Chương 117 – Thân Vô Kỵ đích cố sự (Chuyện xưa của Thân Vô Kỵ)
Mạc Nhiễm Thiên thầm giật mình, dục hỏa trong cơ thể mình đoán chừng cũng cầm cự không được bao lâu, lúc này Thân Vô Kỵ tới thật đúng là hao tổn tâm trí.
"Tiểu Thiên, làm sao bây giờ?" Liêu Thanh Phong nhìn Thân vương trên giường vẫn bị điểm huyệt vội hỏi Mạc Nhiễm Thiên.
"Dạ đại ca, ngươi và Liệt đi ra ngoài trước ngăn hắn lại, nói Tiểu Thiên đang bị hoàng thượng sủng hạnh rồi, không rảnh gặp!" Mạc Nhiễm Thiên bỗng nhiên cười lạnh nói.
"Được." Thân Liệt và Dạ Tích Tuyết liếc mắt nhìn nhau rồi đi ra ngoài, Mạc Nhiễm Thiên đỏ mặt lên, nói với Liêu Thanh Phong: "Thanh Phong, ôm Tiểu Thiên, nóng quá."
"Tiểu Thiên, Thân Vô Kỵ có thể không tin không?" Liêu Thanh Phong rất lo lắng nói.
"Phía ngoài có trận pháp, hắn cũng không vào được, ngươi tới đây." Mạc Nhiễm Thiên bắt đầu đỏ mặt, đôi tay nhỏ bé sờ lên thân thể rắn chắc của Liêu Thanh Phong.
"Tiểu Thiên." Liêu Thanh Phong cũng đỏ mặt, đôi mắt lộ ra thâm tình.
"Ư." Mạc Nhiễm Thiên ôm cổ hắn, bắt đầu nụ hôn nóng bỏng, đến lúc này, hai người càng không thể ngừng lại, trong miệng Mạc Nhiễm Thiên phát ra thanh âm "A...a...ư...ư..." mê người.
Ở ngoài tẩm cung, Thân Liệt vẻ mặt nghiêm túc nói với Thân Vô Kỵ – vẻ mặt lạnh lùng âm trầm: "Thừa tướng đại nhân có chuyện gì cần gặp phụ hoàng, phụ vương đang bề bộn, không rảnh tiếp kiến."
"Hừ, phải không? Vi thần có việc gấp cầu kiến, hi vọng hoàng thượng lập tức tiếp kiến." Thân Vô Kỵ liếc nhìn Dạ Tích Tuyết bên cạnh mặt không chút thay đổi, thanh âm lại càng lạnh.
"Xin lỗi nhé, Thừa tướng đại nhân không cảm thấy sao, ngươi cũng biết Mạc Tam vương gia tối hôm qua mới tiến cung." Thân Liệt hiện tại cũng là rất có khí thế.
"Là sao? Không phải là hoàng thượng có chỗ nào khó chịu sao?" Thân Vô Kỵ cười lạnh.
Đúng lúc đó, trong phòng truyền ra tiếng rên của Mạc Nhiễm Thiên, nó lập tức đánh sâu vào lỗ tai Thân Vô Kỵ, khiến gương mặt hắn vặn vẹo.
"A, hoàng thượng, ngươi, sao ngươi lại uống thuốc nữa, a, nhẹ chút, như vậy không được, a da." Mạc Nhiễm Thiên kêu rên yêu kiều, còn Liêu Thanh Phong đang dùng lực làm động tác nguyên thủy nhất.
Thân Liệt và Dạ Tích Tuyết khuôn mặt lúng túng, Thân Liệt gương mặt tuấn tú đỏ bừng nói: "Thừa tướng đại nhân, phụ hoàng cũng không muốn tiếp kiến bổn thái tử, bổn thái tử cũng chỉ có thể ở bên ngoài a, ngươi nói hắn có thể gặp ngươi hay không, ai."
Thân Vô Kỵ càng nghe càng cảm thấy thanh âm Mạc Nhiễm Thiên chân thật không thể nghi ngờ, không biết sao trong lòng buồn bực không vui, nghe lời Thân Liệt nói lại càng tức hơn, bỗng nhiên vung tay áo, xoay người đi. hai bàn tay trong tay áo nắm thật chặt. Cái lão sắc quỷ này lại còn uống thuốc, từ tối hôm qua hành hạ đến hiện tại, hắn là muốn lộng chết Tiểu Thiên!
Thân Liệt và Dạ Tích Tuyết vừa nhìn thấy Thân Vô Kỵ tức giận bỏ đi, lập tức trở về tẩm cung, giờ phút này Mạc Nhiễm Thiên đã thở gấp không ngừng, quyến rũ động lòng người, nhất thời khiến cho hai người đã ngon giấc một đêm bắt đầu rục rịch.
Cứ như vậy trong tẩm cung, ba tuấn nam càng không ngừng vì Mạc Nhiễm Thiên giải mỵ dược, cho đến buổi sáng ngày thứ ba, Mạc Nhiễm Thiên phát hiện mình thân nhẹ như yến, hơn nữa dục hỏa cũng không lan tràn nữa, Dạ Tích Tuyết lại giúp hắn đả thông kinh mạch, Mạc Nhiễm Thiên nhảy, lại có thể bay lên xà nhà, nhất thời khiến hắn vui vẻ không kiềm chế được.
"Tiểu Thiên, hai ngày hoàng thượng không vào triều sớm, Thân Vô Kỵ đã rất hoài nghi, làm sao bây giờ?" Thân Liệt lo lắng nói.
"Ngày mai lâm triều, sẽ để phụ hoàng ngươi truyền ngôi, hiện giờ Dạ đại ca sẽ giải huyệt đạo cho hắn." Mạc Nhiễm Thiên biết mình có thể khống chế dục hỏa trong cơ thể, yên tâm không ít.
Thân vương đang mơ hồ tỉnh lại, bởi vì hai ngày không có ăn cái gì, bụng vô tình truyền đến tiếng vang rất lớn, khiến Mạc Nhiễm Thiên chau mày.
Thân vương quay đầu nhìn Mạc Nhiễm Thiên và Thân Liệt đang ở trước giường, đoạn lập tức ngồi dậy.
"A." Thân vương phát hiện mũi mình đau muốn chết, không khỏi kêu thảm một tiếng, sau đó nghĩ đến Mạc Nhiễm Thiên cho lão một đấm, lão lập tức giận dữ với Mạc Nhiễm Thiên.
"Phụ hoàng, ngươi, ngươi không sao chứ?" Thân Liệt quan tâm hỏi.
"Thế này, thế này, là chuyện gì đã xảy ra?" Thân vương tức giận nói.
"Chuyện gì xảy ra? Hoàng thượng, ngươi đã hai ngày không vào triều sớm, trong triều đại loạn, Thân Vô Kỵ càng đề phòng từng bước, đây đều là công lao do thuốc kia của ngươi ban tặng phải không?" Mạc Nhiễm Thiên càng giận hơn lão.
"Cái gì? Hai ngày không vào triều? Ngươi, các ngươi lại dám?" Thân vương ngón tay phát run chỉ vào Mạc Nhiễm Thiên đang cười lạnh.
"Ngươi nếu còn khăng khăng một mực, Thân quốc sẽ mất, sáng mai ngươi phải truyền ngôi cho thái tử, nếu không ta Mạc Nhiễm Thiên sẽ không giúp các ngươi nữa! Hừ!" Mạc Nhiễm Thiên nói xong xoay người rời đi.
"Tiểu Thiên, ngươi, ngươi chờ một chút!" Thân Liệt vội vàng gọi hắn.
"Phụ hoàng, nếu ngươi không nghe Tiểu Thiên, như vậy Liệt nhi sẽ cùng Tiểu Thiên đi Mạc quốc, nơi này nếu để cho Thân Vô Kỵ làm hoàng đế, Liệt nhi nhất định sống không bằng chết, hơn nữa Liệt nhi cùng Tiểu Thiên đã, đã..." Thân Liệt gương mặt tuấn tú đỏ bừng, ngượng ngùng không dứt.
"Liệt nhi, ngươi, các ngươi?" Thân vương thất kinh, cho dù hai người đã hành phòng, tại sao lại phải đi Mạc quốc cùng Tiểu Thiên.
"Liệt nhi đã gả cho Tiểu Thiên, Tiểu Thiên bằng lòng giúp Liệt nhi trèo lên ngôi vị hoàng đế, diệt trừ Thân Vô Kỵ, nếu như phụ hoàng không muốn, Liệt nhi cũng chỉ có thể đi theo hắn, phụ hoàng, một mình ngươi bảo trọng." Thân Liệt gương mặt tuấn tú trầm trọng nói.
"Đi thôi, ta nói với mọi người phụ hoàng ngươi vốn không cần quốc gia này, ngươi đi theo Tiểu Thiên trở về Mạc quốc, nhất định sau này sẽ không bị Thân Vô Kỵ bắt nạt." Mạc Nhiễm Thiên đi tới kéo hắn.
"Chậm đã!" Thân vương lập tức gọi hai người, đôi mắt già nua bỗng nhiên toát ra tinh quang: "Trẫm đồng ý ngày mai truyền ngôi, nhưng ngươi ngàn vạn phải nghĩ cách bảo vệ Liệt nhi, giữ được quốc gia này."
"Hừ, yên tâm, nếu Tiểu Thiên làm không được cũng sẽ không trở lại gặp ngươi." Mạc Nhiễm Thiên hừ lạnh nói.
"Thừa tướng đại nhân cầu kiến!" Phía ngoài lại truyền tới thanh âm bẩm báo, Thân Vô Kỵ lần này kéo theo Khương Chính cùng đi, xem ra là muốn xông vào trận.
"Hoàng thượng, nhớ kỹ, hai ngày này là ngươi một mực sủng hạnh Tiểu Thiên, đừng hồ đồ." Mạc Nhiễm Thiên dặn dò rồi kéo Thân Liệt cùng đi ra ngoài, Dạ Tích Tuyết theo phía sau, còn Liêu Thanh Phong vẫn ở trong bóng tối.
Ngoài cửa, Thân Vô Kỵ đã nổi trận lôi đình, rất có khuynh hướng liều mạng tiến vào, chẳng qua là e ngại trận pháp này, nên vẫn không nhúc nhích, vừa thấy Mạc Nhiễm Thiên đi ra ngoài, không khỏi sửng sốt.
"Đại nhân, chuyện gì mà vội vã gặp hoàng thượng như vậy?" Mạc Nhiễm Thiên cười nhạt hỏi.
"Tiểu Thiên, ngươi, ngươi không sao chứ?" Thân Vô Kỵ cảm thấy, cảm thấy Mạc Nhiễm Thiên có chỗ nào đó thay đổi, nhưng lại không nói ra được.
"Ha ha, không có chuyện gì, Tiểu Thiên có chuyện gì? Cũng đã quen rồi, tạ ơn đại nhân quan tâm, đại nhân chờ chốc lát, hoàng thượng đang rời giường, Tiểu Thiên cáo từ trước." Mạc Nhiễm Thiên dưới sự dẫn đường của Thân Liệt đi ra khỏi trận pháp, nên bắt gặp Thân Vô Kỵ.
"Tiểu Thiên!" Thân Vô Kỵ kéo lại tay hắn.
"Đại nhân còn có chuyện gì sao?" Mạc Nhiễm Thiên hiếu kỳ hỏi.
"Ngươi, ngươi đi đâu vậy?" Thân Vô Kỵ muốn biết.
"Hoàng thượng ban Tiểu Thiên cho thái tử, Tiểu Thiên đương nhiên là trở về phủ thái tử." Mạc Nhiễm Thiên cười khổ.
"Đừng đi, đại nhân có xin Hoàng thượng đem ngươi trở lại!" Thân Vô Kỵ rối rắm hai ngày, cuối cùng vẫn muốn đem Mạc Nhiễm Thiên đoạt lại.
"Đại nhân, ngươi cho rằng Tiểu Thiên đần sao? Đi theo thái tử điện hạ vốn sống khá giả hơn đi theo đại nhân ngươi a, Tiểu Thiên sẽ không bao giờ muốn đánh nhau với chó nữa." Mạc Nhiễm Thiên châm chọc hắn.
"Không đâu, đại nhân bảo đảm!" Thân Vô Kỵ nhếch miệng, đôi mắt ưng nghiêm túc nhìn Mạc Nhiễm Thiên nói.
"Không được, đại nhân cứ để Tiểu Thiên an tâm ở phủ thái tử đi." Mạc Nhiễm Thiên lắc đầu cự tuyệt.
"Đi thôi, Tiểu Thiên, bổn thái tử đã đợi không kịp rồi!" Thân Liệt cố ý đẩy Mạc Nhiễm Thiên, thật giống như hắn cũng là sắc quỷ.
"Vâng, thái tử điện hạ!" Mạc Nhiễm Thiên dịu dàng nói.
"Chậm đã! Tiểu Thiên, nhị ca ngươi tới!" Thân Vô Kỵ bỗng nhiên nói ra một câu sét đánh.
Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt sau đó xoay người lại, trợn tròn mắt nói: "Cái gì? Cái gì nhị ca?" Hắn dĩ nhiên nhớ Mạc Nghị Thần, nhưng có lẽ không thể nào.
"Mạc Nhị vương gia! Không phải là nhị ca ngươi sao? Hắn ở quý phủ của bổn tướng!" Thân Vô Kỵ cười tà.
"A, hắn, hắn tới làm gì? Tại sao ở quý phủ của đại nhân?" Mạc Nhiễm Thiên nóng nảy, hắn làm sao cũng đoán không ra Mạc Nghị Thần vì sao lại trở lại Thân quốc.
"Tiểu Thiên tự đi hỏi hắn đi." Thân Vô Kỵ lộ ra nụ cười lạnh, nhìn gương mặt tuấn tú của Thân Liệt biến sắc, tiếp tục nói: "Bổn tướng sẽ chờ hoàng thượng đi ra, nói vậy ngày mai sẽ lâm triều, ha ha ha." Nói xong xoay người rời đi, hắn không sợ Mạc Nhiễm Thiên sẽ không đi cùng, còn Khương Chính ác độc nhìn hắn một cái, không nói gì, cũng bỏ đi.
"Liệt, ngươi cùng Thanh Phong đi về trước, ta và Dạ đại ca đi xem một chút, đúng rồi, Thanh Phong!" Mạc Nhiễm Thiên kêu lên.
Liêu Thanh Phong lập tức đi ra ngoài nói: "Tiểu Thiên lại muốn đến phủ Thừa Tướng?" Gương mặt tuấn tú tràn đầy lo lắng.
" Nhị ca ta tới, Tiểu Thiên phải đi, ngươi nhớ làm theo lời nhắn nhủ của Tiểu Thiên. Ta sợ ngày mai lâm triều hoàng thượng vừa thoái vị, Thân Vô Kỵ sẽ lập tức hành động. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này Tiểu Thiên đi, xử lý hắn, Liệt, ngươi biết ngày mai nên làm như thế nào chưa?" Mạc Nhiễm Thiên lo lắng liếc nhìn Thân Liệt.
"Tiểu Thiên yên tâm, Liệt nhi mặc dù đần, nhưng những thứ này cũng biết, tối nay thương lượng cùng mấy lão trung thần, ngày mai Thân Vô Kỵ cũng không dám đột nhiên làm khó dễ, Liệt nhi giành thời cơ lập tức đả kích thế lực của hắn." Thân Liệt trả lời ngay.
"Ừ, không tệ, trở nên thông minh rồi, tốt lắm, ngày mai nếu Thân Vô Kỵ không xuất hiện, chính là Tiểu Thiên đã xử lý xong, nếu xuất hiện, nhớ kỹ nhất định phải chuẩn bị nhân mã bắt sống tại chỗ, Thanh Phong, việc này giao cho ngươi bố trí, mười người bên kia Tiểu Thiên đã thông báo cả rồi, vì phòng ngừa vạn nhất, ngày mai phải nhổ tận gốc thế lực của hắn, để hắn trở tay không kịp." Mắt Mạc Nhiễm Thiên chợt lóe ánh sáng lạnh, đại cục đã định.
"Ừ!" Mọi người cùng nhau gật đầu, sau đó tách ra hành động.
Mạc Nhiễm Thiên đuổi theo ra ngoài cung mới đuổi kịp xe ngựa của Thân Vô Kỵ, dĩ nhiên Thân Vô Kỵ rất vui lòng khi thấy hắn lên xe, Khương Chính thức thời lập tức xuống xe, cũng không theo về phủ Thừa Tướng.
"Tiểu Thiên, bổn tướng cũng biết ngươi sẽ không thể không đến! Ha ha ha." Thân Vô Kỵ cười to nói.
"Đại nhân, ngươi thật là hư, Tiểu Thiên phải hỏi thái tử điện hạ trước chứ." Mạc Nhiễm Thiên ném cho hắn một ánh mắt mị hoặc.
"Ha ha ha, Thân Liệt hắn thiện tâm, chỉ cần ngươi nhắc tới nhị ca ngươi có thể sẽ bị bổn tướng hành hạ, hắn tự nhiên sẽ để ngươi tới cứu người, ha ha ha." Thân Vô Kỵ cũng hiểu Thân Liệt vô cùng sâu sắc.
"Đại nhân quả nhiên anh minh, hiện tại có thể báo cho Tiểu Thiên chưa, nhị ca ta vì sao lại ở chỗ của ngươi, hắn tới làm gì?" Mạc Nhiễm Thiên đi vào vấn đề chính.
"Đừng lo lắng, bổn tướng tiếp đãi hắn như khách quý, trở về sẽ biết, hai ngày này Tiểu Thiên cực khổ rồi, nhưng sao ta thấy Tiểu Thiên giống như rất có tinh thần nhỉ?" Thân Vô Kỵ thấy hắn gương mặt tuấn tú hồng hồng, thần thanh khí sảng, không giống như bị hành hạ.
"Ai, còn không phải vì dược của hoàng thượng ư, nhắc đến nó, bây giờ Tiểu Thiên còn cả người không thoải mái đây." Mị dược của Mạc Nhiễm Thiên muốn hoàn toàn giải được còn cần một ngày.
"Dược? Dược gì? Không phải là hoàng thượng uống sao?" Thân Vô Kỵ hiếu kỳ hỏi.
"Đại bổ hoàn gì đó, thật ra thì chính là mỵ dược, cần làm suốt ba ngày mới có thể giải được, ba ngày sau Tiểu Thiên sẽ không có tinh thần rồi, hôm nay là một ngày cuối cùng, nhưng hoàng thượng tự uống quá nhiều thuốc, hiện tại không có sức nữa, cho nên để cho thái tử điện hạ mang Tiểu Thiên trở về phủ thái tử tiếp tục giải dược, ai." Mạc Nhiễm Thiên nói xong rất là đáng thương.
"A, thật là quá ghê tởm, sao hắn có thể hạ mị dược trong ba ngày chứ, hôn quân!" Thân Vô Kỵ giận đến mắng to, nhưng hắn cũng không nhớ rằng mình đối xử với Tiểu Thiên cũng không tốt hơn tí nào.
Mạc Nhiễm Thiên nhếch miệng nói: "Đại nhân, nhị ca của Tiểu Thiên rốt cuộc là vì chuyện gì mà đến? Hắn nói gì?" Mạc Nhiễm Thiên hạ mi nói.
"Là hoàng đế của các ngươi cử hắn tới bang giao, xem ra vị Mạc vương này rất biết nhìn xa trông rộng." Thân Vô Kỵ tán dương.
Mạc Nhiễm Thiên gương mặt tuấn tú âm trầm, Mạc Hiên phái Mạc Nghị Thần tới bang giao, vậy nhất định là ý của Tiêu Hương Hương, nữ nhân này dã tâm càng lúc càng lớn, nói vậy hai năm qua Mạc quốc nhất định phát triển nhảy vọt.
"Đại nhân cũng là càng ngày càng có tài, nhị ca lần này tới làm sao không vào cung găp hoàng đế, lại tới thẳng phủ Thừa tướng của đại nhân?" Mạc Nhiễm Thiên liếc hắn.
"Tiểu Thiên, ngươi là người thông minh, cái này còn cần đại nhân nói sao? Ha ha, tới đây!" Thân Vô Kỵ đem Mạc Nhiễm Thiên gọi tới.
"Làm gì?" Mạc Nhiễm Thiên trong miệng mặc dù hỏi, nhưng vẫn tới cạnh hắn, Thân Vô Kỵ kéo một cái, kéo hắn vào ngực, đôi mắt ưng thấy tuyệt thế dung nhan của Mạc Nhiễm Thiên thì xuất hiện quang mang phức tạp.
"A. Đại nhân, đây là xe ngựa." Mạc Nhiễm Thiên hờn dỗi, trong lòng âm thầm buồn cười, xem ra Thân Vô Kỵ thích mình.
"Xe ngựa thì sao, không phải là lá gan Tiểu Thiên rất lớn sao? Lưng đại nhân đến bây giờ còn đau." Mạc Nhiễm Thiên lập tức hai tay ôm cổ hắn, cười lạnh nói.
Thân Vô Kỵ nhìn thẳng vào mặt Mạc Nhiễm Thiên, còn Mạc Nhiễm Thiên cũng đồng thời nhìn gương mặt hắn ngũ quan rõ ràng, tuấn mỹ tà khí, nhất thời không nói nên lời.
Đầu Thân Vô Kỵ từ từ nhích tới gần đôi môi sáng trong mê người màu kim phấn của Tiểu Thiên, Mạc Nhiễm Thiên không nhúc nhích, thấy thật kì lạ, sao lại hôn hắn, chẳng phải nói là bẩn sao?
Thân Vô Kỵ nhích lại gần, rồi lập tức lại lui đầu ra, quay đầu sang bên cạnh, Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng quất thẳng, xem ra vẫn ngại mình bẩn.
"Đại nhân, Tiểu Thiên rất dơ." Mạc Nhiễm Thiên tự giễu nói.
"Khụ khụ khụ, không phải, là đại nhân không quen mà thôi." Thân Vô Kỵ lấy cớ.
"Chẳng lẽ cho tới bây giờ đại nhân chưa từng hôn ai?" Mạc Nhiễm Thiên hết sức hiếu kỳ.
Gương mặt Thân Vô Kỵ thoáng cái âm trầm xuống, mắt ưng nhìn vách buồng xe, lộ ra một tia thống khổ giãy dụa, khiến Mạc Nhiễm Thiên biết nhất định có bí mật gì đó.
"Sao có thể không có, đại nhân đâu phải trẻ con." Thân Vô Kỵ vừa nhìn vào mắt Mạc Nhiễm Thiên vừa đáp.
"Có phải đại nhân bị người mình yêu mến lừa gạt?" Mạc Nhiễm Thiên suy đoán.
Khuôn mặt Thân Vô Kỵ biến sắc lần nữa, lần này là đen kịt, hận ý trong mắt dâng lên, lạnh lùng nói: "Tiểu Thiên muốn cười bổn tướng sao?"
"Ai, chuyện này có gì đáng giễu cợt, Tiểu Thiên trước kia cũng từng bị phản bội, mùi vị này ta hiểu mà." Mạc Nhiễm Thiên nghĩ tới nụ cười thân thiết chân thành của Tiêu Hương Hương.
"Ai, hắn là nam thị đầu tiên của bổn tướng, là hoàng thượng ban cho bổn tướng, rất đơn thuần rất khả ái." Thân Vô Kỵ bắt đầu nhớ lại, Mạc Nhiễm Thiên ôm hắn không lên tiếng nữa, hắn muốn nghe xem đại nhân vật không ai bì nổi này bị phản bội thế nào.
"Khi đó bổn tướng còn chưa được phong là Thừa tướng, mang hắn về quý phủ, sủng ái đủ đường, hắn cũng biết điều nghe lời, sau đó nam thị của bổn tướng càng ngày càng nhiều, nhưng bổn tướng vẫn thích hắn nhất, cho nên không bỏ rơi hắn, cho hắn tốt nhất, gần như mỗi đêm đều ngủ cùng hắn." Trên mặt Thân Vô Kỵ lộ ra vẻ mặt dịu dàng.
"Có một ngày, bổn tướng đi vào triều sớm, xe ngựa đến nửa đường, ta lại nhớ đã quên một phần tấu chương, cho nên vội vã chạy về. Về tiểu viện của hắn, vốn định cho hắn ngạc nhiên, nhưng lại nghe được bên trong có tiếng gào rất nhỏ của hắn, thanh âm kia rất thảm rồi lại rất hưng phấn, đại nhân không lập tức đẩy cửa, mà đến cạnh cửa sổ, bởi vì bổn tướng biết hắn thích thanh tĩnh, cho nên tiểu viện của hắn cũng không có ai tới." Thân Vô Kỵ nói tới đây cả khuôn mặt lạnh lùng, khiến Mạc Nhiễm Thiên cũng nhập tâm vào câu chuyện của hắn.
"Kết quả bổn tướng thấy một nam nhân cao lớn đang làm lấy hắn, song châu phía trước bị nam nhân kia hung hăng địa kéo ra, miệng còn nhét một cái gậy gỗ, nhưng hắn vẫn phát ra thanh âm vừa hưng phấn vừa dâm đãng. Chờ nam nhân kia sỉ nhục hắn xong, kéo cây gậy gỗ xuống hung hăng hôn hắn, mà tiện nhân kia lại ôm chặt hắn, bổn tướng vốn cho rằng hắn là bị ép buộc, ai ngờ, ai ngờ hắn nói với người kia rằng "bổn tướng quá dịu dàng, hắn thích kích thích, thích bị đánh, thích ngược đãi, thích người khác hung hăng làm hắn!". Nam nhân kia hung hăng véo hắn một cái, hắn không kêu đau đớn, mà cười khanh khách không ngừng, sau đó hai người ở trong phòng lại làm." Thân Vô Kỵ nói tới chỗ này cả người phát run.
"Đại nhân, đừng nghĩ nữa, người này chính là ngược đãi cuồng, thích người ta ngược đãi hắn." Mạc Nhiễm Thiên thấy gương mặt hắn quá kinh khủng, vội vàng an ủi.
"Không sai! Ha ha, ngược đãi cuồng, sau đó bổn tướng hành hạ hắn, để hắn sống không bằng chết, ha ha ha, tiện nhân kia thật là lợi hại, càng ngược càng cao hứng, càng ngược càng hưng phấn, muốn bổn tướng càng không ngừng làm hắn, ha ha ha..." Thân Vô Kỵ cười lớn lên, nụ cười kia đầy chua xót, Mạc Nhiễm Thiên chỉ trầm mặc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...