Cực Phẩm Thái Tử Phi

Mùa xuân nămThành Bình thứ mười lăm.

"Ta muốn đi! Ta nhất định phải đi!"

Tề Diệc Bắc buông tấu chương trong tay xuống xoa xoa trán, "Du Nhiên, đi ngủ đi, ta phê xong sẽ tới."

Phó Du Nhiên chống nạnh, khí thế hung hăng đứng ở trong điện, "Tại sao Tề Nhị Bảo có thể theo phụ hoàng cùng mẫu hậu đi du sơn ngoạn thủy? Tại sao không mang theo ta đi!"

"Đó là do phụ hoàng thích cháu gái, không phải nàng cũng nói sao? Phải đem con gái giao cho ông nội nó, bây giờ không phải là rất tốt sao, tránh khỏi nàng cả ngày ở trong cung mệt nhọc."

"Hoàn toàn không đúng!" Phó Du Nhiên bực tức nói: "Vốn là ta đã thu phục được mẫu hậu, mẫu hậu cũng đồng ý dẫn ta đi rồi, đều tại Tề Nhị Bảo, nó chiếm mất danh ngạch của ta! Thật là đáng hận!"

Tề Diệc Bắc càng ngày càng đau đầu, "Nó không đáng trách, nó là con gái của nàng. Hơn nữa tên của con gái không phải là Tề Nhị Bảo, mà gọi là Tề Mạn Ninh, hi vọng về sau nàng chú ý một chút."

"Ta cứ gọi là Tề Nhị Bảo đấy!" Phó Du Nhiên càng nghĩ càng giận.

Chừng hai năm trước Chiêu Thái đế thoái vị nhường ngôi lại cho Tề Thụy Nam. Sau liền mang theo Hoàng hậu du ngoạn khắp thế giới, Phó Du Nhiên thật vất vả trông đợi cơ hội này có thể đi theo ra khỏi kinh, thế mà lại bị tiểu nha đầu kia đoạt mất, thật đáng ghét, sớm biết như vậy sẽ không sinh nó ra, uổng một lần chịu đau!

"Bệ hạ, Thái tử điện hạ cầu kiến." Trải qua vài chục năm, Tiểu An Tử biến thành Trung An Tử, càng phát ra chững chạc, và đang từng bước một phát triển theo hướng Lão An Tử.

"Cho hắn vào." Phó Du Nhiên chỉnh đốn lại tâm trạng, ngồi vào bên cạnh Tề Diệc Bắc, cố gắng làm ra một bộ ta đây rất bận rộn.

Không bao lâu, một thiếu niên cả người mặc cẩm phục Thái tử đỏ thẫm, đầu đội kim quan màu vàng tiến vào.

Thiếu niên kia khoảng mười ba mười bốn tuổi, tướng mạo vô song, nhưng khuôn mặt lại không tuấn mỹ vô trù giống Tề Diệc Bắc mà nhiều hơn mấy phần ngang tàng, bộ dáng thờ ơ lạnh nhạt, giống như cái gì cũng không để ở trong lòng.


"Khỏi giả bộ." Giọng nói của thiếu niên vẫn còn mang theo vài phần trẻ con, hướng Phó Du Nhiên nói: "Ngài có thể vội cái gì? Tất cả chuyện trước đó đều do một mình Phụ vương làm."

Mặc dù triều thần đối với sự thật này đã cam chịu nhưng dù sao giang sơn Đại Sở vẫn là mang họ Phó, cho nên Tề Diệc Bắc vẫn như cũ chỉ là "Hoàng phu", Thái tử cũng chỉ có thể xưng hắn là "Phụ vương" mà không có thể vượt qua khuôn phép đổi gọi thành "Phụ hoàng."

"Phó Đại Bảo!" Phó Du Nhiên liếc hắn một cái, "Có chuyện mau nói, có rắm mau thả."

"Con tên là Phó Trinh Tử, không phải là Phó Đại Bảo, khó nghe muốn chết!" Tiểu Thái tử trợn mắt kháng nghị.

Phó Du Nhiên đang chuẩn bị phản kích lại thì Tề Diệc Bắc hét lớn một tiếng, "Dừng lại! Hai người các ngươi muốn cãi nhau thì đi qua bên kia, đừng quấy rầy ta...ta mệt muốn chết rồi, còn có rất nhiều tấu chương vẫn chưa phê xong đây này."

Phó Du Nhiên cau mặt với con trai để tỏ vẻ bất mãn của mình. Tiểu Thái tử hừ một tiếng, từ tay áo vải lấy ra một phong thơ, "Nhị thúc lại gửi thư đến, ông ấy nói năm đó ông ấy nhất thời tính sai, tranh đoạt để làm Hoàng đế, hiện tại cảm thấy làm Hoàng đế quá mệt mỏi, không có tiền đồ như buôn bán nên quyết định thoái vị, để cho con trở về Đại Tấn đi kế vị."

"Tuyệt đối không được!" Phó Du Nhiên cũng không thèm nhìn tới lá thư kia, "Con đi rồi ta bên này biết làm thế nào? Tề Thụy Nam hắn cũng có con trai mà, còn có nhiều cháu trai như vậy, thế nào cố tình truyền ngôi cho con? Nhất định là có âm mưu."

Tiểu Thái tử nhún nhún vai, "Con làm sao mà biết? Còn vẫn chỉ là một đứa trẻ, không xử lý được chuyện như vậy nên mới giao cho ngài."

"Tiểu tử thúi, ngày hôm trước không phải con vẫn còn khoe khoang ‘Luận trưởng thành’ của mình sao? Hiện tại lại biến thành trẻ con?"

Tề Diệc Bắc vẫn luôn một mực yên lặng không lên tiếng, vận bút không ngừng đột nhiên nói: "Hôm nay con đi thăm cữu cữu của con, hắn như thế nào? Cữu mẫu trở lại chưa?"

Tiểu Thái tử thu hồi dáng vẻ không tốt rồi hướng về phía Tề Diệc Bắc, lắc đầu nói: "Không có, Thiên cữu cữu đang rất khổ sở, Mặc Viễn Hành cũng rất nhớ mẹ của hắn, gần một năm không gặp rồi."

Tề Diệc Bắc than một tiếng, hướng Phó Du Nhiên nói: "Lăng Sơ Hạ không về nữa, Vĩ Thiên sẽ thật sự phải biến thành cái dạng mà nàng ấy nói lúc trước rồi."


Phó Du Nhiên đồng cảm gật đầu, vốn cho là Lăng Sơ Hạ sẽ giống như mấy lần trước "Về nhà mẹ đẻ" ở lại mấy ngày sẽ trở lại, nhưng lúc này tốt rồi, biến mất gần một năm vẫn chưa trở lại, mắt thấy Mặc Vĩ Thiên càng ngày càng nhiều tâm sự nặng nề, quả thực rất làm cho người ta lo lắng.

Thật chẳng lẽ muốn diễn biến giống như lời tiên đoán của Lăng Sơ Hạ sao?

Tề Diệc Bắc hoạt động một chút bả vai, ngồi gần nửa ngày thật là có chút mệt mỏi.

Tiểu Thái tử đứng ở trước mặt Tề Diệc Bắc, "Phụ vương cùng mẫu hậu đi nghỉ ngơi đi, mấy tấu chương còn lại giao cho con, sáng mai xin Phụ vương xem rồi trả lại, nếu như làm không tốt thì Phụ vương sửa lại cũng không muộn."

Tề Diệc Bắc cười nói: "Con làm?"

Tiểu Thái tử ưỡn thẳng ngực nói, "Lúc Phụ vương đi đón Hoàng gia gia, mẫu hậu lười biếng, đều là để con giúp đỡ mẫu hậu phê duyệt tấu chương."

"Này! Tiểu tử thúi. . . . . ."

Tề Diệc Bắc liếc Phó Du Nhiên một cái, thành công khiến nàng ngừng kêu gào.

"Vậy thì cứ xem thử bản lãnh của hoàng nhi nhỉ?"

Tiểu Thái tử nặng nề gật đầu, đưa Tề Diệc Bắc cùng Phó Du Nhiên ra ngoài. Lúc gần đi còn dặn dò một câu: "Phụ vương cùng mẫu hậu xin cẩn thận, Trinh nhi không muốn muốn lại có thêm muội muội đáng ghét như Tề Nhị Bảo đâu."

Phó Du Nhiên rất muốn đánh người nhưng ngại Tề Diệc Bắc đang có mặt nên không thể ác độc hạ độc thủ, chỉ đành phải sử dụng ánh mắt ra ám hiệu với Phó Đại Bảo, đừng làm cho ta bắt được, nếu không con nhất định phải chết.

Trở lại tẩm cung, Tề Diệc Bắc ngược lại không vội vã ngủ mà gọi Tiểu An Tử đi thu dọn đồ đạc.


Phó Du Nhiên ngạc nhiên nói: "Chàng muốn làm gì?"

"Không phải nàng muốn đi sao?"

Phó Du Nhiên nhảy dựng lên, "Chàng đồng ý rồi?"

Tề Diệc Bắc cười nói: "Ta không đồng ý là bởi vì không dứt ra được công việc, hiện tại yên tâm, tấu chương do Thái tử phê duyệt không có gì sai, với lại có Vĩ Thiên và Lệ Hải giúp một tay. . . . . . Ta thấy nàng có thể thoái vị rồi."

"Chàng thật tốt quá." Phó Du Nhiên hôn hắn một cái, "Chỉ là Lệ Trạch bên kia phải làm thế nào? Lão đầu này có lẽ sẽ giả chết một lần nữa."

Nhắc tới Lệ Trạch, Tề Diệc cũng có chút nhức đầu, lão đầu này mặc dù đã già rồi nhưng không có về trời, ngày ngày không có chuyện gì liền chạy vào Hoàng cung, vị quan nào không chỉnh tề, người nào tùy tiện nhổ đờm, đều ở bên trong phạm vi quản hạt của lão, hơn tám mươi rồi còn đi bộ nhanh như gió, mặt mày hồng hào, đoán chừng một vài chục năm nữa cũng chưa chết được.

"Cho nên lần này cần nói cho lão biết, đừng làm khổ chúng ta chạy tới chạy lui nữa."

"Vậy. . . . . . Phó Đại Bảo làm được không?"

Tề Diệc Bắc bật cười, "Nói muốn đi thì người vui mừng nhất là nàng, hiện tại do dự bất định cũng là nàng."

--- ------

"Ta chính là không tin tưởng cái tên tiểu tử thúi kia lắm, còn có Mặc Vĩ Thiên, Lăng Sơ Hạ một ngày không trở lại, ta liền trầm muộn một ngày, Phó Đại Bảo đi cùng với hắn có thể cũng bị hắn lây bệnh hay không?"

"Có phải nàng nghĩ nhiều quá hay không?" Tề Diệc Bắc dở khóc dở cười nói: "Yên tâm đi, Lăng Sơ Hạ nhất định sẽ trở về, bởi vì nhà nàng ta ở chỗ này, không phải sao?"

Phó Du Nhiên yên tâm, lại nghĩ đến một điều liền hỏi: "Tề Thụy Nam bên kia làm thế nào? Phó Đại Bảo không chịu trở về, hắn cũng sẽ không thoái vị nữa hả? Hắn không thoái vị, Lâm Hi Nguyệt lại không vui."

"Thế nào? Nàng còn chưa tin 'sự thật lịch sử" sao? Tề Diệc Bắc cười nói: "Chuyện của hắn để cho hắn tự mình giải quyết. Nếu như hắn có thể thuyết phục Phó Đại Bảo thì đó là bản lãnh của hắn, nếu như không thể thì chúng ta cũng không thể miễn cưỡng."

Phó Du Nhiên cười trộm, "Ta nhớ kỹ rồi, chàng cũng gọi con là Phó Đại Bảo."


Tề Diệc Bắc nhéo nhéo cái mũi của nàng, "Đều là học theo nàng đấy."

Phó Du Nhiên cười cười, hít một hơi thật sâu, "Nói như vậy, chúng ta liền tự do?"

Tề Diệc Bắc kéo nàng qua khẽ hôn lên trán nàng, "Đúng vậy, chúng ta tự do rồi, từ đây biển rộng trời cao, chúng ta sẽ không phải quản bất kì chuyện gì nữa, chỉ còn thế giới của hai người chúng ta mà thôi."

Phó Du Nhiên suy nghĩ một chút đều cảm thấy cái thế giới này quá tốt đẹp, dùng sức gật đầu liên tục nhưng chợt dừng lại, "Ừ. . . . . ."

"Sao thế?"

"Thế giới hai người có thể chờ thêm hai năm nữa hay không?"

Tề Diệc Bắc nghiêng đầu không hiểu nhìn nàng.

Phó Du Nhiên có chút nhăn nhó, "Người trong cung Thọ Lạc kia, nếu như bà ấy cũng muốn đi ra ngoài một chút thì ta cũng không ngại mang theo bà ấy đi cùng."

Tề Diệc Bắc cười hôn nàng, "Bà ấy chờ những lời này lâu lắm rồi."

Ánh mắt Phó Du Nhiên buồn bã, "Ta rất quá đáng sao? Để cho bà chờ lâu như vậy?"

"Chỉ muốn các nàng về sau thành tâm đối đãi nên ta nghĩ bà sẽ không để ý đợi lâu như vậy."

Phó Du Nhiên gật đầu một cái, ôm lấy eo của Tề Diệc Bắc, "Mặc kệ tới chỗ nào thì chàng đều đi cùng ta, là thật sao?" Tề Diệc Bắc cười cười, không trả lời. Chỉ siết chặt cánh tay, ôm nàng vào lòng thật chặt.

Tốt lắm, chuyện xưa dừng ở đây, mong ước trong thiên hạ người có tình sẽ thành thân thuộc, đầu bạc răng long.

( KẾT THÚC)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui