“Vâng vâng vâng.” Bàn Tử gật đầu, lộ ra vẻ mặt cười nhưng so với khóc càng khó nhìn hơn, đều tại cậu ta lỡ miệng lại khai ra hết loại chuyện như thế này.
“Được rồi, không cần gửi nữa.” Nhìn một chút Bàn Tử bị hắn dọa sợ mất nửa cái mạng này. Vương Phong ngay cả trà cũng không uống mà hài lòng rời khỏi văn phòng.
Dù như thế nào thì nguồn cung cấp ngọc bích cuối cùng cũng đã được giải quyết, hơn nữa tập đoàn Hoa thị lúc trước ngăn chặn không muốn bọn họ hợp tác với Bối thị thế nên hiện tại Vương Phong đương nhiên muốn gậy ông đập lưng ông, bọn họ đều đã biếu quà hắn có thể không trả lại sao?
Lúc quay trở về cửa hàng trang sức thì có một lượng lớn các phóng viện đang vây quanh cửa, ống kính liên tục chụp ảnh cửa hàng trang sức. Bọn họ đều là một số phóng viên truyền thông và của đài truyền hình thành phố.
Năng suất làm việc của Diêu Thành vẫn rất cao, rất nhanh liền mời được những người này.
Thực tế chuyện này cũng không thể trách Diêu Thành được, thân phận của anh ấy là anh trai quốc dân hàng đầu của thành phố Trúc Hải, cha còn là Bí thư Thành ủy. Vì thế anh ấy mời những người này đến giúp đỡ, những người này so với chạy còn nhanh hơn, họ sợ bỏ lỡ cơ hội bị đối thủ cạnh tranh cướp mất trang nhất.
Vụ án cướp cửa hàng trang sức Bối thị lần trước đã ồn ào nhiều đến vậy thế nên hiện tại bọn họ muốn khai trương thì những người này cũng nên đến phỏng vấn một chút.
Trong cửa hàng, Bối Vân Tuyết cùng bọn họ đang trả lời phỏng vấn, thông tin không có gì khác ngoài một số tin tức liên quan đến cửa hàng mới. Cuộc phỏng vấn chắc có lẽ cũng đã bắt đầu được một lúc rồi.
“Cửa hàng chúng tôi còn một ông chủ khác đã đến rồi, mọi người phỏng vấn anh ấy đi.” Nhìn thấy Vương Phong từ bên ngoài đi vào, Bối Vân Tuyết giống như là thấy được cứu tinh, nhanh chóng chỉ vào hắn.
Mặc dù những người phóng viên này đến đây là để viết bài khai trương cửa hàng mới nhưng những câu hỏi mà bọn họ đặt ra càng ngày càng trở nên thái quá. Thậm chí những câu hỏi như “các cô đã có bạn trai chưa” cũng được hỏi giống như được sao chép từ người này sang người khác vậy.
Hơn nữa bọn họ hiện tại đang cần người nhưng cũng không thể làm mặt lạnh lùng đuổi những người này ra ngoài được.
“Siêu nhân thành phố.” Theo hướng tay của Bối Vân Tuyết chỉ, rất nhiều truyền thông và phóng viên đều nhìn về phía Vương Phong. Mặc dù vụ cướp đã trôi qua được một thời gian rồi nhưng cũng không có ai bàn luận về chuyện này với Vương Phong.
Nhưng sự việc ở nơi này thế mà lại thu hút rất nhiều phóng viên truyền thông. Vì thế những người này ngay khi nhìn thấy liền nhận ra thân phận của Vương Phong.
“Siêu nhân thành phố gì chứ, tôi chẳng qua chỉ là một người bình thường mà thôi.” Nghe thấy tiếng kêu của những người này, Vương Phong mỉm cười nhẹ nhàng sau đó đi đến đứng bên cạnh Bối Vân Tuyết.
“Tôi nghe nói cửa hàng mới của các anh ngày mai sẽ khai trương, không biết siêu nhân anh đây có suy nghĩ gì về cửa hàng mới không? Hay là anh chuẩn bị có dự định thay đổi cửa hàng gì khác không?” Lúc này có một phóng viên hỏi, sau đó là một ánh đèn flash nhấp nháy khiến người khác chói mắt.
“Cửa hàng mới khai trương đối với tôi vô cùng quan trọng.” Vương Phong cười sau đó sắc mặt bình tĩnh nói: “Còn về phần sẽ thay đổi cửa hàng như thế nào thì đương nhiên là phát triển cửa hàng tiếp tục trở nên lớn mạnh hơn, thậm chí có thể trở thành cửa hàng quốc tế đứng đầu.”
“Các cửa hàng trang sức lớn hiện nay chỉ có các anh và tập đoàn Hoa Liên. Các anh gấp gáp khai trương như thế này thì đối thủ của anh chấp nhận để cho các anh phát triển lớn mạnh hơn sao?” Ngay lúc này có một phóng viên khác đã nêu ra một câu hỏi vô cùng hóc búa.
Nếu như người bình thường gặp phải câu hỏi thế này có thể sẽ không biết phải trả lời như thế nào nhưng Vương Phong không giống thế, hắn nhìn xoáy vào người phóng viên này sau đó từ từ nói: “Tôi căn bản không đánh giá cao cửa hàng trang sức Hoa Liên này, bọn họ đóng cửa chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.”
Giọng của Vương Phong không tính là quá lớn nhưng nghe thấy lời của hắn thì những người hiện đang có mặt ở cửa hàng đều trở nên xôn xao không ít. Ngay trước mặt nhièu phóng viên truyền thông như vậy mà lại trực tiếp khiêu khích đối thủ, còn muốn khiến cho đối thủ phải đóng cửa. Đây có phải là quá tự tin rồi không?
Mà giọng nói của Vương Phong lại vô cùng chắc chắn khiến mọi người không thể không lựa chọn tin hắn. Cửa hàng trang sức Hoa Liên luôn là một cửa hàng trang sức lớn nhất thành phố Truc Hải, thậm chí đã phát triển thành một chuỗi cửa hàng rồi.
Thế nhưng hiện tại ở Kỷ Bình đột nhiên nói muốn khiến bọn họ đóng cửa, đây chẳng khác gì tuyên chiến.
Sau đó một số phóng viên khác tiếp tục đặt thêm vài câu hỏi khác liên quan đến cửa tiệm mới, Vương Phong đều trả lời hết, không sót một câu nào.
“Được rồi, nhân dịp khai trương cửa hàng mới, bắt đầu từ ngày mai đến năm ngày tiếp theo, tất cả sản phẩm của chúng tôi sẽ giảm hai mươi phần trăm cho dòng sản phẩm cao cấp, hoan nghênh tất cả quý khách đến tham quan.” Nói đến đây, Vương Phong đứng trước máy ảnh cúi chào một cái, không có gì là lo lắng.
“Đúng rồi, chúng tôi vẫn chưa biết cửa hàng mới của các anh khai trương ở địa điểm nào, không biết các anh có thể tiết lộ một chút được không?”
“Điều này không thành vấn đề, một lát nữa tôi sẽ cho người dẫn các anh qua đó chụp hình nhưng hãy bảo đảm rằng các anh sẽ không bị sốc.” Nói xong, Vương Phong kéo tay chị Tuyết ra phía sau sân khấu.
“Đúng rồi, chuyện xử lý như thế nào rồi?” Đi đến phía sau, Bối Vân Tuyết đột nhiên hỏi.
“Có anh ra tay đương nhiên không có vấn đề gì. Công ty kia cam đoan sẽ cung cấp hàng cho chúng ta, hơn nữa còn trực tiếp cắt đứt nguồn cung cấp ngọc bích cho cửa hàng trang sức Hoa Liên.” Vương Phong bình tĩnh nói.
“Anh thật sự muốn tuyên chiến với cửa hàng trang sức Hoa Liên?” Bối Vân Tuyết đột ngột trừng to mắt có chút không thể tin được hỏi.
“Đương nhiên, dù sao sớm muộn ngày tàn khốc đó cũng sẽ xảy ra. Nếu đã có cửa hàng trang sức của chúng ta thì bọn họ chỉ có thể đóng cửa. Hai nhà chúng ta thì chỉ một nhà có thể tiếp tục tồn tại.” Vương Phong gật đầu nói.
“Anh thật sự quá điên rồ rồi.” Bối Vân Tuyết bị lời nói của Vương Phong làm cho giật mình, cửa hàng trang sức Hoa Liên có rất nhiều khách hàng quen vượt xa Bối thị của bọn họ. Nếu như ra tay với bọn họ còn có khả năng sẽ ép bọn họ đến mức chó cùng rứt giậu, sau đó sẽ dẫn đến kết cục cả hai bên đều thua trắng.
“Anh cũng chưa có bị điên, anh vẫn là đang mở đường cho sự phát triển lớn mạnh của cửa hàng trang sức. Dù sao hai cha con nhà Hoa Thị cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta, nếu đã như vậy thì còn cần phải giả vờ sao? Nếu đã muốn bọn họ đóng cửa thì chúng ta phải mau chóng phát triển hơn để đánh bại bọn họ.” Giọng điệu của Vương Phong vô cùng tự tin khiến Bối Vân Tuyết gật đầu nói: “Em ủng hộ anh.”
Thân là người phụ nữ bên cạnh Vương Phong, việc mà hiện tại Bối Vân Tuyết cần làm là ủng hộ người đàn ông của cô vô điều kiện. Mặc dù làm như vậy có chút mạo hiểm nhưng mặt khác có thể chứng minh sức mạnh cửa hàng trang sức của bọn họ.
Cuộc phỏng vấn trôi qua vô cùng thuận lợi, Vương Phong sau đó giao cho Tử Sa trực tiếp dẫn các phóng viên đi thu thập hình ảnh. Đương nhiên những việc này không thuộc trách nhiệm của Vương Phong.
Hiện tại bọn họ chỉ cần ngồi chờ lên TV và mặt báo nữa là ngày mai có thể chính thức khai trương cửa hàng.
Quả nhiên tin tức trên TV buổi tối ngày hôm đó có tin tức cửa hàng trang sức Bối thị đã chuẩn bị khai trương một chi nhánh mới. Thậm chí ngay cả những màn hình lớn trên các khu phố thương mại sầm uất cũng đang phát tin tức rằng cửa hàng trang sức của họ chuẩn bị khai trương chi nhánh mới.
Tóm lại chuyện này hiện tại hoàn toàn đã được tuyên truyền trên sóng truyền thông còn về phần người có đến hay không thì lại là một chuyện khác nữa.
Sau khi trở về nhà đã là rất muộn rồi, bởi vì ngày mai sẽ khai trương nên bọn người Vương Phong ở lại cửa hàng cùng Cố Bình mở một cuộc họp đồng thời gọi tất cả nhân viên an ninh cũng như nhân viên bán hàng của chi nhánh mới đến. Cuối cùng xác nhận chắc chắn không có vấn đề gì sau đó mới trở về nhà.
Chi nhánh mới khai trương đương nhiên không thể qua loa được, dù sao thì đây cũng chính là bước đầu tiên bắt đầu sự nghiệp chính thức của Vương Phong. Cửa hàng trang sức Bối thị hiện tại có lượng tiêu thu cũng rất tốt, mỗi ngày thu lợi nhuận ít nhất hàng trăm ngàn thậm chí là hàng triệu.
Nhưng lúc này tiền đối với Vương Phong mà nói thật sự quá ít, hắn căn bản không chấp nhận được.
Hôm nay trước mặt nhiều phương tiện truyền thông phát ngôn mạnh miệng như thế, Vương Phong tự nhiên thực sự muốn ra tayvới cửa hàng trang sức Hoa Liên. Chỉ có một cửa hàng trang sức còn tồn tại mới có được quyền thẩm định giá cả, đây mới là điều mà Vương Phong đặc biệt chú ý.
Thời đại này Vương Phong đã sớm nghe đến thuộc làu chuyện cạnh tranh ác ý. Điều này giống như hai bảo vật tuyệt thế, bạn chọn phá hủy một cái hay là vẫn chọn lấy cả hai?
Phá hủy một cái vậy có nghĩa là nó gần như không còn tồn tại nữa, giá trị không biết lớn hơn bao nhiêu. Cuộc sống cũng giống như vậy, hắn chỉ còn cách phá hủy đối thủ thì hắn mới có được quyền thẩm định giá cả. Bằng cách này, người mua sẽ không có chỗ để đối chiếu và so sánh giá cả tự nhiên chỉ có thể thay đổi cách nhìn về giá cả và chấp nhận chúng.
“Tuyết, em nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay tất cả mọi người đã mệt mỏi rồi.” Tắm xong, Vương Phong liền đi vào phòng của mình.
Hắn vừa mới hoàn toàn có được chị Tuyết nhưng ngày mai là ngày quan trọng, hắn đương nhiên sẽ không làm phiền chị ấy.
Dựa vào năng lực mạnh mẽ của hắn nói không chừng ngày mai chị ấy chỉ có thể nằm trên giường. Thế nên Vương Phong cuối cùng vẫn lựa chọn quay trở về phòng mình.
“Ừm… vậy anh nghỉ ngơi đi nhé.” Nghe được lời nói của Vương Phong, Bối Vân Tuyết tuy muốn giữ hắn lại nhưng cô cũng biết ngày mai sẽ cửa hàng trang sức Tuyết Phong khai trương, việc bên nặng bên nhẹ, quan trọng nhất vẫn là giữ gìn năng lượng của mình.
“Hai người đều nghỉ ngơi, vậy em cũng đi ngủ đây.” Nhìn thấy hai người bọn họ đều quay trở về phòng của mình, Tử Sa cũng dụi dụi mí mắt có chút nặng trĩu của bản thân cũng quay về phòng của cô.
Nằm lỳ trên giường, Tử Sa không có cách nào ngủ được. Mặc dù cô có thể tiếp tục ở lại nơi này nhưng tin tức hôm nay của Vương Phong đối với cô mà nói là sự đả kích không hề nhẹ, một cơ hội cô cũng không có. Điều này khiến cô cảm thấy vô cùng mất mát.
Đường đường là một Tử Sa vô cùng xinh đẹp hiện tại lại bị đánh bại và dính vào một mớ hỗn độn, hiện tại tất cả những gì trong đầu cô đều là hình bóng của Vương Phong, căn bản không thể quên đi.
Lăn qua lăn lại hơn một tiếng đồng hồ, Tử Sa vẫn không ngủ được, trong lòng không thể không lo lắng.
Không biết thời gian đã bao lâu trôi qua, lúc này bên ngoài đã trở nên vô cùng yên tĩnh. Đột nhiên mắt Tử Sa sáng lên, sau đó cô từ giường ngồi bật dậy lặng lẽ áp lỗ tai của mình lên cánh cửa.
Sau khi xác nhận Vương Phong và Bối Vân Tuyết đều đã ngủ thì Tử Sa mới lén lút lấy laptop của mình từ trong ngăn tủ ra.
Mở máy một cách thuần thục, sau đó cô vào một website, lúc này trái tim cô đập nhanh vô cùng. Cô đọc những lời giới thiệu xong thì mặt cũng đỏ bừng không thôi… thuốc kích thích…
Chính vì hiện tại Vương Phong đã không còn đếm xỉa gì đến cô, cô cũng không thể cứ trở về như vậy được.
Đêm nay Vương Phong ngủ vô cùng bình an, không có tu luyện cũng không có nằm mơ, nửa đêm cũng không có người của Thiên Võng tìm tới cửa.
Rạng sáng ngày thứ hai, Bối Vân Tuyết vẫn dậy sớm rồi đi ra ngoài mua bữa sáng về cho Vương Phong và bọn họ có thêm thời gian chuẩn bị kĩ lưỡng hơn.
Đây đúng là chị Tuyết, luôn luôn dậy sớm hơn bọn người Vương Phong, sau đó cô còn thay bọn họ chuẩn bị bữa sáng.
Nhìn thấy bóng lưng đang bận rộn kia, trong lòng Vương Phong tràn ngập tình yêu dịu dàng, chậm rãi đi đến phía sau cô, hai tay vòng qua eo cô rồi ôm cô vào ngực hắn.
“Tuyết, sao em không ngủ thêm một chút?” Vương Phong dịu dàng nói, trái tim vô cùng chân thành bình tĩnh trở lại.
Có một Tuyết như thế này cả đời làm bạn với hắn, hắn cảm thấy không gì có thể thỏa mãn hơn được nữa.
“Haha, em từ nhỏ đã tập thành loại thói quen này. Dù sao ăn xong bữa sáng em cũng phải tập thể dục buổi sáng nữa.” Bối Vân Tuyết cười nói, sau đó đưa tay ra vỗ nhẹ vào bàn tay có chút không yên phận ở eo mình nói: “Anh mau đi rửa mặt, hôm nay còn có rất nhiều việc lớn chờ chúng ta giải quyết đấy.”
“Được.” Vương Phong ngồi theo lễ nghi của một người lính rồi nhắm vào Bối Vân Tuyết khiến cô không nhịn được liền bật cười.
“Wow, cuối cùng cũng thể được ăn bữa sáng tình yêu của chị Tuyết thêm một lần nữa rồi, đã rất lâu rồi em vẫn chưa được ăn lại bữa sáng.” Lúc này Tử Sa còn ngái ngủ đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy bữa sáng ở trên bàn, ánh mắt cô liền sáng lên.
Khoảng thời gian mấy người Bối Vân Tuyết không ở đây, cô mỗi ngày đều phải ăn mỳ ăn liền khó chịu biết bao nhiêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...