Chuyện tình bây giờ đã trở nên đơn giản, kẻ đứng đầu nhóm phản động đã bị bắt, trong chuyện này Mặc Vĩ Thiên được ghi công đầu vì nhờ có hắn ngày ngủ
đêm ra ngoài, mấy đêm liền không ngủ len lén đào ra một cái chiến hào.
Thật đúng là tan đàn xẻ nghé, loạn đảng vốn chính là do Bách Lâm Giang cầm
đầu, hiện tại hắn bị bắt nên người dưới trướng của hắn hoặc là kịp thời
đầu hàng, hoặc là tự lập môn hộ. Tướng quân đang trấn giữ thành trì lại
một lòng tự mình điểm binh, vì vậy việc tự lập môn hộ không khác gì tự
tìm đường chết, người Sở cần gì làm khó người Sở, vì vậy dứt khoát ra
đầu hàng.
Do đó cửa thành mở rộng ra để nghênh Nữ hoàng vào thành.
Phía Đông sông Quân cứ như vậy mà trở về với Tổ quốc, tâm trạng Phó Du Nhiên cực kỳ vui mừng nên quyết định đi cả ngày cả đêm, vượt qua sông Quân,
thu phục lại vùng đất bị mất.
Phía Tây sông Quân là căn cứ địa
của Bách Lâm Giang nên gặp phải sự phản kháng cũng mãnh liệt hơn, chỉ là không cần gấp gáp, đại quân còn đang ở sau lưng, chiêu hàng không thành thì đánh nghi binh, cái gì thang mây, máy bắn đá, cái gì có thể leo lên liền leo lên, không đánh cũng hù dọa ngươi gần chết, cứ như vậy nửa dụ
dỗ nửa đe dọa, thành trì cắm cờ chính thống của Sở càng nhiều hơn, chỉ
là càng tiếp cận khu vực cơ quan đầu não của chính quyền Bách Lâm Giang
thì chuyện càng khó làm.
"Báo --" theo một tiếng hô to, một thám báo tay nâng lệnh kỳ chạy vào trong đại điện.
Lúc này Phó Du Nhiên đang ở vị trí có tên là Cẩm Nguyên, là tòa thành trì
thứ năm thu phục được sau khi qua sông Quân. Đây cũng chưa tính là
nhiều.
"Có chuyện gì?" Phó Du Nhiên trong bộ quân trang vội kêu lên: "Trần Định Bang đầu hàng sao?"
Trần Định Bang là một nhân vật rất quan trọng trong nhóm phản loạn Bách Lâm
Giang, rất được Bách Lâm Giang coi trọng, hiện tại trú đóng ở thành
Phụng Minh, hiện đang giằng có với thành Cẩm Nguyên. Thành Phụng Minh là quan ải thứ nhất cần phải vượt qua trên đường Tây tiến, không phá được
thành Phụng Minh thì đại quân của Phó Du Nhiên rất khó tiếp tục Tây
tiến.
"Khải tấu Bệ hạ." Thám báo kia quỳ xuống trong điện, "Lý
tiên sinh kêu gọi đầu hàng bị thất bại, vì vậy tiên sinh đã bị Trần Định Bang mời ra khỏi thành Phụng Minh, đang trên đường trở về ạ."
Lý tiên sinh trong miệng tên thám báo chính là Lý Phái Sơn, vài toà thành
trì được thu lại lúc trước có hơn phân nửa là do hắn đi thuyết hàng, có
lẽ là thuyết hàng đến nghiện nên lần này tự động xin đi giết giặc, không ngờ đụng phải tên cứng đầu khó nhai.
Phó Du Nhiên trầm ngâm một
lúc, mắt liếc qua Tề Diệc Bắc, Tề Diệc Bắc chỉ ngồi im lặng khoanh tay,
lông mi dài run nhè nhẹ, đây cũng là động tác khi hắn đang lo lắng.
Đang lúc này, Trì Tướng quân đang ngồi bên cạnh Tề Diệc Bắc "bật" đứng dậy,
hướng Tề Diệc Bắc nói: "Điện hạ, xin cho mạt tướng ra trận, nhất định sẽ bắt giữ được cái tên Trần Đinh Bang gì đó!" Tuy rằng đang ở Đại Sở
nhưng hắn vẫn kiên trì gọi Tề Diệc Bắc là Thái tử điện hạ.
Tề
Diệc Bắc xua tay, "Trì Tướng quân, đây là lần đầu tiên ta ra chiến
trường, rất nhiều chuyện không hiểu nên mong rằng Tướng quân chỉ giáo."
Trì Tướng quân vội vàng chắp tay, chỉ giáo Tề Diệc Bắc thì hắn cũng không
dám, Tề Diệc Bắc mở miệng nói: "Nếu như muốn mạnh mẽ đánh bại thành
Phụng Minh thì cần bao nhiêu thời gian và binh lực?"
Trì Tướng
quân chỉ hơi chần chờ một chút liền đáp lời: "Xin Điện hạ giao cho mạt
tướng năm vạn tinh binh, trong vòng mười ngày tất sẽ phá được."
Tề Diệc Bắc suy nghĩ rồi ngẩng đầu nói với lão giả ngồi đối diện: "Tôn tướng quân thấy chuyện này như thế nào?"
Lão nhân kia -- chính là lão nhân trung niên được chọn ra từ nhóm mấy lão tướng, người đứng đầu nhóm binh sĩ.
Tôn lão đầu vuốt râu nói: "Trì Tướng quân kiêu dũng thiện chiến, trong vòng mười ngày tất có thể đánh bại thành Phụng Minh, chỉ là. . . . . ."
Nhưng mà hồi lâu lại khẽ than lắc đầu một cái.
Tề Diệc Bắc không
lên tiếng, hắn hoàn toàn hiểu nguyên nhân bọn họ không muốn đánh trận
chiến này, bao nhiêu haphuong điedanlequudôn người ở Đông sông Quân,
nhưng cha mẹ vợ con lại đều ở Tây sông Quân, một khi hai bên khai chiến
sẽ có rất nhiều người có thể không còn được gặp lại nhau nữa.
Cho nên tôn chỉ của Phó Du Nhiên là có thể không đánh sẽ không đánh, lấy
chiêu khuyên hàng làm chủ. Chỉ là cái tên Trần Định Bang này cũng thực
khiến người ta hao tổn tâm trí.
Trong điện hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng, đánh hay là không đánh đã trở thành vấn đề mà tất cả mọi người đều rối rắm.
Đột nhiên ánh mắt của Phó Du Nhiên sáng lên, "Đúng rồi, Bách Lâm Giang đâu?"
Mọi người không đều ngây ra, chỉ có một người đáp lời: "Điện hạ yên tâm,
Bách Lâm Giang đang bị giam giữ rất cẩn thận, sẽ không xảy ra vấn đề gì
không may."
Phó Du Nhiên vỗ tay một cái, "Vậy cũng tốt, chúng ta có thể để cho Bách Lâm Giang đi chiêu hàng."
Tề Diệc Bắc sợ hết hồn."Vậy không phải là thả cho hắn chạy mất hay sao?"
Phó Du Nhiên cười cười, "Đương nhiên là phải có người theo sát ‘bảo vệ’ hắn." Ngay sau đó nàng liền nói ra ý nghĩ của mình.
Tôn tướng quân chần chờ hồi lâu, "Chuyện này. . . . . ." Hình như có hơi
không được quang minh chính đại, nhưng mà nghĩ đến thủ đoạn mà Tề Diệc
Bắc dùng để bắt giữ Bách Lâm Giang thì đây haphuong điedanlequudôn cũng
không coi vào đâu, thật đúng là Binh Bất Yếm Trá, ở thời kỳ đặc biệt thì phải dùng cách đối đãi đặc biệt, hiện tại quan trọng là thu lại phần
đất đã mất, ai còn quan tâm phương pháp đó tốt hay không tốt.
Vì
vậy Bách Lâm Giang lại có cơ hội tỏa sáng rồi, hắn mang vẻ mặt kinh ngạc nghi ngờ bị đưa đến trong điện, không biết Phó Du Nhiên muốn hắn làm
cái gì, không phải là. . . . . . Muốn răng rắc (đại khái là ông này nghĩ rằng Du Nhiên muốn xử ổng) hắn chứ?
Bách Lâm Giang cũng rất sợ
haphuong điedanlequudôn chết nhưng cuối cùng vẫn còn giữ được chút khí
phách, không hề mở miệng cầu xin tha thứ, chỉ có hai chân run run đứng ở trong đại điện.
"Chúng ta đã quyết định thả ngươi ra."
"Hả?" Bách Lâm Giang còn chưa phản ứng kịp.
Phó Du Nhiên đứng ở trước mặt Bách Lâm Giang, "Dù sao người cũng là tỷ phu
của ta, tuy rằng bây giờ ngươi làm loạn đảng nhưng ngươi vô tình thì
chúng ta cũng không thể vô nghĩa, cho nên quyết định thả ngươi."
Nói đoạn sai hai thủ vệ gỡ dây trói trên người Bách Lâm Giang ra, Bách Lâm
Giang vẫn cứ ngơ ngác đứng bất động, "Ngươi...ngươi. . . . . . Ta...ta. . . . . ."
Phó Du Nhiên cười nói: "Ngươi không cần phải cám ơn ta, trên thực tế là ngươi tự cứu mình, chỉ cần ngươi có thể thuyết phục
Trần Định Bang mở cửa thành ra, mà ngươi có thể ngay trước lúc quân ta
vào thành thì tìm cách rời đi, như vậy ngươi liền an toàn."
Bách
Lâm Giang im lặng. Đây haphuong điedanlequudôn không phải là đang đùa
bỡn hắn sao? Hai chân của hắn có thể chạy nhanh hơn kỵ quân cưỡi ngựa
bốn chân hay sao?
Tề Diệc Bắc hừ một tiếng, "Nếu Bách huynh không muốn, như vậy không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận một quyết định
khác của chúng ta."
"Quyết định gì?" Bây giờ thì không chỉ chân Bách Lâm Giang run run mà ngay cả giọng nói cũng đã run rẩy.
Phó Du Nhiên cũng tò mò nhìn Tề Diệc Bắc, Tề Diệc Bắc ra hiệu cho hai bên
thủ vệ tiến lên, chỉ chỉ trong sợi dây tay bọn họ, "Trói lại đi, ngày
mai đưa Bách huynh đến pháp trường, chịu hình phạt lóc xương lóc thịt."
Hai thủ vệ cùng thưa vâng rồi tiến lên trói Bách Lâm Giang lại, Bách Lâm
Giang hoảng sợ đến hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt
đất, luôn miệng nói: "Ta sẽ đi khuyên Trần Định Bang."
Phó Du
Nhiên cười, Tề Diệc Bắc cũng cười, tất cả mọi người có mặt đều cười. Phó Du Nhiên đưa tay cho Tề Diệc Bắc rồi để mặc hắn kéo, mở miệng nói:
"Ngày mai chúng ta có thể phải đi xem chừng một chút."
Bách Lâm
Giang thiếu chút nữa không có nôn chết, gì mà thả hắn chứ, quả nhiên là
đùa bỡn chơi hắn, hai vợ chồng này cũng không hề có lòng tốt bụng gì.
Sáng sớm hôm sau, Tề Diệc Bắc dẫn đầu, Cốt ca và Trì Tướng quân hiệp lực,
Phó Du Nhiên đốc chiến, hai vạn binh mã lồng lộng hùng dũng đi đến trước thành Phụng Minh. Quân coi giữ bên trongThành Phụng lúc đầu cho rằng là quân Sở xâm phạm liền giới nghiêm nửa ngày, nhưng mãi không có động
tĩnh gì, Trần Định Bang đứng ở trên tường thành đưa mắt nhìn ra xa, chợt trông thấy ở giữa có một bóng dáng đỏ như lửa lảo đảo nghiêng ngã chạy
tới cửa thành.
"Cung tiễn thủ!" Trần Định Bang khẽ quát một
tiếng, cung tiễn thủ (người bắn cung) liền chuẩn bị. Cung thủ vừa tiến
lên vừa giương tay bắn cung, đầu mũi tên hướng thẳng vào bóng người càng ngày càng gần, chỉ chờ Trần Định Bang ra lệnh một tiếng liền có thể lấy tính mạng của người đang tới.
Gần. . . . . . Lại gần. . . . . .
Trần Định Bang vừa thấy rõ gương mặt người tới thì nhất thời cả kinh trong
lòng, vội vàng ra lệnh cho cung thủ hạ xuống, kinh ngạc bất định nhìn
xuống dưới thành, không ngờ người tới lại là Bách Lâm Giang --Thái
thượng hoàng của bọn họ.
Dĩ nhiên Trần Định Bang đã nhận được tin tức Bách Lâm Giang bị bắt, nhưng mà hắn lại có chút ngu trung, hắn là
do một tay Bách Lâm Giang đề bạt đi lên, cho nên nguyện vì Bách Lâm
Giang mà phục vị quên mình. Lúc Lý Phái Sơn vào thành chiêu hàng thì
đúng lúc Trần Định Bang đang học văn kiện của Bách gia được tuyên truyền xuống phía dưới --"Sáng lập ngày mai, sáng lập huy hoàng", trong đó có
một bài viết về tuyên ngôn của Bách Lâm Giang "Tạo phải có lý".
Tuyên ngôn nói lên rằng: Chúng ta thành lập chính quyền mới không phải là
muốn lật đổ Đại Sở, ngược lại là giúp Đại Sở phát triển tốt hơn, tuy Lệ
Trạch tìm được Hoàng thái nữ nhưng là thật hay giả cũng không ai biết,
Giang sơn Phó Thị đã biến thành giang sơn Lệ Thị, chúng ta không thể bị
người khác lợi dụng, phải kiên trì tín niệm của mình, vì một Đại Sở mới
huy hoàng chói lọi, chúng ta không nên nghĩ đến vấn đề được mất của cá
nhân, hãy vì tương lai tươi sáng của Đại Sở mới mà anh dũng hiến thân
..Vân ...Vân.
Trần Định Bang rất cảm động cho nên lúc đó mới cự
tuyệt không đầu hàng, hắn tin rằng coi như Thái thượng hoàng đã bị bắt
thì trong lòng nhất định vẫn giữ cái ý nghĩ này, sẽ chống lại các thế
lực ác độc đến cùng!
Chỉ là. . . . . . Sao bọn ho lại thả Thái
thượng hoàng ra vậy? Thấy Bách Lâm Giang vừa chạy vừa kêu: "Trần ái
khanh. . . . . ." Âm thanh thê lương vô cùng, tâm của Trần Định Bang tựa như bị đao chém, lại nhìn đại quân Sở dần dần ép sát, nhất thời giống
như trong khi giao chiến thì lại lọt vào sương mù.
Phó tướng bên cạnh hỏi: "Tướng quân, có mở cửa thành không?"
Trần Định Bang xoay tay lại vả miệng người vừa nói một cái, "Khốn kiếp, mở cửa thành ra thì quân Sở liền vọt vào trong đấy."
"Nhưng Thái thượng hoàng. . . . . ."
Trần Định Bang cắn răng, "Không mở." Nói xong liền nhịn xuống sự giãy giụa
trong lòng, trở về đứng trước chỗ chỉ huy thể nghiệm tinh thần xả thân
cứu quốc.
Đáng thương cho Bách Lâm Giang kêu nửa ngày mà cửa thành vẫn khép chặt, không hề nhúc nhích.
Mắt thấy thời gian đã qua buổi trưa, cổ họng của Bách Lâm Giang cũng muốn
bốc khói, bây giờ đang là đầu mùa hè, ánh mặt trời cực kì độc, Bách Lâm
Giang cũng không còn hơi sức nữa liền xoay người đi trở về, trở về lấy
chén nước uống được rồi đi tiếp không được sao?
Trong công ước của ba nước có quy định không được ngược đãi tù binh.
Nhưng hắn đã quên bây giờ không phải là ba nước giao chiến, không phải chiến
tranh quốc tế, chỉ là nội chiến cho nên không thể áp dụng công ước ba
nước được.
Mới vừa đi được mấy bước liền nghe "Vèo" một tiếng,
một mũi tên nhọn cắm trước mặt đất cách đó không xa, đây là quân Sở đang cảnh cáo hắn.
Kiên nhẫn của đám người Tề Diệc Bắc sắp sửa bị mài mòn cả rồi, không phải nói Trần Định Bang luôn trung thành tận tâm với
Bách Lâm Giang hay sao? Vậy đây là cách "trung" kỳ quặc gì vậy? Nhìn
Thái thượng hoàng hô rát cả cổ họng mà vẫn không chịu tuân theo kìa.
Tề Diệc Bắc nhìn sắc trời một chút, "Đợi thêm nửa canh giờ, nếu cửa thành không mở thì chúng ta trở về thương nghị cách khác."
Vì vậy Phó Du Nhiên đứng ở trong chiến xa ngụy trang thành thực vật bị đẩy trở về trước, Phó Du Nhiên rất là đau lòng, thật vất vả mới nghĩ ra
được điểm quan trọng, thế mà lại vô dụng.
Đang lúc này, bên kia thành Phụng Minh chợt có động tĩnh, từ trên tường thành thả xuống một cái rổ.
Tề Diệc Bắc kinh hãi, "Không được, bọn họ muốn kéo Bách Lâm Giang lên kìa!"
Trì Tướng quân phản ứng nhanh chóng, xung trận lên trước mang theo kỵ quân vọt tới.
Bách Lâm Giang vô cùng vui vẻ vội vàng chạy đến dưới tường thành, có điều . . . . . Cái rổ này có phải nhỏ quá không?
Mà thôi quan tâm nhiều như vậy làm chi, nhanh chân leo lên thôi, nhưng lúc này hắn mới phát hiện ra trong giỏ xách có mấy cái bánh lớn cùng một
bầu rượu nhỏ, liền không khỏi sửng sốt một chút, lúc ngẩng đầu lại thì
thấy kỵ binh quân Sở đã gần đến ngay trước mắt, Bách Lâm Giang lập tức
ném tất cả mọi thứ trong rổ ra, liều mạng lay động sợi dây đang thả
xuống, quân coi giữ trên cổng thành hình như rất bối rối không biết làm
sao, chỉ là chuyện đột nhiên xảy ra nên vẫn kéo dây lên, nhưng mà cũng
không kéo nhanh lắm, thêm cái rổ vốn đã nhỏ lại không quá bền chắc nên
khi cả người Bách Lâm Giang mới vừa cách mặt đất một thước, thời điểm
hắn đang vui mừng thì đáy giỏ trúc không chịu được sức nặng của Bách Lâm Giang liền "Roẹt" một tiếng, Bách Lâm Giang liền bị lọt xuống, ngã ra
trên mặt đất.
Điểm quan trọng là lưng hắn bị ngã rất đau, nhưng
mà Bách Lâm Giang chẳng thèm quan tâm, không có rổ thì vẫn còn có sợi
đấy thôi, hắn liền ra sức túm lấy cái sợi dây to bằng ngón cái kia, ý đồ leo lên tường thành.
Ngay lúc đó Trì Tướng quân cũng đã mang
theo kỵ binh đi đến dưới thành, gần như không có phí chút hơi sức gì
liền lập tức túm được Bách Lâm Giang xách tới, trước khi đi còn nhìn lại cái giỏ rách nằm trên mặt đất, không nhịn được bèn nhìn lên trên cổng
thành hô: "Lần sau đừng nên dùng cái rổ như vậy, phần mềm quá lớn nên
không bền chắc."
Binh lính thả sợi dây xuống đồng loạt ngốc trệ,
sau khi chắc chắn Trì Tướng quân đã trở về bên trong đội ngũ quân Sở mới nhớ ra phải đi đến chỗ Trần Định Bang báo cáo.
Trần Định Bang
đang đọc kỹ lại bản thảo tuyên ngôn của Bách Lâm Giang thì thấy một tiểu binh đi vào, liền than một tiếng, "Như thế nào? Đưa đồ ăn xuống cho
Thái thượng hoàng chưa?"
Tiểu binh giáp: ". . . . . ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...