Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

Lông mày Mạc Tử Viêm lập tức nhíu lại một chỗ, ngón tay Mạc Nhiễm Thiên chậm rãi đâm vào, làm cho Mạc Tử Viêm vừa khó chịu lại vừa đau đớn.

Vẻ mặt Mạc Nhiễm Thiên phải gọi là cực kì đẹp mắt, cảm giác bên trong vừa nóng bỏng lại vừa chặt khít làm cho trán hắn cũng đổ mồ hôi, hắn tự thề với lòng sau này nhất quyết không làm loại chuyện thất đức này nữa.

"Được rồi. Huynh, huynh đi múc nước." Khuôn mặt Mạc Nhiễm Thiên đỏ bừng, tim đập thình thịch, vội vàng mở cửa xe chạy ra ngoài.

"Tiểu Thiên, sao lại dậy sớm thế? Mới canh ba mà!" Dạ Tích Tuyết vừa nghe được thanh âm liền chạy đến.

"Tứ hoàng tử đang sốt, đệ đi ra chuẩn bị nước." Mạc Nhiễm Thiên vội vàng nói.

"Sao lại sốt? Hắn ban ngày vẫn bình thường mà." Dạ Tích Tuyết kì quái hỏi.

"Hả, đệ cũng không biết." Mạc Nhiễm Thiên không thể nói, vội vàng đi xa cỗ xe ngựa múc nước.

Dạ Tích Tuyết kì quái nhìn Mạc Nhiễm Thiên, sau đó nhìn xe ngựa, lông mi khẽ động, có điểm quỷ dị a.

"Dạ đại ca, huynh đừng lo lắng, huynh ngủ tiếp đi. Đệ vào đây." Mạc Nhiễm Thiên nói xong bò vào xe ngựa, Dạ Tích Tuyết không thể làm gì khác hơn là sai binh lính đi kiếm củi.

Ánh mắt Mạc Tử Viêm nhìn Mạc Nhiễm Thiên thay đổi, trở nên rất kì quái, nhưng Mạc Nhiễm Thiên không quan tâm, lấy khăn thấm ướt nước đặt lên cái trán nóng bỏng của Mạc Tử Viêm, nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngủ đi."

"Cám ơn." Mạc Tử Viêm hiếm khi nói hai chữ này.

"Hả, không cần." Mạc Nhiễm Thiên nằm xuống, nghĩ cũng do mình gây chuyện, mặc dù là báo thù, nhưng khi nghe hắn nói hai chữ ấy vẫn cảm thấy cả người khó chịu.

Mạc Tử Viêm không nói, quay đầu nhìn Mạc Nhiễm Thiên đang quay mặt nhắm hai mắt lại, chỉ chốc lát sau thì trầm lắng buồn ngủ. Mà Mạc Nhiễm Thiên lo lắng nhiệt độ của hắn, mỗi một khắc lại đổi khăn một lần. (một khắc = 15 phút)

Sáng sớm, không khí tươi mát, chim nhỏ kêu lên vui mừng, thanh âm người bên ngoài xe ngựa nói chuyện cũng càng ngày càng nhiều.

Thủy Hỏa hai người khó hiểu nhìn xe ngựa đóng chặt cửa, không biết nên hay không nên gõ, Dạ Tích Tuyết đi tới nhìn cửa xe ngựa: "Tứ hoàng tử đêm qua phát sốt, thái tử điện hạ chiếu cố hắn, cho bọn họ ngủ thêm đi, ra lệnh cho mọi người yên lặng một chút."

Thủy Hỏa hai người rất ngạc nhiên, như thế nào tứ hoàng tử lại ngã bệnh, mà thái tử điện hạ với hắn "thủy hỏa bất dung", sao lại có thể chiếu cố hắn một đêm, có điều chuyện đó cũng không phải chuyện đáng bàn tán, liền vội vàng theo Dạ Tích Tuyết đi phân phó quân lính.

Bên trong xe, một chân Mạc Nhiễm Thiên để ngang trên người Mạc Tử Viêm, ngủ đến mê mệt. Mạc Tử Viêm tỉnh dậy trước vì sức nặng trên người mà nhíu mi lại. Ngẩng đầu nhìn thì ra là chân của Mạc Nhiễm Thiên, khóe miệng nhếch lên quay đầu nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên đang say ngủ, trên vành mắt đã xuất hiện vết thâm đen, trong tay vẫn cầm chiếc khăn ẩm ướt. Mạc Tử Viêm sờ trán của mình, không nóng nữa, nghĩ đến hắn chiếu cố mình hơn nửa đêm, trong lòng không khỏi rung động một chút.

Khi Mạc Tử Viêm nghiêm túc nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Mạc Nhiễm Thiên, Mạc Nhiễm Thiên trong miệng đột nhiên thấp giọng nói: "Mẹ ơi!" Làm cho Mạc Tử Viêm sửng sốt, sau đó lập tức nghĩ tới hắn mất đi Dung quý phi, xem ra hắn rất nhớ mẫu phi, trong lòng dâng lên thương tiếc, không khỏi bắt tay trườn qua, nhẹ nhàng mà ôm hắn, thầm than thở.

Mạc Nhiễm Thiên vô thức cọ xát thân thể, càng ngày càng tới gần Mạc Tử Viêm, ôm hắn, tư thế của hai người có thể nói là mập mờ vô cùng, điều này làm cho tâm Mạc Tử Viêm trở nên kinh hoàng, khuôn mặt Mạc Nhiễm Thiên trắng nõn tuấn tú như vậy, đôi môi đỏ mọng như vậy, làm cho hắn cả người khô nóng, nhẹ nhàng vén sợi tóc bên tai Mạc Nhiễm Thiên lên, không nhịn được đặt một dấu môi hấp dẫn.

Mạc Nhiễm Thiên bị một dòng điện làm bừng tỉnh, sau đó hơi mơ màng, Mạc Tử Viêm đang hôn hắn, làm cho mắt hắn trương lên càng lớn.

"Phanh!" Mạc Tử Viêm bị Mạc Nhiễm Thiên đẩy ra, đụng vào tấm ván gỗ phía sau xe ngựa, đau đến mức hắn nhăn mặt ôm cái ót, bất mãn phẫn nộ nhìn Mạc Nhiễm Thiên.


"Ngươi đang làm cái gì?"Mạc Nhiễm Thiên lạnh lùng nói.

Mạc Tử Viêm không nói lời nào mà chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

"Khốn nạn! Lần sau gặp lại, ta sẽ giết ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên tức giận mở cửa xe ngựa ra nhảy xuống.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên. Mạc Nhiễm Thiên quá kích động, cư nhiên không có mặc áo khoác, chiếc áo mỏng màu trắng trên người dính vài giọt máu tươi, chói mắt vô cùng, tất cả mọi người ngây dại.

"Thái tử điện hạ, có chuyện gì xảy ra vậy?" Thủy Hỏa lập tức chạy tới nói. Dạ Tích Tuyết cũng rất lo lắng nhìn hắn.

"A, không, không có gì, ta thay đồ đã!" Mạc Nhiễm Thiên thầm mắng mình không kiềm chế được cảm xúc, vội vàng bò vào xe ngựa, nhìn thấy Mạc Tử Viêm đang mặc quần áo. Nhìn vẻ mặt nhăn như quả mướp đắng của hắn chắc chắn vết thương rất đau. Thấy Mạc Nhiễm Thiên đi vào, khóe miệng Mạc Tử Viêm lại nhếch lên.

"Đều là ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên oán hận mắng, mình lại bị mất thể diện.

Mạc Tử Viêm cười khẩy một cái, bò xuống xe, nhưng tới lúc xuống xe hắn mới biết vết thương của mình nặng bao nhiêu, mỗi bước đi nặng nhọc khiến khuôn mặt tuấn tú đổ mồ hôi.

"Tứ hoàng tử, ngươi không sao chứ?" Dạ Tích Tuyết hiện tại đã tin Mạc Nhiễm Thiên, nhìn vẻ mặt hắn như vậy chắc hẳn bị thương không nhẹ a, trên xe ngựa rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

"Hừ, gọi binh lính xếp hàng, xuất phát!" Mạc Tử Viêm lạnh lùng ra lệnh cho Dạ Tích Tuyết.

Dạ Tích Tuyết cảm thấy có chút không thể giải thích được, song hắn là đại phu, tứ hoàng tử ngã bệnh, tự nhiên là hắn phụ trách.

Sau nửa canh giờ, đoàn quân rời khỏi biên giới kinh thành, hướng đường nhỏ trong núi rừng mà đi.

Đường núi gập ghềnh, xe ngựa xóc nảy, đi lại cũng không dễ dàng, tốc độ tự nhiên càng chậm, hai bên núi rừng số lượng bụi gai nhiều hơn người đi đường.

Đột nhiên Mạc Tử Viêm kêu to "A" một tiếng, thanh âm kia có cảm giác thảm thiết, hắn vậy mà lại té từ trên ngựa xuống, mọi người phía trước bị hù dọa một phen, ai chẳng biết tứ hoàng tử võ công cao cường, như thế nào lại ngã xuống ngựa, lăn vào trong bụi cỏ ven đường? Thật đáng sợ.

"Dừng!" Dạ Tích Tuyết lập tức hô dừng đội ngũ, nhún người đến bên Mạc Tử Viêm, ôm lấy hắn nói: "Tứ hoàng tử, xảy ra chuyện gì?"

Mạc Tử Viêm sắc mặt tái nhợt vô cùng, trán rịn mồ hôi lạnh, liếc nhìn Dạ Tích Tuyết một cái trả lời: "Đi xe ngựa, ra lệnh đội quân tiếp tục, đừng trì hoãn hành trình." Thì ra vết thương của Mạc Tử Viêm rất đau, trong nửa canh giờ vừa rồi cũng đã khó có thể chịu đựng, không nghĩ tới con ngựa kia giẫm phải hòn đá mà xóc nảy một chút, hắn không cẩn thận liền té xuống, cũng may Dạ Tích Tuyết đã cho Thủy Hỏa hai người báo rằng tứ hoàng tử cảm phong hàn, đang sốt cao.

Mạc Nhiễm Thiên nghe được Mạc Tử Viêm kêu thảm thiết liền vén rèm lên, thấy hắn đột nhiên ngã xuống ngựa, lập tức biết là do vết thương gây họa, không khỏi lộ vẻ quan tâm, chờ Dạ Tích Tuyết ôm hắn lại đây, Mạc Nhiễm Thiên lập tức đem hắn đỡ vào xe ngựa quan tâm hỏi: "Không có việc gì chứ? Vết thương nghiêm trọng như vậy sao?"

Mạc Tử Viêm thấy Thủy Hỏa hai người đều ở đây, sắc mặt âm trầm nhìn hai người bọn họ liếc mắt một cái, Thủy Hỏa hai người lập tức thức thời lui đi ra ngoài.

"Mau nằm sấp xuống!" Mạc Nhiễm Thiên cũng không so đo.

Đội ngũ một lát sau tiếp tục lên đường, cửa xe ngựa bị Mạc Nhiễm Thiên kéo xuống, cũng kéo theo lòng hiếu kì của mọi người.


"Tiểu Thiên, đệ phỏng chừng không được rồi." Mạc Tử Viêm sau khi ngã xuống đột nhiên buồn bã nói.

"A, nói hươu nói vượn, loại vết thương này sẽ không chết người đâu!" Mạc Nhiễm Thiên bị hắn dọa đến nhảy dựng.

"Đệ cả người khó chịu, hữu khí vô lực, phía sau đau quá." Mạc Tử Viêm từ tối hôm qua vẫn đau đến bây giờ, thật sự nếu là giả bộ cũng không nổi nữa.

"Vậy đệ còn khoe mẽ đòi cưỡi ngựa làm gì! Đệ ở chỗ này nghỉ ngơi, huynh sẽ giúp đệ thoa dược, qua vài ngày thì tốt rồi." Mạc Nhiễm Thiên chột dạ nói, đột nhiên cảm giác được tứ hoàng tử cũng có khi rất yếu ớt.

"Ai, đệ hiện tại hối hận khi đó thô bạo đối với huynh, cảm giác này thật không dễ chịu." Mạc Tử Viêm gục đầu trong chăn, nhìn chăm chăm về tấm ván gỗ phía trong xe ngựa.

Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng co giật, xem ra mình lần này thật sự là thô bạo quá, mình khi đó là đau cả đêm, cũng là bởi vì hắn chỉ dùng ngón tay. Còn mình quá tàn nhẫn, nghĩ đến đó thật là đáng sợ. Hiện tại hắn đang tỉnh táo, nhưng có thể hay không thật sự gặp chuyện không may a, Mạc Nhiễm Thiên trong lòng có chút sợ, mình sẽ không đem hắn đùa chết chứ.

"Là huynh quá thô bạo, xin lỗi, nhưng đệ đừng suy nghĩ lung tung nữa, rồi sẽ tốt thôi, mấy ngày nay ngồi xe ngựa, đừng cưỡi ngựa." Mạc Nhiễm Thiên áy náy, an ủi hắn.

"Tiểu Thiên." Mạc Tử Viêm quay đầu sang nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

"Cái gì?"Mạc Nhiễm Thiên ngẩng đầu nhìn hắn.

"Không có gì, ai." Mạc Tử Viêm cũng không biết mình muốn nói gì, nếu biết mình muốn nói gì, hắn nhất định sẽ tức giận.

"Ách, vậy bôi thuốc đi, nhiều hơn mấy lần trước càng tốt." Mạc Nhiễm Thiên tìm ra bình thuốc.

Mạc Tử Viêm nhìn hắn một chút, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, chậm rãi đem trường bào ở dưới tiết khố cởi xuống.

Ban ngày ánh sáng phát sáng, phơi bày đôi cánh sen mỏng làm cho Mạc Nhiễm Thiên rất xấu hổ, đồng thời cũng làm cho khuôn mặt tuấn tú của hắn không tự chủ được mà đỏ lên. Song Mạc Tử Viêm cũng không tốt hơn, khuôn mặt tuấn tú hồng đến mức chỉ muốn chôn xuống cánh tay.

Ngón tay lại một lần nữa xâm nhập, cảm giác đau đớn lại trỗi dậy, nhưng lại làm cho hai người đều cảm thấy kì lạ, ai cũng nói không rõ.

Mấy ngày kế tiếp, Mạc Tử Viêm vẫn nằm ở trong xe ngựa nghỉ ngơi, Mạc Nhiễm Thiên mỗi ngày giúp hắn bôi thuốc cộng thêm chiếu cố hắn, làm cho tốp lính rất là kì quái. Thủy Hỏa hai người hoàn toàn không thèm nhìn, khuôn mặt tuấn tú của Dạ Tích Tuyết càng ngày càng khó coi. Có nhiều lần muốn nửa đêm len lén đi xem Mạc Nhiễm Thiên cùng Mạc Tử Viêm, nhưng đều nhịn xuống, hắn vẫn mò không hiểu, Tiểu Thiên tại sao đột nhiên đối tốt với Mạc Tử Viêm như vậy.

Đi qua mấy thôn trấn, càng đi càng thâm nhập vào rừng sâu, Mạc Tử Viêm mới có thể đứng lên đi lại, đương nhiên cưỡi ngựa vẫn không được.

Đường đi cơ hồ thấy không rõ, cỏ dại mọc rậm rạp ven đường, cây cối cao lớn, có lẽ có rất ít người đi con đường này.

Tối nay, mọi người đi tới một tòa tháp dưới núi lớn, muốn đi đường nhỏ phải vòng qua chân núi, nhưng bên kia núi này lại là một tòa tháp khác, hơn nữa núi toàn là vách đá, tuy có đường nhỏ, nhưng rất nguy hiểm, đoàn quân của Mạc Tử Viêm lại mang theo nhiều xe ngựa, đi cẩn thận cũng phải mất cả ngày.

"Mọi người đêm nay nghỉ ngơi ngay dưới chân núi, sáng mai trời vừa sáng sẽ xuất phát, sang bên kia sẽ nghỉ ngơi tiếp, mọi người nghe rõ chưa?" Mạc Tử Viêm đứng ở trên xe ngựa lớn tiếng phát lệnh.


"Vâng!" Bọn lính lập tức trả lời, trên đường đi, Mạc Tử Viêm cùng Dạ Tích Tuyết đối bọn họ đều không tồi, mọi người có gì ăn đó, cùng hội cùng thuyền.

Bốn đống lửa nổi lên, mọi người ngồi xuống ăn lương khô, chỉ có điều ăn lương khô gần một tuần, trong miệng thấy thật nhạt nhẽo vô vị.

"Tứ hoàng tử, đêm xuống, cho chúng ta đi săn nhé, cho mọi người thay đổi khẩu vị." Có một trung đội trưởng lớn tiếng đề nghị, lập tức có binh lính phụ họa.

"Đúng vậy, đúng vậy, thái tử điện hạ thể lực yếu, hẳn là nên bồi bổ." Có binh lính nói.

Mạc Tử Viêm cùng Dạ Tích Tuyết liếc nhìn nhau một cái, đừng nói thái tử điện hạ, bọn họ cũng rất muốn ăn, hai mươi vị mỹ nam ca ca kia cũng trưng bộ dáng thèm ăn đến chảy nước miếng.

"Tốt lắm, anh em mau xuất phát, đi sớm về sớm!" Mạc Tử Viêm suy nghĩ một chút rồi hô to.

"Da." Binh lính lập tức lớn tiếng hoan hô, cuối cùng xuất động ba mươi binh lính chuẩn bị xuất phát.

"Tiểu Thiên, muốn ăn món ăn dân dã không?" Dạ Tích Tuyết đi tới đứng bên Mạc Nhiễm Thiên đang buồn bực, nói.

"Uhm, nhưng tại sao ở trong mắt bọn họ đệ lại yếu ớt như thế?" Mạc Nhiễm Thiên rất không thích.

"Ha ha, bởi vì bề ngoài của đệ khiến mọi người hiểu lầm, tuy đệ mặc dù mỗi ngày đều chăm chỉ rèn luyện, nhưng thể lực vẫn còn hơi yếu kém, nhìn mặt đệ, không ai cảm giác được đệ là kẻ hay động dao động kiếm." Dạ Tích Tuyết cười nói.

Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng giật mạnh, hắn biết bề ngoài đáng chết này sẽ làm cho người ta vĩnh viễn cho rằng chính mình là kẻ yếu.

"Đừng để ý nhiều như vậy, đệ như vậy rất tốt." Dạ Tích Tuyết vỗ vỗ bờ vai ôn nhu nhìn hắn.

"Để ý cũng vô dụng." Mạc Nhiễm Thiên bẹp bẹp miệng.

Mạc Tử Viêm đi tới, nói với hai người: "Xem ra tất cả mọi người rất mệt mỏi, con đường này đi xuống tất cả đều là vách đá, phải qua địa giới của Mạc Quốc mới có thể đến Tề Quốc, địa thế Tề Quốc so với Mạc Quốc dễ đi hơn một chút, nhìn tất cả mọi người thật khổ cực, ai." Mạc Tử Viêm có chút lo lắng.

"Đúng vậy, binh lính thì có thể, còn hai mươi mỹ nam tiến cống đã bắt đầu oán giận." Dạ Tích Tuyết nói.

"Có thể đi vòng quanh hay không? Núi này đường quả thật không dễ đi, không trách được hành quân chiến tranh sẽ rất mệt người." Mạc Nhiễm Thiên nói.

"Đường thì có, có thể men theo sông Tây đi tới Thân Quốc, đường rất bằng phẳng, nhưng đi phải mất hơn nửa tháng, trước tiên qua ngọn núi này sau đó có thể đi về hướng bắc, tiếp qua đông, cuối cùng có thể tới "Bình châu" mà đại ca nắm giữ." Mạc Tử Viêm nhíu mày nói.

"A, đại ca?" Mạc Nhiễm Thiên há to miệng, lập tức nghĩ tên nam nhân kia hình dáng như thế nào, mình hiện tại cái gì cũng không biết, đối đãi với hắn thế nào mới tốt?

"Hừ, Tiểu Thiên nhanh như vậy đã quên đại ca?" Mạc Tử Viêm cười lạnh nói.

Mạc Nhiễm Thiên giận dữ giơ nắm tay nạt hắn: "Liên quan gì đến đệ?"

"Vậy sẽ không kịp hành trình?" Dạ Tích Tuyết thấy hai người phẫn nộ, vội vàng xen mồm nói.

"Ta cũng đã cân nhắc qua, trên hành trình nếu không chậm trễ là tới, nhưng binh lính chưa chắc đồng ý đi hơn nửa tháng." Mạc Tử Viêm suy tư nói.

"Chúng ta cần cân nhắc an toàn của mọi người, còn có cống phẩm, chúng ta cảm thấy được như thế nào mới tốt?"


"Ta hy vọng đến Tề Quốc nhanh một chút, trên con đường này thật sự là nhàm chán đến chết." Mạc Nhiễm Thiên lập tức nói, kì thật hắn hối hận những lời đã nói, hắn không muốn gặp cái tên đại ca không nhớ mặt kia.

Mạc Tử Viêm nhìn Mạc Nhiễm Thiên liếc mắt một cái nói: "Vậy ngày mai hỏi mọi người một chút chứ."

"Ừm, như vậy rất tốt." Dạ Tích Tuyết gật đầu nói.

Khi ba người đang thảo luận, từ sâu trong rừng rậm truyền đến tiếng kêu thảm kinh khủng, sắc mặt mọi người đều thay đổi, sau đó là tiếng dã thú kêu một tiếng dữ dội.

"Không xong rồi, xảy ra chuyện rồi." Mạc Tử Viêm cả kinh nói.

"Ta đi xem một chút!" Dạ Tích Tuyết vội vàng nói.

"Không, ngươi phải bảo vệ Tiểu Thiên, binh lính có thể lọt vào tập kích." Mạc Tử Viêm trầm giọng nói, "Mau làm cho mọi người đi suốt đêm khỏi nơi nguy hiểm này."

"Chẳng lẽ là bầy sói? Trời ạ!" Mạc Nhiễm Thiên vừa nghĩ đến bầy sói lớn trong lòng kinh hoàng dựng tóc gáy.

Binh lính toàn bộ đều đã đứng lên, tay cầm kiếm, kinh hoảng nhìn Mạc Tử Viêm, hai mươi mỹ nam sợ hãi dồn một chỗ cùng nhau.

"Mọi người nghe đây, phía trước binh lính săn thú có thể bị dã thú tấn công, năm mươi người nhanh đi theo bổn hoàng tử cứu người, những người khác theo Dạ Tích Tuyết vượt qua nơi nguy hiểm, nghìn vạn lần phải bảo vệ tốt thái tử điện hạ cùng cống phẩm, Mạc Quốc vẫn dựa vào chúng ta, nghe rõ ràng không?" Mạc Tử Viêm lớn tiếng nói, làm cho tất cả mọi người đều nghe hiểu được.

"Vâng!" Binh lính không dài dòng, lập tức năm mươi người bước ra khỏi hàng đứng ở một bên, mỹ nam rối rít lên xe, bắt đầu hướng xuất phát chạy khỏi nơi nguy hiểm, mỗi người lính đều cầm một bó đuốc sáng cả con đường nhỏ.

"Ta ở lại! Tứ đệ, vết thương của đệ vừa hồi phục, ta sợ đệ gặp nguy hiểm!" Mạc Nhiễm Thiên nghĩ tới thánh chỉ của hoàng thượng, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Mạc Tử Viêm sửng sốt sau đó cả giận nói: "Huynh điên rồi! Mạng của huynh là quan trọng nhất, Dạ Tích Tuyết, các ngươi mau đi, các huynh đệ, xuất phát!" Mạc Tử Viêm quát to một tiếng, cầm lấy cây đuốc dẫn đầu nhảy vào khu rừng đen tối.

Tiếng kêu thảm thiết thỉnh thoảng truyền đến, nghe được Mạc Nhiễm Thiên càng lo lắng.

"Tiểu Thiên, đi thôi, người đi cứu nhiều như vậy, sẽ không có việc gì đâu!" Dạ Tích Tuyết lôi kéo Mạc Nhiễm Thiên đi.

Mạc Nhiễm Thiên có thể nói là hai bước một thụt lùi, trong lòng rất rối rắm, Mạc Tử Viêm vết thương mới lành, thân thủ giảm mạnh, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mình biết giải thích với phụ hoàng như thế nào.

"Dạ đại ca, huynh đi trước, đệ phải mau chạy tới đó xem!" Mạc Nhiễm Thiên đứng lại.

"Không được! Tứ hoàng tử nói đúng, đệ là quan trọng nhất! Đệ hồ đồ a." Dạ Tích Tuyết cả giận nói.

"Nhưng đệ đáp ứng phụ hoàng chính mình cùng tứ đệ phải bình an a, nếu hắn xảy ra chuyện gì, đệ biết nói gì với phụ hoàng đây." Mạc Nhiễm Thiên vội la lên.

Trong khi cãi nhau, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, càng làm cho mọi người sợ hãi vạn phần.

"A." Tiếng hét thảm này lại là từ bên kia.

Dạ Tích Tuyết kinh hãi, bay vút qua nhìn, thì ra có người không cẩn thận, liền bị rơi xuống vách núi. Lòng người hoảng sợ, Dạ Tích Tuyết cũng chẳng quan tâm Mạc Nhiễm Thiên, nhanh chóng đi tới phía trước an ủi mọi người, chờ hắn lần nữa lướt về tìm Mạc Nhiễm Thiên, đã không còn thấy bóng dáng của hắn.

"Tiểu Thiên!" Một tiếng rống to lo lắng vang vọng cả núi rừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui