Dịch: Liêu Doanh
Loại chuyện 'lấy đá đập chân mình' này Diệp Hoan ngày nào cũng làm đến hăng say
Hết lần này đến lần khác hắn chơi xấu Hà Bình, lại bị Hà Bình đáp trả đầy đủ. Đây đã trở thành tiết mục giải trí giữa giờ huấn luyện của đại đội Lam Kiếm
Đương nhiên, Hà Bình trừng trị Diệp Hoan kỳ thực cũng là giơ cao đánh khẽ. Nếu là đội viên khác dám to gan làm bậy thì nhất định sẽ thê thảm hơn Diệp Hoan nhiều lắm. Sở dĩ ông lưu tình với Diệp Hoan không chỉ vì ô dù phía sau hắn mà chủ yếu là vì người thanh niên bình thường Diệp Hoan này có thể gắng gượng vượt qua các huấn luyện gian khổ của lính đặc chủng, dần dần đuổi kịp tiến độ của đồng đội. Tuy rằng Hà Bình chưa từng khen hắn câu nào nhưng trong lòng ông rất hài lòng về người lính này, thậm chí còn có một chút bội phục.
Bởi vì có thiện cảm nên Hà Bình cũng một mắt nhắm một mắt mở bỏ qua mấy hành vi vô lễ của hắn.
Thật ra, bộ đội đặc chủng không yêu cầu quá nghiêm khắc về việc chấp hành kỷ luật. Những người được chọn vào đây ngoại trừ sự vượt trội về kỹ năng, thành tích, quan trọng nhất là tính cách. Tính cách nhất định phải hơi ngang tàng, có lối suy nghĩ phá cách các khuôn phép cũ. Về điểm này thì Diệp Hoan rất phù hợp.
Trong quân doanh, đám đồng đội bội phục Diệp Hoan sát đất. Việc hoàn thành nhiệm vụ hay không chỉ là thứ yếu, có can đảm đùa giỡn với đội trưởng mới đáng mặt dũng sĩ. Cho dù vị dũng sĩ này có bị đội trưởng ác ma lột sạch quần áo, đính lên cây thập tự giá bắt chước Jesus thì cũng không ảnh hưởng đến sự sùng bái của mọi người.
Cú điện thoại của Cao Thắng Nam khiến Diệp Hoan khá là buồn bực nhưng hắn cũng không để trong lòng. Dù sao thân phận của hắn bây giờ là quân nhân, không có thời gian, cũng không có nghĩa vụ phải đi phá án giúp cô ta.
Thật không hiểu con người thời đại này bị làm sao? Lại vì mấy cây hoa cỏ vớ vẩn mà giết người. Quan điểm sống của con người bị bóp méo hay là mạng người đã không còn đáng giá nữa rồi?
Xã hội thay đổi quá nhanh khiến nhiều lúc Diệp Hoan cảm thấy mình không theo kịp dòng đời xô đẩy.
Những ngày này cường độ huấn luyện của Diệp Hoan càng gia tăng. Mỗi ngày hắn vừa về đến phòng là mệt mỏi không chịu nổi, cũng không biết có phải là vì Hà Bình đang cố ý chỉnh hắn hay không.
Nghe nói quân khu thủ đô ra lệnh một tháng sau sẽ tiến hành diễn tập quân sự với quân khu Tây Nam, mà đại đội đặc chủng Lam Kiếm hiển nhiên là con át chủ bài của quân khu thủ đô, đóng vai trò vô cùng quan trọng trong lần tranh đấu này. Nếu như nói các kỹ năng sử dụng vũ khí và tố chất của bội đội thông thường của hai bên là hằng số bất biến thì cuộc so đấu giữa bộ đội đặc chủng chính là một biến số. Thắng bại của lần diễn tập này phụ thuộc vào biến số sẽ thay đổi ra sao
Diệp Hoan không hiểu những tính toán quân sự phức tạp này, hắn chỉ có thể mặc Hà Bình dày vò, không ngừng huấn luyện kích phát những khả năng vô hạn của thân thể. Có đôi khi hắn cảm thấy không thể gắng gượng thêm nữa, sau một quả đấm của Hà Bình lại đột nhiên lấy lại phong độ đỉnh cao.
Đôi lúc Diệp Hoan hoài nghi có lẽ nào mình thuộc tuýp 'thân lừa ưa nặng' hay không? Hoặc là nói Hà Bình đã huấn luyện hắn đến tình trạng tâm lý vặn vẹo, một ngày không bị hành hạ liền thấy không thoải mái. Suy nghĩ này làm hắn sởn hết gai ốc.
.........
Thấp thoáng dưới màn che là cảnh xuân vô hạn, dưới ánh đèn mập mờ, một đôi nam nữ trần truồng đang điên loan đảo phượng. Âm thanh rên rỉ quanh quẩn trong không gian.
Không biết qua bao lâu, vận động trên giường dần chậm lại, hai người nằm trên đệm gấm đang thở hổn hển
Người nam chính là Thẩm Duệ
Tạch!
Người phụ nữ giơ lên cánh tay tuyết trắng, cẩn thận bật lửa châm thuốc rồi đặt vào miệng Thẩm Duệ. Khóe miệng cô ẩn hiện nụ cười hạnh phúc
Cô rất hiểu người đàn ông này, hiểu hắn rõ như hiểu chính mình. Cô biết ngày thường Thẩm Duệ không hút thuốc lá, chỉ có sau khi mây mưa thì mới thèm một điếu thuốc. Bởi vì Thẩm Duệ thời điểm bình thường quá thanh lãnh, chỉ có riêng lúc này mới nghe được tiếng tim y đập lên rộn ràng. Thẩm Duệ không thích cảm giác mất khống chế này cho nên cần một điếu thuốc để bình ổn tâm tình.
"Duệ, anh càng ngày càng dẻo dai đó" Người phụ nữ nghiêng đầu dựa vào vai hắn, cảm nhận hương vị và tiếng tim đập quen thuộc kia
Thẩm Duệ cười nhạt, không nói gì, hít một hơi thuốc thật sâu rồi phà mạnh ra, ngực hắn khẽ co rút lại, đôi mắt nheo nheo. Khói thuốc mịt mờ càng làm cho gương mặt của hắn thâm trầm, khiến người ta nhìn không thấu.
"Duệ, anh thật sự tặng cho chú ba của anh gốc Lương Chúc kia rồi à?"
"Ừ"
Gương mặt cô gái lộ ra sự lo lắng: "Duệ, em thấy hơi lo lắng. Anh điên cuồng quá, chẳng lẽ không sợ tình hình mất kiểm soát sao?"
Thẩm Duệ cười cười: "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Trên đời này có chuyện gì là hoàn toàn kiểm soát được? Cứ hết sức mà thôi"
"Hiện giờ cảnh sát đã lập án điều tra rồi. Anh nói người anh phái đi xử lý kia là một thủ hạ làm việc không chê vào đâu được, nhưng liệu có làm tốt thật không? Vạn nhất cảnh sát tìm được manh mối bắt được người nọ thì có thể lần ra dấu vết của anh rồi"
"Cảnh sát sẽ không bắt được người đó. Lúc này đoán chừng hắn đã chìm sâu dưới đáy biển làm bạn với cá rồi" Môi Thẩm Duệ hé ra nụ cười lạnh lẽo
Cô gái run lên, gắt gao ôm lấy cánh tay hắn, đầu hơi cúi xuống, lặng lẽ thở dài.
Đuổi tận giết tuyệt vốn là phong cách hành xử của Thẩm Duệ, điều này cô rất hiểu
Đàn ông không hư, phụ nữ không yêu.
Người đàn ông mà cô yêu mến rõ ràng là một kẻ xấu, vậy mà cô lại như uống thuốc độc giải khát, cam nguyện lao vào.
"Duệ, chú ba anh vẫn luôn nâng đỡ anh, trợ giúp anh. Ở Thẩm gia, chú ba có thể xem là chỗ dựa duy nhất của anh. Vì sao anh lại muốn tặng chú ấy chậu Lương Chúc nguy hiểm đó? Nếu mất đi chỗ dựa này thì về sau anh phải làm sao bây giờ?"
Thẩm Duệ không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, chỉ lạnh nhạt cười nói: "Chỗ dựa? Vì sao anh nhất định phải cần một chỗ dựa? Vì sao anh không thể trở thành chỗ dựa cho người khác? Mà thôi, Lâm San, không nói chuyện này nữa, có một số việc phụ nữ bọn em không hiểu được. Anh dự tính gì, em cũng sẽ không hiểu"
Khuôn mặt Lâm San buồn bã, rất nhanh lại nở nụ cười: "Được, không nói chuyện này nữa. Duệ, hôm nay cha em còn nói muốn giới thiệu con trai của bạn bè nào đó của ông cho em quen. Xem ra ông ấy nôn nóng muốn gả em ra ngoài rồi"
Ánh mắt Thẩm Duệ lập lòe: "Lâm tham mưu trưởng vội vã muốn ôm cháu ngoại rồi sao?"
"Duệ, anh...anh lúc nào thì..."
"Lâm San, em chờ thêm một thời gian, đợi thời cơ chín muồi rồi thì anh sẽ ly hôn với người phụ nữ kia. Anh kết hôn với cô ta cũng là do Thẩm gia chỉ định thôi, tối đa nửa năm nữa, việc anh bố trí sẽ có kết quả, khi đó anh không cần kiêng kị gì khi ly hôn với cô ta nữa. Làm xong chuyện, anh sẽ đến cầu hôn em. Lâm tham mưu trưởng có qua lại thân thiết với chú năm của anh, chắc hẳn ông ấy sẽ không cự tuyệt gả con gái cho anh"
Lâm San nở nụ cười hạnh phúc, ngã vào trong ngực Thẩm Duệ, nỉ non: "Được, em chờ anh. Em đợi anh bao lâu cũng được, anh biết là em tình nguyện trả giá hết thảy vì anh mà"
...............
Diệp Hoan lại được nghỉ phép
Sắp tới diễn tập quân sự, đại đội trưởng Lam Kiếm đã hủy bỏ tất cả ngày nghỉ của mọi người. Hà Bình yêu cầu phải liên tục huấn luyện mỗi ngày, mỗi đêm. Thế nhưng Diệp Hoan vẫn tìm cách khiến cho Hà Bình phải đồng ý cho hắn nghỉ phép.
Biện pháp của Diệp Hoan rất đơn giản, hắn ngồi ì trước cửa phòng làm việc của Hà Bình, đờ đẫn cọ xát con dao găm xuống nền đá, chốc chốc lại ngửa mặt cười điên dại. Hà Bình vẫn không có phản ứng thế nhưng chính ủy Cảnh Chí Quân thì chịu không nổi, chưa nói đến tiếng cười giả bộ điên dại kia dọa người hay không, chỉ riêng thanh âm ken két chói tai của con dao găm cào trên nền đá đã đủ khiến người ta nhức óc. Nếu cứ để cho Diệp Hoan ngồi đó nghịch dao vài ngày thì có lẽ Cảnh Chí Quân sẽ phát điên thật.
Diệp Hoan được cấp một ngày nghỉ, tựa như con ngựa hoang được về với đồng cỏ, phóng như một cơn gió ra khỏi doanh trại.
Những ngày huấn luyện điên cuồng vừa qua làm hắn không tiêu hóa nổi. Dù có thế nào cũng phải nghỉ ngơi một ngày, bằng không hắn sợ mình sẽ tan vỡ mất, sau đó sẽ mất lý trí mà xông vào kho vũ khí, ôm súng tiểu liên đi tiêu diệt Hà Bình
Về đến nội thành, Diệp Hoan đến căn hộ của Trương Tam và Hầu Tử
Tháng trước Diệp Hoan dùng tiền lãi từ câu lạc bộ mua cho Hầu Tử và Trương Tam một căn hộ bốn phòng trong nội thành, rộng hơn một trăm tám mươi mét vuông, giá bốn trăm vạn, trang thiết bị nội thất đầy đủ cả, chỉ việc xách túi đến ở. Trên giấy tờ ghi tên Trương Tam
Đối với anh em của mình, Diệp Hoan rất hào phóng. Hiện nay Hầu Tử đang toàn tâm toàn ý gây dựng sự nghiệp, lập chí muốn tạo nên một phòng phát triển game lớn nhất cả nước. Anh em của mình có sự nghiệp riêng là chuyện tốt, Diệp Hoan đương nhiên tận lực ủng hộ Hầu Tử.
Bây giờ Diệp Hoan đã có con gà đẻ trứng vàng Danh Lưu, đầu óc cũng nghĩ thông thoáng hơn nhiều. Ngoại trừ khoản tiền đầu tư lúc đầu cho dự án của Hầu Tử, hắn còn chuẩn bị thêm một trăm triệu để duy trì dự án sau này. Theo như lời nói của một kẻ mù tịt về game như Diệp Hoan thì hắn sẽ dùng tiền để nện ra danh tiếng cho phòng làm việc của huynh đệ.
Còn Trương Tam, năng khiếu kiếm tiền của hắn có hơi hạn hẹp, Diệp Hoan hiển nhiên không thể nhất bên trọng, nhất bên khinh, vì vậy căn hộ hơn bốn trăm vạn kia hắn liền cho Trương Tam đứng tên.
Trương Tam được tặng một căn hộ, hớn hở vô cùng, lập tức dọn đồ đến ở. Trương Tam phát cho Hầu Tử và Diệp Hoan mỗi người một bộ chìa khóa, sắp xếp cho mỗi người một gian phòng
Vẫn còn một gian phòng để trống, có một ngày Trương Tam lặng lẽ khiêng về rất nhiều đồ dùng của phụ nữ, có cả bàn trang điểm màu phấn hồng
Diệp Hoan ngơ ngác hồi lâu mới hiểu được tâm tư Trương Tam. Gian phòng trống này Trương Tam muốn chuẩn bị cho Kiều Mộc. Không chỉ riêng Diệp Hoan, Hầu Tử và Trương Tam cũng đều yên lặng chờ đợi Kiều Mộc trở về. Bọn họ sẽ bảo Kiều Mộc dọn vào đây, cùng sống chung với nhau như khoảng thời gian hạnh phúc trước đây.
Nơi đây đã trở thành hang ổ tạm thời của ba người, vì vậy khi Diệp Hoan trở về nội thành liền quay về đây đầu tiên.
Căn hộ rất rộng rãi, sàn nhà ốp gỗ, khi Diệp Hoan mở cửa vào nhà nhìn thấy Hầu Tử
'Anh Hoan, về rồi sao? Lại được nghỉ phép à?" Hầu Tử ngẩng đầu khỏi máy vi tính
"Tao quyến rũ em gái tên đội trưởng của tao. Đội trưởng muốn tao về nhà sắm sính lễ dạm hỏi em gái hắn. Tao nói với hắn: lấy cái con em ông ấy, không có cửa đâu! Kết quả là hắn đánh tao một trận rồi để tao giải ngũ về nhà"
Hai mắt Hầu Tử trố lồi, mồm há hốc: "Thật hay giả?"
"Giả, lời này mà mày cũng tin, bị thằng đần Trương tam kia lây bệnh rồi à? À, Tiểu Tam đâu rồi?"
"Trương Tam...nó đang đi tiêm thuốc ở trạm y tế gần đây"
"Tiêm thuốc? Nó bị bệnh à?"
"Không có bệnh, nó tiêm thuốc phòng dại chó cắn"
"Thằng ranh đó lại giở quẻ gì thế?"
"Ngày hôm qua nó tham gia một buổi offline của nhóm thanh niên độc thân trong thành phố. Kết quả là bản mặt nó ấn tượng quá, chẳng em gái nào nhìn trúng. Lúc trở về, tâm tình không tốt, lại trông thấy hai con chó đang ấy ấy nhau ở trên đường, nhất thời xúc động cảm khái 'Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, thì sao có chuyện gió thu làm chiếc quạt đau lòng'< Thơ cổ>
"Dẹp cái văn vẻ của mày đi, nói điểm chính, sau đó thì sao?"
"Sau đó, hắn đi lên đá con chó kia một cái, bị hai con chó đuổi theo cắn cho chạy bốn con phố. Lúc về đến nhà miệng đã sùi bọt mép, không biết là bị lũ chó cường bạo hay là bị nhiễm độc dại rồi" !.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...