Dịch: trongkimtrn
Biên: Liêu Doanh
Ở vùng giao giới giữa ba nước Myanmar, Lào và Thái Lan có một khu vực mang tên "Tam Giác Vàng" nổi tiếng khắp thế giới.
Tam Giác vàng là nơi sản xuất thuốc phiện lớn nhất thế giới.Vào cuối thế kỷ XIX, nơi này bắt đầu liên tục vận chuyển nha phiến, hàng cấm ra thế giới. Bởi vì cùng đẳng cấp trong việc buôn bán thuốc phiện, Tam Giác Vàng cùng với khu Tân Kim Nguyệt* là nơi giao giới của ba nước Afghanistan, Iran, Pakistan và khu Tam Giác Bạc là nơi giao giới giữa Colombia, Venezuela được xưng tụng là ba nguồn cung cấp thuốc phiện lớn nhất thế giới. Trong đó, lượng thuốc phiện hàng năm khu Tam Giác Vàng đưa ra thị trường thế giới chiếm 60% tổng sản lượng thuốc phiện toàn cầu.
Dịch: mình nghĩ là vùng Zahedan (Iran), vùng tam giác biên giới của 3 nước trên.
60% chỉ là số liệu chung chung, nếu dùng con số để ước lượng cụ thể thì hàng năm Tam Giác Vàng đưa ra thế giới một lượng thuốc phiện ước chừng hơn ba nghìn tấn.
Nơi đây tụ tập bọn ma quỷ đã tạo ra những bi kịch và tai họa cái chết trắng.
Từng thôn xóm trong núi rừng nơi đây đều có thể là nơi gieo trồng cây thuốc phiện, mỗi một thôn dân nơi này có lẽ đều đã trải qua huấn luyện quân sự chính quy bởi các tên trùm ma túy. Khi bạn gặp được thôn dân nào đó, có lẽ họ sẽ lộ ra dáng tươi cười chất phác, nhưng bạn vừa quay lưng đi, người đó sẽ lôi một khẩu AK47 không biết từ xó xỉnh nào ra bắn bạn.
Đi theo Hà Bình, mọi người đều biết rõ nhiệm vụ lần này rất gian khổ, chẳng những sẽ gặp phải những trận kịch chiến chưa từng có trước đây với những kẻ buôn ma túy, mà còn phải biết sinh tồn trong hoàn cảnh sống khắc nghiệt, và trong những giây phút cận kề sinh tử thì rừng rậm sẽ trở thành kẻ địch kinh khủng nhất.
Những chiến sĩ đó đang dần tiến về vòm họng há to đầy dữ tợn của ma quỷ.
**
Có lẽ Hà Bình thật sự quá chán ghét Diệp Hoan nên điều hắn đến cùng tổ với chính ủy Cảnh Chí Quân, cùng một tổ với Diệp Hoan còn có những quân nhân chung ký túc xá với hắn trong quân doanh như Hồng Lang, Thương Lang và bảy người khác, đều là những người ngày thường vẫn hay chuyện trò với nhau.
Việc an bài như thế đoán chừng cũng là vì Hà Bình chiếu cố đến Diệp Hoan. Dù sao huấn luyện dù khắc khổ cũng không thể so với thực chiến. Có những đồng đội quen biết chiếu ứng lẫn nhau thì tỷ lệ sống sót của Diệp Hoan sẽ cao hơn nhiều.
Ba mươi sáu người chia làm ba tiểu đội, dùng đội hình hình quạt, ba tiểu đội vừa cẩn thận vừa chậm chạp xuất phát đi vào chỗ sâu trong rừng.
Đối với việc mình bị phân phối đến cùng tổ với Cảnh Chí Quân, trong đáy lòng Diệp Hoan đầy bất mãn. Hắn thầm đem mười tám tổ tông Hà Bình mỗi ngày mắng mấy lần, lý do rất đơn giản là vì vị chính ủy có quân hàm thượng tá này cũng thật là quá...
"Đồng chí Diệp Hoan, chúng ta là binh lính, là quân đội nhân dân. Quân đội có truyền thống tốt đẹp, không cậy mạnh, không hiếp yếu, cậu lại có thể để cho chiến hữu thay cậu bắn súng được à? Ngày thường thì chảy mồ hôi, lên chiến trường thì đổ máu. Những đạo lý này trong khóa chính trị mỗi tuần đều được chú trọng dạy cho các người. Chiến hữu nếu giúp cậu bắn súng thì cũng không có gì, nhưng giả thiết nếu địch tập kích bất ngờ, súng của cậu lại trong tay của chiến hữu, thế thì cậu lấy cái gì giao chiến với kẻ địch hả?...Cậu nhìn một chút đi, tôi còn chưa dứt lời thì cậu đã vứt dây thừng đi là như thế nào? Dây thừng tuy rằng không phải vũ khí, nhưng nó là công cụ thiết yếu để leo cây của chúng ta. Rồi lại nói tới việc ném loạn sẽ lưu lại dấu vết dẫn kẻ địch tới..."(DG: đọc đoạn này ta lại nhớ tới lão Bì Đống trong truyện Ngã Dục Phong Thiên, hài tội cho a Hoan quá kaka)
"Chính ủy, tôi ...sai rồi"
Đối mặt với vị đại đội trưởng lãnh khốc Hà Bình, Diệp Hoan chưa lần nào cúi đầu cả, thế mà trước vị chính ủy Cảnh Chí Quân cứ thao thao bất tuỵệt này thì hắn lại lệ rơi đầy mặt mà nhận sai.(hahaha)
Cảnh Chí Quân nở nụ cười mừng rỡ: "Biết sai mà sửa mới là đồng chí tốt. Diệp Hoan, sự thật đã chứng minh, chỉ cần khiêm tốn lễ phép nhận phê bình, bất luận đã phạm sai lầm gì thì đều có thể cứu vãn, dù cho cậu trong mắt người khác là loại bộ đội hết thuốc chữa thế nhưng nếu học được khiêm tốn thì vẫn có thể như lãng tử hồi đầu. Lại nói trong đội ngũ chúng ta, một chiến sĩ muốn trở nên kiên định cần phải….”
"Chính ủy, anh để cho tôi chuyên tâm hành quân được không? Đừng nói nữa mà..." Diệp Hoan vừa chảy nước mắt vừa đau khổ cầu khẩn.(kaka nói cho thấm chứ)
"Ai da, nói tới lãng tử hồi đầu, tôi lại nhớ đến mấy năm trước, đại đội trưởng Lam Kiếm chúng ta cũng từng là một binh sĩ hay sinh sự...". Cảnh Chí Quân miên man nhớ lại hồi ức xa xôi.
Diệp Hoan: "......."
Hắn rốt cuộc đã hiểu được tại sao trong Tây Du Ký, Tôn Hầu Tử muốn tiêu diệt Đường Tam Tạng rồi, thực sự lúc này hắn vô cùng muốn trói vị chính ủy này lại rồi đem tặng cho bọn buôn ma túy đấy.
...
...
Trong rừng rậm, tiểu đội đã đi vào được hai ngày, hai ngày này gió êm sóng lặng nhưng hành trình cũng rất chậm, bình quân mỗi ngày cố gắng chỉ đi được mười mấy cây số. Việc hành quân trong rừng nguyên thủy thật quá gian nan, chẳng những gặp núi phải mở đường , gặp nước thì bắc cầu mà còn phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm không biết trước. Diệp Hoan từng đích thân trải nghiệm qua nguy hiểm như thế. Lúc đó Diệp Hoan cắm trại được một lát thì một con mãng xà đốm hoa to cỡ miệng bát trườn ngang qua ngay bên cạnh hắn.
Không biết có phải vận khí Diệp Hoan tốt hay con mãng xà này học làm cao mà suốt thời gian nó trườn qua, chú rắn này cũng không thèm liếc hắn một cái. Lúc ấy Diệp Hoan sợ tới mức sắp són ra quần rồi, mặt xanh như tàu lá chuối, một lúc lâu sau khi mãng xà trườn qua thì Diệp Hoan mới bụm mặt khóc rống, cả người sợ tới mức muốn điên lên, liên tục thì thào lẩm bẩm muốn về nhà, muốn tìm mẹ...
Cách địa điểm giao dịch thuốc phiện còn ba ngày lộ trình theo tin tình báo, nơi đây hoàn toàn bị ngăn cách với bên ngoài, bọn hắn chỉ có thể dựa vào hai chân mà đi từng bước một.
Đến ngày thứ ba, Diệp Hoan đã kiên trì không nổi nữa.
Diệp Hoan dù sao chỉ là tân binh mới được huấn luyện hai tháng mà thôi, bất luận là về thể chất hay kinh nghiệm hành quân, hắn đều kém xa Cảnh Chí Quân và đám người Hồng Lang là những lão binh dày dạn kinh nghiệm. Cho nên về sau, Cảnh Chí Quân và Hồng Lang hai người phải đỡ lấy Diệp Hoan mà tập tễnh hành quân trên đường núi gập ghềnh khiến cho tốc độ hành quân toàn tiểu đội cũng chậm lại.
"Hô... Gọi trực thăng chở tôi về lại Bắc Kinh an dưỡng đi, các đồng chí, tôi sẽ không kéo chân mọi người nữa... Rồi tôi sẽ ở thủ đô chờ tin chiến thắng của mọi người..."
Cả người Diệp Hoan tựa vào một bên vai Cảnh Chí Quân, trên người chỉ có súng ngắn, lựu đạn, mìn cùng với đạn...toàn bộ vật nặng còn lại đều đã chuyển hết sang lưng đồng đội, dù là thế, Diệp Hoan vẫn bày ra bộ dạng như hấp hối, còn nhớ mãi không quên ý muốn đào binh.
Sợ chết là thiên tính của mỗi người, Diệp Hoan là người bình thường, nhiều lắm thì hắn so với người bình thường có điểm mạnh mẽ hơn một chút, nhưng đối mặt với uy hiếp của cái chết thì hắn cũng không tự chủ được muốn làm đào binh.
"Đồng chí Diệp Hoan, chúng ta sẽ không vứt bỏ bất kỳ một chiến hữu nào, cậu cũng đừng dễ dàng từ bỏ như vậy, tin tưởng vào bản thân, cậu có thể làm được mà!" Đầu Cảnh Chí Quân đầy mồ hôi, nhưng anh ta vẫn cắn răng động viên hắn.
"Chính ủy, anh hãy mở lượng từ bi để cho tôi về đi, tôi thực sự là không được rồi!" Diệp Hoan rên rỉ cầu khẩn.
"Không được cũng phải đi! Người không bức ép mình, vĩnh viễn sẽ không biết cực hạn bản thân ở mức độ nào, cực hạn của cậu còn xa mới kích phát được, đoạn đường khó hơn nữa thì cắn răng một cái là trôi qua, quân nhân chúng ta ngay cả chết còn không sợ nói chi đến chuyện sợ cái rừng rậm nho nhỏ này hay sao? Diệp Hoan, ưỡn ngực tiến về phía trước đi!”
Diệp Hoan:"…..."
Chắc chắn cái tên gia hỏa chính ủy này trước khi vào quân ngũ đã đi bán hàng đa cấp rồi.
Mấy chiến hữu còn lại trong tiểu đội đi theo phía sau cười hìhì không ngừng, Sài Lang cười hắc hắc quái dị, lên tiếng: "Chính ủy, anh cũng đừng nuông chiều hắn, tiểu tử Diệp Hoan này rõ ràng là con sâu lười, đừng nhìn bộ dáng hắn sắp tắt thở mà lầm, một khi đụng phải nguy hiểm thì hắn chạy trốn còn nhanh hơn chó..."
Cảnh Chí Quân quay đầu lại trừng mắt với bọn họ, tỏ vẻ bất mãn rằng: "Chiến hữu đã mệt thành như vậy, các cậu còn ngồi đó châm chọc, quay về quân doanh mỗi người viết một bản kiểm điểm cho tôi!"
Sài Lang cười hắc hắc rồi bỗng dưng sắc mặt hắn đại biến, gân cổ hét to một tiếng: "A! Rắn! Diệp Hoan, có một con rắn rất to đang đuổi theo sau cậu đó ... "
Vèo!
Diệp Hoan đang hấp hối tựa bên vai Cảnh Chí Quân đột nhiên hóa thành một luồng khói đen, trong chớp mắt chạy mất không còn thấy tăm hơi, bộ dạng hắn chạy trốn phải nói là vô cùng khỏe mạnh có sức sống.
...
...
Lúc về tới đơn vị, sắc mặt Diệp Hoan có hơi thẹn thùng, khuôn mặt Cảnh Chí Quân xanh mét trừng mắt hỏi: "Còn muốn gọi trực thăng đưa cậu trở về Bắc Kinh nữa hay không?"
"Không cần...". Diệp Hoan cười gượng.
"Vũ khí của cậu, băng đạn, lựu đạn..."
"Tôi tự mình mang..."
"Sau khi hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về nơi đóng quân..."
"Tôi sẽ viết một tờ tự kiểm điểm khắc sâu, độ dài không ít hơn tám trăm chữ..." Mặt Diệp Hoan nhăn nhó.
"Còn những chiến hữu giúp cậu mang trang bị..."
"Trở lại Bắc Kinh, tôi sẽ khao mọi người bữa thịt vịt nướng ở Toàn Tụ Đức!"
Cảnh Chí Quân bình tĩnh gật đầu: "Nhớ kỹ đấy!"
Mọi người đều cười nghiêng ngả, tiếng cười vang vọng hù dọa đám chim tước trong núi rừng.
***
Ngày hành quân thứ tư, cách địa điểm giao dịch thuốc phiện còn hai ngày lộ trình, thần sắc các thành viên trong tiểu đội đều trở nên ngưng trọng. Trên đường đi không ai nói lời nào cả, trong quá trình hành quân mọi người đều sử dụng thủ ngữ trong quân đội giống như người câm điếc. Cả tiểu đội luôn giữ trạng thái im lặng, tận lực không phát ra âm thanh dị thường, tránh kinh động đến động vật rừng khiến kẻ địch phát hiện.
Tiểu đội luôn duy trì đội hình chiến đấu 3 – 3 tiến về phía trước, luân phiên yểm hộ lẫn nhau. Thần kinh mọi người căng thẳng cực độ, cẩn thận và chậm rãi di chuyển, do đó tốc đọ hành quân càng chậm chạp. Có điều đáng mừng là suốt dọc đường đi Diệp Hoan chân nam đá chân chiêu vẫn theo kịp đoàn. Nhìn lại một đường gian khổ, chính hắn cũng thấy giật mình, cái tên côn đồ từng ở Ninh Hảỉ mỗi ngày vừa ăn vừa chờ chết kia làm thế nào mà có đủ nghị lực xông qua mảnh tử vong tùng lâm này vậy?
Chịu đựng đến lúc mặt trời lặn, Cảnh Chí Quân tuyên bố tạm ngừng hành quân, tìm địa phương cắm trại, đêm tối trong rừng tồn tại đầy rẫy nguy hiểm khôn lường. Cảnh Chí Quân chịu trách nhiệm về sinh mạng các đội viên, sẽ không lựa chọn hành quân ban đêm.
Mọi người chậm rãi đi vào chỗ sâu trong rừng, có một cái ao nhỏ đường kính hơn mười mét thình lình xuất hiện trước mắt mọi người.
Thấy vậy ai cũng vui vẻ cả, không đợi Cảnh Chí Quân ra lệnh, mọi người đều nhao nhao vọt tới ao nước. Đối với những người không quản sinh tử như bọn hắn mà nói, trước lúc cắm trại có thể uống mấy ngụm nước, tranh thủ tắm rửa với điều kiện không phát ra âm thanh không thể nghi ngờ gì là sự hưởng thụ khó có được.
Cảnh Chí Quân quan sát thấy quanh hồ nước có rất nhiều lá rụng, cùng với bốn phía xung quanh yên tĩnh khác thường, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có. Sự tĩnh lặng toát ra mùi vị chết chóc khiến người ta tuyệt vọng. Cảnh Chí Quân ngây người một lát bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, hét lớn: "Không tốt! Toàn bộ trở lại cho ta! Đây là mệnh lệnh!"
Ai cũng ngẩn người, không kịp phản ứng, bỗng nghe thấy tiếng ùng ục khe khẽ, khi quay đầu nhìn lại, mọi người hoảng sợ phát hiện một chiến hữu có ngoại hiệu là Thổ Lang đang đứng trên một khoảnh đất đầy lá rụng cạnh hồ nước, mà thân thể anh ta đang dần dần chìm xuống dưới.
"Đầm lầy! Khốn kiếp!” Diệp Hoan không ngốc, hắn lập tức minh bạch đó là gì, lúc này khóe mắt hắn muốn nứt ra mà kêu lớn: "Móa nó, nhanh lấy dây thừng cứu người?"
Vừa dứt lời, mấy sợi dây thừng thô dày đồng thời rơi ngay trước người Thổ Lang.
"Thổ Lang, đừng hoảng hốt, chớ giãy giụa, thả lỏng thân thể, nắm lấy dây thừng, chúng tôi kéo cậu lên!”
Mọi người nhao nhao cùng nhau phát lực nhưng tâm tình mọi người cũng dần dần chìm xuống theo thân thể Thổ Lang.
Thân bị vây hãm trong bùn lầy trải qua không biết bao nhiêu năm trong ao đầm, mấy cái dây thừng há lại dễ dàng kéo ra được sao?
Ý chí muốn sống mãnh liệt làm Thổ Lang nắm chặt mấy sợi dây thừng, bản thân cũng mượn dây thừng mà cố bò lên phía trước. Nhưng thân thể hắn càng lún càng sâu, sau mấy hơi thở, hơn nửa người đã bị nước bùn trong đầm lầy phía dưới đám lá rụng kéo xuống, chỉ còn bộ phận từ ngực trở lên là còn lộ ra.
"Nắm chặt, dùng sức!". Diệp Hoan nắm chặt một sợi dây thừng, cố sức liều mạng lôi ra phía sau, một chỗ khác trên dây thừng, hai tay Thổ Lang cũng không ngừng lôi kéo, cuống cuồng muốn thoát khỏi hấp lực không hiểu kia của đầm lầy nước bùn.
Nhưng mà, lực lượng con người có thể chống đỡ sức mạnh thiên nhiên sao?
Mắt thấy thân hình Thổ Lang ngày càng lún sâu, mọi người dốc sức liều mạng cũng không cách nào ngăn cản được tốc độ trầm lún. Quai hàm Diệp Hoan cắn chặt, gân xanh trên trán nổi gồ, trong ánh mắt hiện đầy tơ máu đỏ bừng, cánh tay xuất ra hết sức lực từ khi bú sữa mẹ đến giờ.
Diệp Hoan liều mạng dốc hết sức lôi kéo đoạn dây thừng, lôi kéo hy vọng sống sót duy nhất của người chiến hữu bên kia.
Nước mắt bất tri bất giác chảy ra, Diệp Hoan không hề hay biết, tâm trí hắn đã trống rỗng, trong não chỉ có một ý niệm: Kéo anh ta thoát ra, để anh ta sống sót!
Nhân loại không thể địch lại tự nhiên.
Qua một hai phút, thân thể Thổ Lang đã hãm sâu vào đầm lầy, nước bùn đã tràn đến bờ vai của anh, hơn nữa dùng mắt thường có thể thấy vẫn đang từ từ trầm xuống đáy.
Mọi người không ai lên tiếng chỉ lo lôi kéo dây thừng nhưng Thổ Lang đã lặng yên buông lỏng tay, bình tĩnh nhìn các chiến hữu đã lệ rơi đầy mặt. Thổ Lang cười thảm, giọng đứt quãng nói: "Không cần nữa, các anh em, cho dù kéo đứt tay tôi thì tôi cũng không ra được. Coi như lưu cho tôi một thi thể nguyên vẹn...Ít nhất kiếp sau đầu thai không thiếu cánh tay hay đoạn chân nào."
"Thổ Lang, con mẹ ngươi, nhanh nắm lấy dây thừng! Chúng ta nhất định có thể cứu cậu ra!". Diệp Hoan nghẹn ngào khóc rống bên cạnh đầm lầm.
"Diệp Hoan, đừng giả vờ ngớ ngẩn, mạng tôi đã không cứu được rồi, không... không phải chỉ là một cái mạng thôi ư, lão tử... mười tám năm sau lại là một trang hảo hán." Thổ Lang suy yếu cười lớn.
Nhìn tình hình không thể cứu vãn, Cảnh Chí Quân cũng chảy nước mắt khóc ròng, nói: "Thổ Lang, người anh em, cậu còn tâm nguyện gì tranh thủ thời gian nói ra, các anh em nhất định hoàn thành cho cậu!"
Trong mắt Thổ Lang đong đầy quyến luyến, lẩm bẩm: "Người nhà..."
Cảnh Chí Quân quả quyết: "Mẹ và em trai của cậu, quân đội sẽ lo, các anh em sẽ chăm lo, chúng tôi sẽ chăm sóc mẹ cậu cho đến khi bà lâm chung, về em trai cậu chúng tôi sẽ lo cho nó lên đại học, đảm bảo tương lai của nó ra hình ra dáng!"
Thổ Lang cuối cùng nở nụ cười yên lòng: "Tôi không còn gì lo lắng nữa. . ."
Nước bùn đã tràn đến cằm,trước lúc hấp hối vài giây, Thổ Lang chậm rãi nhìn một lượt các chiến hữu, yếu ớt mỉm cười: "Các anh em, kiếp sau chúng ta lại uống rượu với nhau, tôi. . . đi trước."
Tiếng nói vừa dứt, thân thể Thổ Lang đã chìm hoàn toàn vào đầm lầy, ngay cả tóc cũng không còn cọng nào.
Diệp Hoan ngây ngốc nhìn chằm chằm vào đầm lầy màu đen, ánh mắt trống rỗng, không biết đứng bao lâu, hắn bỗng nhiên bịch một tiếng quỳ xuống, khóc lớn: "Không còn gì nữa, Thổ Lang không thấy nữa! Hài cốt cũng không còn. A! Ta **(chửi rủa). . ."
Mọi người ngơ ngác đứng đó, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, không khí bốn phía tràn đầy cảm giác bi thống khiến cho mọi người hít thở không thông.
Chiến hữu vài phút trước còn vui vẻ chung bước, hiện tại thân thể đã chìm sâu dưới đầm lầy, thi thể không tìm được, giờ phút này những chiến sĩ đặc chủng đã quen với sinh tử vẫn không kìm được bi thương.
Sự trầm mặc bi thương diễn ra không biết bao lâu, Cảnh Chí Quân đột nhiên nhảy dựng lên, tay đấm chân đá các đội viên, vừa đánh vừa khóc vừa mắng lớn: "Bọn khốn kiếp các ngươi! Lão tử còn chưa hạ lệnh cắm trại, các người đã vội chạy nhanh đi đầu thai à? Mỗi một người đều là lão binh chinh chiến nhiều năm rồi, một chút kiềm chế cũng không có, những đợt huấn luyện cùng thực chiến trước đây các cậu đều ném cho chó ăn hết rồi hả?"
Cảnh Chí Quân ngồi bệt xuống đất, không còn chút nào uy nghiêm của một chính ủy nữa, anh gào khóc nói: "Một người đang sống sờ sờ, một cái mạng! Là anh em của chúng ta! Giờ không còn nữa, tôi còn mặt mũi nào nữa?"
"...Mẹ cậu ta vui mừng đem con giao cho chúng ta, lão tử ngay cả hài cốt cũng không thể trả lại cho người ta, lão tử như thế nào đối diện với mẹ và em trai cậu ta, các người nói cho ta biết đi, lão tử phải nói với người ta như thế nào? aaa..."
Nước mắt mọi người càng không ngăn được, đều nhao nhao khóc lớn.
"Chính ủy, anh đừng nói nữa, về sau mẹ Thổ Lang chính là mẹ chúng tôi, chúng tôi sẽ là con trai ruột của bà!". Mọi người chảy nước mắt, nghiêm trang thề ngay ở bên cạnh mảnh đầm lầy đã nuốt mất chiến hữu của mình.
***
Một đêm này, mọi người vẫn cắm trại bên cạnh hồ nước nhưng không ai ngủ được, lẳng lặng ngồi vây quanh đầm lầy, nước mắt chảy suốt một đêm, lẳng lặng ngồi bên người chiến hữu đã mất một đêm cuối cùng.
Diệp Hoan cũng ngơ ngác ôm đầu gối ngồi một đêm, ở phía trước đầm lầy, nghĩ đến chiều nay nó vừa nuốt hết chiến hữu của mình, tâm tình bi thương sâu đậm.
Trước khi chết, khuôn mặt cười thảm của Thổ Lang nhiều lần hiển hiện trong óc hắn, cứ thản nhiên như vậy, không sợ hãi, mà mình không thể làm gì cho Thổ Lang, chỉ có thể trơ mắt nhìn y bị đầm lầy nuốt chửng.
Sinh mệnh đối với những người quân nhân này có ý nghĩa gì? Tín niệm nào chèo chống giúp bọn họ thản nhiên đối mặt với tử vong? Nụ cười trước lúc ra đi nhẹ nhàng như đang tham gia một cuộc thịnh yến, trước khi chết anh ta suy nghĩ cái gì?
Một đêm này, Diệp Hoan suy tư rất nhiều, lúc giữa đêm hắn dường như đã hiểu ra được nhiều điều, cũng phát hiện ra được nhiều thứ. . .
Hừng đông ló rạng, mọi người sắp xếp bọc hành lý, lưu luyến nhìn mảnh đầm lầy một lần cuối cùng, sau đó bọn họ chỉnh đốn đội ngũ, cùng nhau hướng về đầm lầy, trang nghiêm cử hành một nghi thức chào trong quân đội, sau đó tiếp tục tiến về phía trước.
Cảnh Chí Quân còn đang rơi lệ, ở bên đầm lầy để lại một câu:
"Núi xanh khắp nơi vùi trung cốt, đâu cứ phải da ngựa bọc thây lúc trở về!"
Trung thành, trung quân ái quốc
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...