"Thanh Mây, chị còn không mau cảm ơn ông nội đi?"
Khương Trường Viễn cười nhạt: "Chút nữa sẽ có rất nhiều thương nhân đến đề yêu cầu thanh toán.
Nếu không giải quyết được chuyện này, cổ phần trong tay của chị sẽ thành số âm đấy!"
Hứa Thanh Mây trợn tròn mắt.
Hứa Khánh Quân thể hiện rõ là kế hoạch của mình đã sắp xếp hoàn hảo, khi đám người đến đòi tiền, ép cô phải giao cổ phần trong tay ra.
Nhưng vấn đề là bây giờ lấy đâu ra tiền để giao cho người ta? Không mang tiền ra, người chủ tịch như cô chắc chắn phải vào trong tù rồi!
Hứa Đình Hùng thấp giọng nói: "Bố, cổ phần trong tay Thanh Mây, giá trị...! giá trị cũng được một trăm bảy mươi tỷ.
Bố chỉ trả có một tỷ bảy, cái giá này...!đúng là quá ít..."
"Ha ha.." Khương Trường Viễn cười nhạt: "Chỉ tại chị ta làm ra cái cục diện rối rắm này, một tỷ bảy cũng đã là quá nhiều rồi! Chuyện về lô hàng này, chúng ta không nhận, chị ta sẽ phải ngồi tù thôi!"
"Đúng rồi đấy, ông nội đối xử với không tệ nên mới trả giá đó!"
Khương Kiều Linh bĩu môi: "Nếu như muốn nói, đáng ra phải là mấy người đưa tiền cho chúng tôi, chúng tôi sẽ nhận số cổ phần này."
Phương Tuệ nói: "Nhưng cổ phần nếu như bán ở bên ngoài, sẽ không chỉ là một tỷ bảy đâu!"
"Vậy cô cầm đi bán đi!" Khương Vĩnh Khánh chậm rãi nói: "Mấy người đi ra khỏi công ty nhớ đi bằng cửa lớn đấy."
Lúc này, một đám người đã đứng đầy ngoài cửa, chính là đám thương nhân kia.
"Khương Ngọc Hạ đâu? Chặn cửa lại, hôm nay không thanh toán hết tiền, cô ta đừng hòng đi ra khỏi cánh cửa này!"
Sắc mặt Khương Kiến Công tái mét: " Được rồi! Ngọc Hạ! Một tỷ bảy thì một tỷ bảy! Ông trời đã định chúng ta không ngồi được lên ghế chú tịch vậy thì hãy bán số cổ phần đi!"
Phương Tuệ nói: "Đúng vậy! Ít nhất còn có thể để lại một tỷ bày!"
Khương Ngọc Hạ cắn răng, cô cảm thấy không cam lòng.
"Mau lên, ký hợp đồng đi, một tỷ bảy sẽ là của mấy người!" Khương Vĩnh Khánh cầm một bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn ra...!Khương Ngọc Hạ nhìn về phía Diệp Lâm hỏi ý kiến.
"Đừng ký!" Diệp nói thẳng.
"Diệp Lâm! cậu điên rồi đấy hả?" Phương Tuệ nổi nóng: "Không ký? Cậu thử nhìn lại tình hình bây giờ đi, không ký có được không? Có phải cậu muốn để Ngọc Hạ phải ngồi tù?"
Hứa Đình Hùng gầm lên: "Chuyện nhà chúng tôi, không đến lượt cậu xen vào? Cậu chỉ là phận ở rể! Nếu vào thời cổ đại đến tư cách được ngồi lên bàn ăn cơm cũng không có đâu!"
Mọi người cười ầm lên, giễu cợt nhìn Diệp Lâm.
Diệp Lâm đi đến trước mặt đám thương nhân: "Thưa các vị! Hạn thanh toán nguyên liệu của chúng tôi với mấy người đã giao hẹn là sáu tháng một lần! Bây giờ mới được ba tháng, mấy người đã đến đòi tiền...Chuyện này đúng là không hợp tinh hợp lý?"
"Không nói nhiều!" Một tên thương nhân lớn tiếng nói: "Trước kia công ty do ông cụ Quân quản lý, dĩ nhiên chúng tôi tin tưởng vào ông cụ Quân! Còn Khương Ngọc Hạ thì được xem là cái thá gì chứ! Dựa vào đầu mà đòi chúng tôi cho hạn trả sáu tháng một lần?"
"Đúng thế, một con nhãi ranh miệng còn hôi sữa, có bản lĩnh gì đòi tiếp quản một công ty lớn như vậy? Lỡ như một ngày nào vỡ nợ, chúng tôi biết đi tìm ai tính nợ?"
"Nghe nói đơn đặt hàng của họ cũng đã hủy bỏ hết, công ty này chắc chân sắp sụp đổ rồi!"
"Nói đi cũng phải nói lại, cô xinh đẹp như vậy, làm "chị đại" thi uống lắm? Làm gái không thích hợp hơn à?"
"Ha ha ha, nếu cô mà làm gái, chắc chắn ngày nào tôi cũng sẽ gọi đấy..."
Một đám thương nhân điên cuồng cười ầm lên: "Nói như vậy, điều mấy người cần chỉ là thanh toán tiền sao?" Giọng nói của Diệp Lâm trở nên lạnh lùng.
Đám thương nhân nói: "Chuyện này còn cần phải hỏi nữa à?"
"Được rồi!" Diệp Lâm gật đầu: "Tiền có thể đưa cho mấy người nhưng mấy người cũng nên nhớ! Bắt đầu từ bây giờ, các người không còn là người cung cấp của công ty nữa!"
Đám thương nhân: "Cậu định dọa ai vậy? Công ty có tiếp tục sản xuất được nữa hay không còn chưa biết, đầu óc chúng tôi điên rồi mới tiếp tục cung cấp nguyên liệu?"
"Diệp Lâm! Cậu điên rồi? Cậu đào đầu ra tiền cho người ta?" Phương Tuệ tức giận nói: "Bây giờ đã là lúc nào rồi mà cậu còn lên cái giọng đó với mấy người này?"
Khương Kiến Công nói: "Đúng vậy, bây giờ chuyện chúng ta cần làm là bàn bạc với người ta gia hạn thêm ngày! Cậu mau mau đi xin lỗi người ta đi!"
"Không cần phải xin lỗi!" Diệp Lâm lắc đầu: "Bố mẹ! Nhớ những gì mà bọn họ nói! Chút nữa khi họ cầu xin hai người rồi, tuyệt đối không được phép mềm lòng".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...