sao?" Gã đô con có vẻ như không thể tin được, không dám tin bộ dạng yếu không được ra gió của Đông Phương Ngọc Nhi lại đánh bại hắn ta. 

"Cảm ơn vì đã nhẹ tay." Đông Phương Ngọc Nhi mở lời, sau đó trở về phía sau mà không nhìn lại gã đó.

Tên này thực sự khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy rất áp lực, nhưng phản ứng của hắn đúng là rất chậm, vừa rồi Đông Phương Ngọc Nhi nhân lúc hắn không chú ý, gạt chân một cái, khiến hắn bất lực ngã xuống, đè lên vạch.

Ra ngoài vạch sẽ tính là thua, nửa người gã đã ra ngoài vạch, tất nhiên là thua. 

"Không, tôi không phục, chúng ta đấu lại đi." Tên này đột nhiên gào lên, bò dậy nằng nặc đòi Đông Phương Ngọc Nhi chiến đấu.

Nhưng gã chưa kịp xông đến, liền cảm thấy hoa mắt, trên mặt cảm thấy cực kỳ đau đớn, cả người như đứt dây diều, bị người khác đấm một cái bay luôn.

"Tư cách người này bị huỷ bỏ, về sau sẽ không chọn người như thế nữa." Vị sĩ quan huấn luyện trẻ tuổi nói, giọng điệu vô cùng lạnh lùng, người ra tay vừa rồi tất nhiên là anh ta. 

Đừng nghĩ anh ta trẻ tuổi, sức lực mà anh ta tung ra vừa rồi quả thực rất đáng sợ, một gã lực lưỡng cao 1 mét 9 bị anh ta đấm văng xa hơn chục mét, sức mạnh như vậy ngay cả Vương Phong cũng không bì kịp.

Vả lại tốc độ di chuyển của anh ta rất nhanh, dù rằng Vương Phong có năng lực thấu thị, tấm nhìn hơn người thường cũng chỉ nhìn thấy một ảo ảnh xẹt qua trong chớp mắt, nhanh không ngờ được.

Quân sĩ của Long Hồn, bọn họ quả là những con người mạnh mẽ, nếu bạn nghĩ họ trẻ người dễ bắt nạt, thì bạn đúng là lầm to. 

Gây sự với bọn họ, thì kẻ chịu thiệt nhất chính là bản thân mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui