Tính khí anh mình ra sao hắn rất hiểu, nếu hắn để Vương Phong chạy thoát, thì việc bị đánh gãy một chân là còn nhẹ chán.
Hắn đã từng thấy có người vì không hoàn thành được nhiện vụ mà anh hắn giao, nên bị đánh đến nỗi nằm trên giường hai tháng còn chưa dậy được, nghe thôi cũng thấy thê thảm rồi.
“Được rồi, cậu về đội mình đứng đi.” Biết Vương Phong không có ấn tượng tốt với mình, chàng trai trẻ này cũng không động chạm gì đến Vương Phong nữa mà quay người bỏ đi.
Nhìn thấy hành động đó của sĩ quan huấn luyện, hơn bốn mươi người đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, thật sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Những đội viên của Long Hồn trong mắt bọn họ giống như những vị thần, nhưng khi bị Vương Phong châm chọc lại không nổi nóng một chút nào, ai có thể nói cho bọn họ biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở đây?
Không lẽ Vương Phong có người chống lưng?
“Thật lợi hại.” Chung Hiểu Thiến ở trong đám đông nhìn thấy khuôn mặt bình thản của Vương Phong, không nhịn được mà thốt lên.
Đến đội viên Long Hồn cũng dám đụng chạm, thật sự quá ngang ngược rồi.
Đứng bên cạnh, Đông Phương Ngọc Nhi nhìn thấy Vương Phong như vậy, tuy trên mặt cười cười, nhưng lòng cô lại đau nhói, một người đàn ông như vậy, mà đến cơ hội tiếp xúc với hắn cũng không có.
Còn chưa thổ lộ, đã mất hết cơ hội rồi, cô cảm giác khóe mắt có chút ươn ướt.
“Được rồi, trong bảy ngày này, mọi người hơn bốn mươi người có thể kiên trì đến bây giờ, tôi rất hài lòng, nhưng mọi người cũng đừng vui mừng quá sớm, bài kiểm tra tiếp theo là bài đánh giá thực lực chiến đấu của mọi người, mọi người có một ngày để nghỉ ngơi, ngày hôm sau tập trung ở quảng trường.” Người sĩ quan huấn luyện trẻ tuổi nói, giọng nói rất lớn, làm những người còn ở lại đây đều đứng thẳng dậy như những cây lao vậy.
“Những gì tôi muốn nói đều đã nói xong rồi, giải tán.”
Lời này vừa dứt, mấy người bọn họ tản hết ra như ong vỡ tổ, trong cánh rừng này bọn họ dường như đều phải nhịn đói, bây giờ có thời gian nên chuyện đầu tiên họ làm đương nhiên là tìm cái gì cho vào bụng trước đã.
Họ cũng không có bản lĩnh như Vương Phong, cướp thức ăn của ít nhất mấy chục người, thậm chí chỗ lương thực mà lúc đầu hắn cướp bây giờ vẫn chưa ăn hết.
Bởi vì đây là một cuộc chiến sống còn, chỉ cần những người thành công sống sót đi ra đều coi như vào vòng trong, không phân biệt thứ tự trước sau.
Lúc kết quả thực sự được đưa ra, đoán chừng cũng là vào ngày mốt khi diễn ra bài thi năng lực chiến đấu.
Cho dù những người ở đây khi còn ở chỗ cũ bọn họ có tài cán như thế nào, nhưng ở đây phải mang ra tài năng và học thức thực sự mới được, bộ đội Long Hồn không thu nhận những kẻ bỏ đi.
Không đi tìm thức ăn, Vương Phong trực tiếp về nơi ở của mình. Trong phòng, trừ hắn ra, những chiếc giường còn lại đã được thu xếp gọn gàng, dễ thấy người đã chuyển đi từ lâu rồi.
Những người lúc đầu ở đây cùng hắn bây giờ lại chỉ còn mỗi mình hắn, những người khác sớm đã bị loại bỏ rồi.
Vì lúc trong rừng vốn dĩ không thiếu gì thức ăn, nên bây giờ hắn không cảm thấy đói, chuẩn bị đi tắm rồi đi ngủ.
Trong rừng hắn không được chợp mắt chút nào, bây giờ ngủ liền một mạch mấy tiếng, đối với hắn mà nói như cá gặp nước vậy.
Nhưng đợi tới lúc hắn vừa tắm xong, còn chưa kịp leo lên giường thì có một người từ bên ngoài bước vào, đúng lúc mấy ngày rồi chưa gặp Nghiễm Mạc
Nhìn hắn không giống với ngày xưa, bây giờ hắn đang mặc đồ thường, hơn nữa trên tay còn xách một cái túi và một bình rượu trắng, phảng phất mùi hương.
“Sao cậu còn chưa đi tham dự lễ mừng?” Nhìn Vương Phong, Nghiễm Mạc cũng không gõ cửa gì cả mà đi thẳng vào trong luôn.
“Tham dự thì tôi có lợi lộc gì à?” Vương Phong gượng cười đáp.
“Bỏ đi, chúng ta khoan nói chuyện này, tôi nghe nói cả tuần nay các cậu ở trong rừng sống rất cực khổ, vì vậy đồ ăn thức uống tôi đã chuẩn bị xong hết rồi.” Nghiễm Mạc cười, sau đó mở cái bọc đang cầm ở trong tay ra, bên trong toàn là đồ ăn liền, nhìn thôi cũng khiến người ta phát thèm.
Tuy không đói, nhưng mấy ngày nay chỉ ăn mỗi lương khô Vương Phong cũng muốn nếm vài miếng.
Vì vậy lúc này hắn cũng chẳng khách khí gì nữa, mở luôn bình rượu trắng mà Nghiễm Mạc mang tới, uống một hơi, rồi ăn mấy miếng, cảm giác thật sảng khoái.
“Sếp đến tìm tôi chắc không đơn giản chỉ mang thức ăn đến cho tôi chứ?” Vương Phong mở lời, bỏ bình rượu trong tay xuống.
“Nếu tôi nói hôm nay tôi đến là để chúc mừng mình cậu, cậu có tin không?” Nghiễm Mạc cười khổ.
“Tôi không tin.” Vương Phong lắc đầu, đương nhiên không tin rồi, trước mắt hắn là hình ảnh một Nghiễm Mạc nghiêm khắc nhường nào, làm sao hắn có thể tin Nghiễm Mạc đến đây là để chúc mừng hắn chứ.
Hơn nữa, chỉ là sống sót từ rừng ra cũng chẳng có gì đáng để chúc mừng cả, thật không hiểu nổi mấy người bọn họ đang nghĩ gì.
Hôm sau còn một vòng đấu loại nữa, bây giờ không tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, chúc mừng cái con khỉ.
“Tôi biết cậu không tin, tôi cũng không hy vọng cậu tin, tôi dẫn đầu đội cũng khoảng bảy năm rồi, mỗi năm đều gặp rất nhiều nhân tài, nhưng kết cục của bọn họ đều rất thảm, đều bị loại bỏ giữa đường, thậm chí đến cửa ải cuối rồi còn bị loại.
Nhắc tới chuyện này, Nghiễm Mạc cảm thấy rất buồn rầu, bèn cầm chai rượu lên uống một hơi, rồi nói tiếp: “Ngày xưa tôi cũng từng là một thành viên trong đội như các cậu bây giờ, nhưng cuối cùng tôi lại thất bại, không được trở thành người của bộ đội Long Hồn, đây luôn là một nỗi tiếc nuối trong lòng tôi, bao năm trôi qua nhưng vẫn chưa thành hiện thực.”
“Nhưng may là tôi trở thành người hướng dẫn của các cậu, có thể nhìn thấy các cậu trở thành thành viên Long Hồn, với tôi mà nói đó cũng là niềm an ủi, chỉ là…”
Nói đến đây, Nghiễm Mạc cảm thấy dường như tim mình đang bị đè nặng bởi một cục đá lớn, nói: “Chỉ là mấy người đó quá tầm thường, không có lấy một người thành công, thậm chí những người tới trong đợt này đều đã thất bại, chỉ còn sót lại mỗi một mình cậu.”
“Không cần nói nữa, tôi hiểu rồi.” Vương Phong cắt ngang lời Nghiễm Mạc, nhìn một lát rồi nói: “Tôi biết anh muốn tôi trở thành thành viên của Long Hồn, nhưng trước giờ tôi chưa từng có suy nghĩ này, thậm chí ông sĩ quan huấn luyện đã từng đích thân gọi tiếp nạp tôi, chỉ là tôi đã từ chối rồi.” Vương Phong nói bâng quơ.
“Gì cơ?” Nghe Vương Phong nói xong, Nghiễm Mạc lập tức đứng đậy, lộ ra vẻ mặt bất ngờ không thể tin được.
Long Hồn chủ động nhận người là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra, căn bản mỗi năm đều có các nhân tài từ khắp nơi, trải qua trăm ngàn cực khổ đến cuối cùng mới được trở thành niềm kiêu hãnh trong mắt mọi người, thành viên của bộ độ Long Hồn.
Còn thất bại thì nhiều không kể xiết, chủ động chiêu nạp, anh ta trước giờ chưa từng nghe qua, hơn nữa làm Nghiễm Mạc kinh ngạc hơn không phải là chuyện Long Hồn chủ động thu nạp mà là Vương Phong lại từ chối.
“Sao cậu lại từ chối?” Một lúc sau, Nghiễm Mạc với ánh mắt tiếc nuối nhìn Vương Phong hỏi.
“Vì tôi không muốn trở thành cái gọi là đội viên Long Hồn, chỉ có vậy thôi.”
“Cậu muốn tôi khuyên cậu như thế nào mới được đây?” Nghiễm Mạc bỗng chốc như đang giận dữ ngồi lên ghế, trong mắt kẻ khác cơ hội đó quý giá đến nhường nào, Vương Phong lại từ chối.
Trăm ngàn cực khổ, bị đánh rách đầu cũng đi tranh giành cơ hội này, Vương Phong lại dễ dàng từ bỏ như thế, thật không nên chút nào.
Mục đích của Nghiễm Mạc tới hôm nay là muốn Vương Phong thay mình hoàn thành khát vọng năm xưa, chỉ là bây giờ Vương Phong sớm đã từ chối việc được thu nhận thành đội viên của Long Hồn, xem như chuyến đi hôm nay công cốc.
Bao năm nay người được hi vọng trở thành đội viên của Long Hồn nhiều nhất, thậm chí chỉ cần hắn đồng ý cũng là chuyện mừng đội viên Long Hồn rồi, không ngờ lại bỏ qua như vậy.
“Đã không muốn nói thì thôi, không có gì to tát cả.” Vương Phong ăn một miếng thức ăn khô, bất cần nói.
“Vương Phong, cậu biết tại sao lại có nhiều người muốn trở thành đội viên của Long Hồn vậy không?” Bỗng nhiên, Nghiễm Mạc lên tiếng.
“Không phải là vì muốn ra oai trước mặt người khác sao? Nếu không thì cũng là vì cái gọi là quyền lợi.” Vương Phong nói, không quan tâm lắm tới những điều này.
“Cậu nói có lẽ cúng có lý, nhưng tôi phải nói cho cậu biết cái quyền lợi lớn nhất khi cậu trở thành đội viên của Long Hồn.” Nghiễm Mạc mở lời, ánh mắt Vương Phong có chút tò mò.
Không lẽ sau khi trở thành đội viên của Long Hồn xong còn có lợi ích ngầm gì nữa?
“Có lợi gì?”
“Có quá nhiều lợi ích ấy, tôi không có cách nào để liệt kê ra toàn bộ cho cậu, bây giờ tôi chỉ có thể nói với cậu, chỉ cần cậu trở thành thành viên của Long Hồn, cũng giống như việc cậu sở hữa một tấm kim bài miễn tử vậy, như thời cổ đại, có quyền miễn tử, quốc gia đã có quy định, bất kể là đội viên Long Hồn có phạm phải sai lầm lớn như thế nào cũng không xử lí bất kỳ ai, bởi vì bộ đội Long Hồn là cốt cán của dân tộc Hoa Hạ, những người trong đó đều được lựa chọn từ trăm nghìn người, người nào cũng là nhân tài trụ cột, nếu như mất đi một người sẽ là tổn thất lớn của của quốc gia.” Nghiễm Mạc nói, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.
Đây cũng chỉ là một lợi ích trong đó mà thôi, thật sự là còn quá nhiều những đặc quyền khác, Nghiễm Mạc không cách nào nói cho hết.
Tóm lại, chỉ cần bạn trở thành đội viên của Long Hồn, sau này ắt sẽ là một nhân vật không tầm thường ở Hoa Hạ này, trừ người lãnh đạo quốc gia, bất kể thế lực quan chức địa phương nào cũng không được can thiệp vào.
Đây cũng là chỗ đáng sợ của bộ đội Long Hồn, chả trách mỗi năm lại có nhiều nhân tài lần lượt muốn gia nhập bộ đội đặc quyền này đến như vậy.
“Sếp à, tôi chỉ là một công dân sống theo luật thôi, anh cho rằng anh nói những lời này với tôi có gì nghĩa gì sao?” Vương Phong nói.
“Bất luận là có hay không có ý nghĩa gì, tôi đều hy vọng rằng cậu có thể trở thành một thành viên của bộ đội Long Hồn, đây là lựa chọn tốt nhất cho những người làm quân nhân.”
“Nhưng tôi không phải là quân nhân.” Sự phân biệt rạch ròi đó của Vương Phong khiến Nghiễm Mạc cảm thấy hơi nản lòng.
Vương Phong đích thực không phải quân nhân, nếu như không phải Quỷ Kiến Sầu nhờ hắn giúp, thậm chí hắn cũng không quen biết Vương Phong rồi, nhưng một người ưu tú như vậy, lại không trở thành đội viên của Long Hồn, thật đáng tiếc.
Nghiễm Mạc có thể nhận thấy trình độ của Vương Phong ngày một tăng, một người trẻ tuổi lại có nội công thâm hậu đến vậy, đến đội viên của Long Hồn cũng rất ít người có được, nếu gia nhập chắc chắn sẽ được trọng dụng.
“Bây giờ chỉ cần một câu nói của cậu, tôi có thể trao tặng cho cậu cấp thiếu tá, tôi có quyền này.” Đột nhiên khuôn mặt Nghiễm Mạc lộ hẳn vẻ nghiêm túc, trên người toát ra khí chất của một người quân nhân.
“Nhưng tôi thực sự không có ý định muốn trở thành quân nhân, vì vậy anh đừng vì tôi mà hao phí thời gian nữa, không đáng.” Vương Phong lắc đầu, thật khiến Quảng Mạc bó tay hết cách.
“Thật sự không suy nghĩ thêm sao?”
“Không.” Vương Phong lắc đầu, Nghiễm Mạc thở dài, đáng tiếc muôn phần..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...