"Đúng vậy, em quen biết anh ấy đã mấy năm rồi...." Tử Sa nói hết toàn bộ sự việc mà cô đã bịa đặt trước đây.
Trong mắt Bối Vân Tuyết Tử Sa là một cô nhi đáng thương nhưng khi nghe toàn bộ sựu việc mà cô ấy nói cô thực sự ngạc nhiên lộ vẻ không thể tưởng tượng được.
Đương nhiên cô trước giờ đều bị lừa vả lại ban đầu lại không nhìn ra, người không hay biết gì chính là bản thân cô ấy.
Bối Vân Tuyết nhìn Vương Phong bằng ánh mắt oán trách khiến Vương Phong rất lúng túng, anh biết tất cả mọi chuyện nhưng không hề nói thật cho Bối Vân Tuyết vì thế bây giờ Bối Vân Tuyết trách anh là lẽ đương nhiên.
"Tuyết tỷ chị có thể thả anh ấy cho em có được không? Em cầu xin chị đấy." Tử Sa ra vẻ đáng thương cầu xin Bối Vân Tuyết trông rất tội nghiệp.
"Em đừng làm như vậy." Nhìn dáng vẻ của Tử Sa, Bối Vân Tuyết cũng cảm thấy khó xử, một cô gái vì Vương Phong mà khóc tới nông nỗi này còn khổ sở van nài xem ra cô ấy thích thực sự rất thích Vương Phong.
Hơn nữa thời gian họ quen biết đã lâu gần năm năm rồi còn mình quen Vương Phong còn chưa đầy hai tháng, tính ra cô ấy là người đến sau nhưng trong chuyện tình cảm vốn dĩ không phân biệt kẻ trước người sau nếu không thì sẽ không xảy ra tình trạng ly hôn các kiểu.
"Tuyết tỷ, em thực sự yêu Vương Phong nếu như không có anh ấy em thà rằng chết đi còn hơn." Vẻ mặt dứt khoát của Tử Sa đã trút bỏ được hoài nghi trong lòng Bối Vân Tuyết.
"Em muốn làm gì?" Nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Tử Sa sáng rực lên, Bối Vân Tuyết cũng bị hù dọa vội vàng đỡ cô ấy.
Một cô gái đang thời xuân xanh nếu như chết đi hai người bọn họ có thể trở thành hung thủ giết người.
"Tuyết tỷ em không thể thiếu anh ấy em không phải van xin chị rời xa anh ấy nhưng xin chị cho em ở lại đây có được không? Cho dù em không thể là vợ với anh ấy nhưng em có thể bên cạnh âm thầm chăm sóc anh ấy, nếu như chị không đồng ý em sẽ đi tự sát ngay bây giờ." Tử Sa nói giọng dứt khoát.
"Cái gì?" Nghe Tử Sa nói Bối Vân Tuyết thấy kì cục dở khóc dở cười nói: "Sa Sa, ai bảo tôi bắt cô phải rời khỏi đây chứ, cô có thể sống cùng chúng tôi."
Hóa ra Tử Sa đã hiểu sai tưởng rằng họ sẽ đuổi cô ấy đi, suy nghĩ như vậy Bối Vân tuyết chưa hề nghĩ tới.
Mặc dù đã đính hôn nhưng Tử Sa bọn họ có thể cùng sống ở trung tâm số một Trúc Hải.
"Thật hả?" Nghe Bối Vân Tuyết nói tử Sa hơi giật mình sau đó tỏ vẻ vui mừng.
Vốn dĩ cô ấy tưởng rằng Bối Vân Tuyết bọn họ sẽ bảo cô ấy chuyển đi hóa ra không có chuyện đó.
"Đương nhiên rồi, chúng ta là tỷ muội tốt, ta làm sao có thể bảo em chuyển đi chứ người thực sự phải chuyển đi chính là bản thân Vương Phong mới phải." Bối Vân Tuyết nói, liếc ánh mắt tới Vương Phong.
"Tại sao nói đi nói lại lại nói tới tôi chứ?" Vương Phong cạn lời.
Tuyết tỷ thực sự không ra làm sao cả vì tình cảm tỷ muội lại đuổi mình ra ngoài.
Bối Vân Tuyết cho Tử Sa ở lại Trúc Thành thực sự khó bảo đảm sẽ xảy ra chuyện gì, đây thực sự nuôi một con sói trong nhà mà.
"Đi đi không có chuyện của anh." Bối Vân Tuyết tức giận nói nhìn Vương Phong một cái sau đó thân mật nắm tay Tử Sa, nói: "Sa Sa chúng ta là tỷ muội tốt, mặc dù chia sẻ một người đàn ông ta làm không được nhưng cho em sống cúng chùng tôi chuyện này ta rất đồng ý. Phòng của ta chỉ có em và Ngải Nhược nếu như em đi rồi một mình ta phải làm sao?"
Bối Vân Tuyết nói khiến ánh mắt rực sáng ban nãy của Tử Sa tối tăm dần, vẫn chưa được nửa cơ hội Tuyết tỷ vốn dĩ sẽ không cho mình Vương Phong.
Nhưng sau đó ánh mắt của Tử Sa đột nhiên tỏ ra thần thái kì lạ, nín khóc mỉm cười nói: "Em cứ tưởng Tuyết tỷ sẽ đuổi em ra ngoài, em đã nghĩ sai rồi thực sự xin lỗi chị."
Nói tói đây Tử Sa còn hơi ngại le lưỡi một cái rất dễ thương.
"Sau này dù em nói thế nào, Trúc Thành nhất hào là nhà của ta cũng là nhà của em muốn ở đây thì ở dù gì cũng là phòng trống." Bối Vân Tuyết nói rất vui vẻ.
Cô ấy từ nhỏ chỉ có mấy người bạn vì thế nếu như Tử Sa đi cô ấy sẽ rất buồn.
"Tuyết tỷ thật tốt." Tử Sa cười duyên ôm cổ Bối Vân Tuyết giống như một đứa trẻ leo lên cả ngưởi Bối Vân Tuyết.
Nói rằng ba cô gái một trò chơi, nhìn thấy hai người họ thân mật như vậy trong lòng Vương Phong đã hiểu sợ rằng sau này Tử Sa đi cũng đi không được.
Thực ra trong lòng cô ấy nghĩ nhiều rồi, mặc dù không muốn chuyện gì xảy ra với cô ấy nhưng ý nghĩ đuổi đi là cô ấy hiểu sai mà thôi.
Rất nhanh quản lý nhà hàng đã gọi nhân viên đem đầy đủ thức ăn lên cho Vương Phong bọn họ.
Ăn bữa ăn như vậy nếu như người ngoài tói ăn ít nhất là mười vạn thậm chí mười vạn nhưng Vương Phong bọn họ ăn ở đây hoàn toàn miễn phí.
"Mời cô cậu dùng." Quản lý nhà hàng cười nói vài câu sau đó mở cửa phòng ra ngoài.
"Ăn thôi anh đã rất đói rồi." Vương Phong nói, gắp từng miếng lớn thức ăn, không ra dáng cậu chủ xíu nào.
Tử Sa cũng như Vương Phong giống như quỷ đầu thai như sợ Vương Phong ăn hết phần.
"Hai người...." Nhìn dáng vẻ ăn uống của hai người họ, Bối Vân Tuyết không còn gì để nói.
Ở đây không còn người nào khác vì thế Bối Vân Tuyết ăn cuối cùng, cô ấy ăn tao nhã hơn rất nhiều hai người Vương Phong hơn nữa cô ấy ăn chút ít đã no rồi.
"Đùi gà này là của em." Đột nhiên Tử Sa hét lên một tiếng, đũa đang gắp đùi gà, ánh mắt gắt gao nhìn Vương Phong.
"Anh gắp trước mà." Vương Phong ánh mắt vô tội nhìn TỬ Sa thực sựu không biết Tử Sa đang phát điên, mình ăn cái gì cô ấy cũng muốn giành với mình sợ là không thể ăn được.
"Của em, tất cả đều là của em." Tử Sa nói lớn giống như đứa trẻ đang giành đồ chơi.
"Vương Phong, Sa Sa là nữ nhi anh nhường em ấy đi." Lúc này Bối Vân Tuyết ánh mắt trìu mến nhìn Vương Phong.
"Vậy cho em không giành với em nữa." Nghe lời Bối Vân Tuyết Vương Phong không trang giành với Tử Sa nữa sau đó gắp ăn món khác.
"Hứ, biết ngay anh không thể giành với em mà." Tử Sa đắc ý nói vài câu lầm bầm sau đó dùng cả hai tay gắp đùi gà mải miết vừa gặm vừa khen ngon.
Bữa ăn dường như kết thúc giữa lúc tiếng cãi nhau của Vương Phong và Tử Sa vừa dứt hôm nay Vương Phong ăn không nhiều so với Tử Sa bởi đồ ăn đều bị cô ấy giành hết.
Vương Phong ăn nhiều như vậy có liên quan tới thể chất của anh nhưng Tử Sa là một cô gái ăn nhiều như vậy nhưng bụng không phình ra chút nào thục sự khiến Vương Phong ngạc nhiên không biết đồ ăn cô ấy ăn chạy đi đâu.
"Tuyết tỷ, chiều nay chúng ta tới Châu Bảo Hành được không?" Vui vẻ đi ra nhà hàng Vương Phong hỏi đúng lúc rất đúng ý.
Bời vì anh dẫn theo hai cô mỹ nữ ra ngoài không biết gặp phải bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ đố kỵ của nhiều người, có thể chiếm lấy một người đã là ơn phúc trời ban đằng này anh lại dẫn theo hai người ra ngoài bọn họ không ngưỡng mộ mới lạ.
"Ừm, thời gian dài như vậy ta cũng chưa về đó cũng không biết bây giờ thế nào." Bối Vân Tuyết nói có chút lo lắng.
Bối Thị hiện giờ nổi tiếng sản xuất công nghiệp, cô ấy là chủ đã mất tích một thời gian dài không biết có người nào dám gây chuyện không.
"Tuyết tỷ yên tâm đi, Châu Bảo Hành trong tay em đương nhiên là vận hành rất tốt hơn nữa khách cũng rất nhiều." Tử Sa đắc ý nói.
"Em biết làm kinh doanh sao?" Nghe Tử Sa nói Vương Phong và Bối Vân Tuyết đều nhìn bằng ánh nhìn kì lạ.
"Sao thế? Lẽ nào không tin lời em nói? Một lúc sau hai người họ nhìn thấy đã hiểu." Nói tới đây Tử Sa không nói nữa làm ra vẻ thần bí.
Vương Phong gần một tháng cũng chưa tới Châu Bảo Hành, công ty mới khai trương cũng đã bỏ bê thời gian lâu như vậy vì thế hai ngày này Vương Phong nhất định phải lo liệu cho xong.
Qủy Kiến Sầu chỉ cho anh trong thời gian mười ngày, thời gian mười ngày rất ngắn nhưng những việc Vương Phong cần làm lại rất nhiều phải tăng tốc độ mới được.
Ngồi trên chiếc xe Lamborghini của Vương Phong ba nguời họ hỏa tốc tới Bối Thị Châu Bảo Hành, sau vụ án cướp lần trước Bối Thị Châu Bảo Hành không những không bị đả kích mà ngược lại vì chuyện này mà nổi tiếng bây giờ thậm chí những thành phố lân cận cũng tới Châu Bảo mua đồ.
"Người nhiều quá." Lúc Vương Phong bọn họ tới cổng chính của Bối Thị Châu Bảo Hành có rất nhiều người chen chúc, Vương Phong và Bối Vân Tuyết nhìn qua một lượt đều đã tin lời Tử Sa.
Mặc dù lúc Châu Bảo Hành gây dựng lại người cũng không ít nhưng so với bây giờ thì như thủy triều dâng cao thực sự chênh lệch rất lớn, Tử Sa làm thế nào có thể làm được như vậy?
"Mau tránh ra nếu không bảo vệ của bổn tiểu thư đánh chết ngươi." Đến trước Châu Bảo Hành Tử Sa hét lớn một câu lập tức gây chú ý rất nhiều người xung quanh.
Vốn dĩ có người định mắng cô ấy nhưng nhìn thấy chiếc xe Lamborghini đắt tiền liền bàn tán xôn xao.
Người điều khiển chiếc xe mắc tiền sang trọng này chắc chắn thân phận không tầm thường vì thế mọi người nghe theo lời của Tử Sa nhường đường.
Hai người Vương Phong bọn họ nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Tử Sa liền cảm thấy buồn cười nhưng để hai nữ nhi chen chúc trong đám người đông đúc Vương Phong thực sự không đành lòng.
"Tuyết tỷ đi vào thôi." Vương Phong nói sau đó ánh mắt chú ý đến những người xung quanh đề phòng có người giở trò mờ ám.
Châu Bảo Hành đang trong lúc làm ăn thuận lợi nên mỗi nhân viên đều rất bận rộn, mặc dù ở đây điều hòa mở gió lạnh, bên ngoài cũng gió bấc gào thét nhưng vào đây sẽ có cảm giác như đến mùa hạ không biết bên ngoài nóng bao nhiêu, đây hoàn toàn là do quá đông người tạo ra.
"Chị Tuyết cuối cùng chị cũng đã về rồi." Thấy Bối Vân Tuyết bọn họ đi vào, thân là quản đốc Ngô Giai Di lập tức ra chào đón, hơi kinh ngạc.
Người nhà Bối Vân Tuyết đưa cô ấy đi lần này đã hơn nửa tháng Ngô Giai Di cứ tưởng cô sẽ không trở về nữa.
"Dạ." Bối Vân Tuyết gật đầu sau đó nhìn tình hình xung quanh cười nói: "Ông thực sự vất vả rồi, tối nay tối sẽ có thưởng cho ông."
"Không có gì, đều là công lao của Tử Sa cả." Nghe Bối Vân Tuyết nói, Ngô Giai Di nói qua Tiểu Sa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...