Đội trưởng Quốc: "Lừa đảo công nghệ cao hiện nay đều làm giả tài khoản như vậy, số tiền trên tài khoản là bao nhiêu, đều là số lượng tự điền vào".
Hoàng Kiến Đình cũng ngẩn ra, giọng run run nói: “Vậy thì! vậy số tiền này, còn có thể lấy lại được không?"
Đội trưởng Quốc lắc đầu: “Khả năng rất thấp!"
Hoàng Kiến Đình vội la lên: “Tại sao? Chúng tôi vừa mới chuyển qua vào buổi sáng, còn chưa tới ba tiếng đâu! "
Đội trưởng Quốc: "Bọn chúng thông qua hệ thống rửa tiền trên Internet, một nghìn năm mươi tỷ đồng, trong vòng một tiếng sẽ được chuyển ngay đến tất cả mọi nơi trên thế giới.
"
"Ba tiếng cũng đủ để tiêu sạch sẽ số tiền kia, vốn không có cách nào truy lùng!"
Phịch một tiếng, hai chân Phương Tuệ mềm nhũn, bà ngồi liệt xuống đất, lẩm bẩm: “Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy! "
Khương Kiến Công tức giận đau tim, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, bất tỉnh trên mặt đất.
Người trong nhà Khương Vĩnh Khánh thì mặt mũi lại tỏ rõ vẻ đắc chí, xảy ra một chuyện như vậy, đó là điều họ muốn thấy nhất.
"Ngọc Hạ, cô có muốn bằng lòng chấp nhận chuyện hay không, hay là muốn nhìn bố mẹ mình ngồi tù?"
Khuôn mặt của Khương Ngọc Hạ tái mét, nhìn bố mẹ của mình thê thảm, cô cảm thấy khó chịu tột cùng.
Cuối cùng, Khương Ngọc Hạ nghiến răng nghiến lợi, lớn tiếng nói: “Chuyện này, là tôi! "
Không đợi Khương Ngọc Hạ nói xong, Diệp Lâm đột nhiên lớn tiếng nói: “Chỉ là một nghìn năm mươi tỷ đồng thôi, có thể lấy lại, có chuyện gì lớn chứ?"
“Lấy lại?” Khương Vĩnh Khánh cười khinh: “Cậu làm sao mà lấy lại được?
Diệp Lâm nói: “Cho tôi thời gian ba ngày, tôi sẽ lấy lại toàn bộ tiền!"
Khương Vĩnh Khánh cau mày: “Tại sao tôi phải cho cậu thời gian?"
Diệp Lâm không để ý tới ông ta mà nhìn về phía các cổ đông còn lại bên kia: “Mọi người! Mọi người đầu tư là vì kiếm tiền, không phải vì tranh đua với người khác! Để người nhà họ Khương đi tù cũng không có một nghìn năm trăm tỷ thì mọi người có lợi ích gì đâu?”
Tôi cam đoan với mọi người! Trong vòng ba ngày, tôi sẽ lấy lại được một nghìn năm tram tỷ này! Không chỉ vậy, chia lợi nhuận năm nay nhà họ Khương sẽ lấy ra thêm ba trăm năm mươi tỷ chia cho mọi người xem như đền bù!”
Các cổ đông kia ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng đồng thời gật đầu: “Được! Vậy cho cậu thời gian ba ngày!”
Khương Vĩnh Khánh sốt ruột nói: “Mọi người … Làm sao mọi người có thể thỏa hiệp được? Chuyện này nên tống bọn chúng vào tù!”
Không ai để ý đến ông ta! Những người này đều vì lợi nhuận! Bọn họ không có thù hận với Khương Ngọc Hạ.
Cuối cùng, Khương Vĩnh Khánh sức một người chẳng làm nên việc gì! Chuyện này cũng chỉ có thể coi như không có gì.
Khương Kiến Công và Phương Tuệ được đưa đến bệnh viện! KHương Ngọc Hạ ngồi liệt trên ghế sofa, toàn thân run rẩy không ngừng.
Dù sao cô cũng là phụ nữ! Chưa từng phải doois mặt với tình hướng như thế này?
“Diệp Lâm! Làm… Làm sao bây giờ?” Giọng nói Khương Ngọc Hạ run run: “Một nghìn năm trăm tỷ này chúng ta đi đâu mà lấy lại tiền?”
“Em không cần phải lo lắng, cứ giao cho anh là được!” Diệp Lâm nhẹ nhàng vuốt tóc Khương Ngọc Hạ, nói: “Có anh ở đây, em không cần sợ hãi!”
Viền mắt của khương Ngọc Hạ rưng rưng… Vào thời điểm then chốt, Diệp Lâm vẫn đứng ở bên cạnh cô, cho cô chỗ dựa lớn nhất.
Nhưng vấn đề là khó khăn lớn như vậy! Họ có thể vượt qua không?
Muốn đòi lại một nghìn năm mươi tỷ đồng đó, chắc chắn là không thể nào đòi lại được nữa rồi.
Thế nên, Diệp Lâm cũng chỉ còn có thể nhanh chóng nghĩ ra cách khác để góp đủ số tiền đó mà thôi.
Bây giờ, bên phía Diệp Lâm! Người có thể dễ dàng đưa ra một nghìn năm mươi tỷ đồng đó cũng chỉ có ba người Nam Bá Thiên, Hoàng Vĩnh Phong và Trần Khánh Nguyên!
Triệu Thành Diệp mặc dù là người có thực lực, nhưng không có nghĩa là anh ta có tiền, anh ta cũng chỉ là có quyền lực lớn hơn một chút mà thôi!
Cuối cùng, Diệp Lâm cũng quyết định chọn Hoàng Vĩnh Phong.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...