Cực Phẩm Thần Y


Trương An nghe vậy liền sằng sặc cười.
“Haha, ai mà không như ông chứ.

Tôi nói thật, bất kì người đàn ông nào khi gặp Hàn Đông Vy đều sẽ ước ao như vậy cả thôi.”
Như bắt được tín hiệu, Trương An cùng người đàn ông đeo kính gọng vàng bắt đầu bàn tán khí thế, nội dung nghe vào tai ô uế không chịu nổi, đương nhiên mọi thứ đều liên quan đến Hàn Đông Vy.

Bọn họ tuy rằng nói chuyện không quá lớn tiếng nhưng với thính giác nhạy bén như Trần Gia Bảo, anh không hề nghe sót một từ.
Trong mắt Trần Gia Bảo nốt lên sát khí, anh bất giác vẫy tay gọi tiếp viên hàng không muốn cô mang đến cho mình ba chai rượu vang.

Liễu Ngọc Phi chỉ mải nghĩ đến chuyện ngọc tỷ Truyền Quốc, nhìn thấy anh gọi như vậy, vội vàng kêu lên.
“Anh muốn uống rượu thì uống, nhưng đâu cần thiết phải gọi tới ba bình?”
“Bình này, tôi muốn cô mở nó ra.

Chờ cho đến khi tôi quay trở lại, hi vọng ly rượu này đã được chuẩn bị sẵn cho mình.”
Trần Gia Bảo đặt chai rượu vang vào trong tay Liễu Ngọc Phi, từ lời nói cho đến thái độ đều thể hiện rõ, không cho phép cô từ chối mình.

Liễu Ngọc Phi xúi đầu lẩm bẩm.
“Thật là, giống như vua chúa vậy.

Đến mở rượu cũng phải cần phụ nữ mở cho mới được.


Còn hai bình này, anh muốn làm gì?”
Nói thì nói, Liễu Ngọc Phi vẫn cầm lấy.

Còn lại hai bình Trần Gia Bảo giữ khư khư, nghe thấy câu hỏi của cô thì nhếch môi lạnh lùng.
“Hai bình này à, dùng để đánh chó đấy.”
Liễu Ngọc Phi nhìn động tác của Trần Gia Bảo, trong lòng cảm thấy kì quặc.

Mà Trần Gia Bảo lúc này đã đem theo hai chai rượu vang đi đến trước mặt Trương An cùng người đàn ông mang kính gọng vàng, anh hòa nhã nở nụ cười.
“Hai vị đây từ nãy đến giờ đang bàn nhau về chủ tịch tập đoàn Gia Vy, Hàn Đông Vy.

Có phải thế không ạ?”
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
Hai người đàn ông quay qua, tò mò đánh giá Trần Gia Bảo.

Sau khi xác nhận mình chưa gặp qua người trẻ tuổi này bao giờ thì mới trả lời.

Hơn nữa bọn họ vô cùng tò mò, mình đã nói nhỏ đến như vậy, tại sao đối phương vẫn nghe thấy được.
“Thật trùng hợp, tôi cũng quen biết Hàn Đông Vy nữa.

Vậy nên, tôi thay mặt cho chị Đông Vy, mời hai người ly rượu đầu tiên.

Ly rượu này, mời vì hai vị đây đã ăn không nói có, cực kì xằng bậy!”

Dứt lời, Trần Gia Bảo không chút nương tay, trực tiếp phang mạnh chai rượu lên đầu Trương An.

Chỉ nghe loảng xoảng một tiếng, máu hòa cùng với màu đỏ của rượu chảy dọc từ trên trán Trương An, chậm rãi đổ xuống.
“A!”
Trương An hét lên đau đớn, hai mắt tối sầm, suýt nữa thì trực tiếp ngất xỉu.

Mà hành khách có mặt trên máy bay đều bị dọa cho khiếp vía, ngay cả tiếp viên hàng không cũng giật mình nhìn ra phía ngoài.
Liễu Ngọc Phi khẽ lắc đầu, Trần Gia Bảo đúng là Trần Gia Bảo, đi tới đâu cũng có thể khiến cho nơi đó gà bay chó sủa.

Mà người đàn ông còn lại lúc này sau cơn sợ hãi đột nhiên đứng phắt dậy, quát lớn.
“Cậu điên rồi!”
Vừa dứt lời, Trần Gia Bảo lạnh lùng quay sang, tiếp tục nói.
“Ly thứ hai, bởi vì các người dám dùng từ ngữ vô văn hóa, ô uế đến người khác!”
Lần thứ hai ra tay, chai rượu vang trực tiếp vỡ nát trên đầu người đàn ông đeo kính gọng vàng.

Ông ta loạng choạng ngã ngồi xuống ghế, hai mắt đầy sao.

Trương An ôm lấy đầu, vừa giận vừa sợ rít lên.
“Mày…mày dám đánh tao.

Mày biết tao là ai không hả? Oắt con, mày sắp tàn đời rồi, sắp tàn đời rồi nghe chưa!”
“Ông là ai, đối với tôi quan trọng lắm sao?”
Trần Gia Bảo cười gằn, trực tiếp nắm lấy gáy Trương An nhấn đầu ông xuống mặt bàn.

Ông ta thảm thiết hét lên, cả người chẳng tài nào cựa quậy nổi.

Trong khoang máy bay mọi người đều sợ hãi, cảm thấy thiếu niên trẻ tuổi này ra tay quá mức độc ác!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận