Đường Sinh đã phải nhọc công chuẩn bị bước đệm cho bố, từ trong nước đến nước ngoài hiện đại.
Bước đệm như vậy cũng là sự phối hợp cần thiết để những ngày sau này bố có thể nắm một vị trí lãnh đạo cao hơn nữa.
Một vị lãnh đạo chân chính phải có nhận thức về tình hình quốc tế.
Ánh mắt của người lãnh đạo chắc chắn không thể chỉ giới hạn ở phạm vi trong nước.
Người lãnh đạo cấp quốc gia nếu như không hiểu rõ tình hình quốc tế, làm sao có thể biểu đạt được lập trường có lợi ích cho quốc gia? Kì thực, có rất nhiều cán bộ cấp trung, cấp cao đối với các sự vụ quốc tế rất kín tiếng, bởi vì họ không hiểu những ý đồ chiến lược cấp cao.
Không hiểu rõ chính trị cao cấp, ngươi có thể tùy tiện phát biểu ý kiến cá nhân không? Không thể nào!
Làm cán bộ kiến thiết trong nước, ngươi chưa chắc có thể bước lên vũ đài quốc tế, nhận thức về vấn đề quốc tế không có chiều sâu, chắc chắn ngươi không thể làm lãnh đạo đầu não của nước cộng hòa, vì tầm nhìn của ngươi không đủ xa.
Các vấn đề giữa các quốc gia ảnh hưởng đến lợi ích của từng quốc gia, có thể nói là thay đổi trong nháy mắt, vì một câu nói sai mà lợi ích của đất nước sẽ bị tổn hại.
Vì thế, ở trong nước, có rất nhiều vị quan chức hàng đầu ở các tình thành rất khó leo lên được hàng lãnh đạo đầu não, bao gồm cả những “gã khổng lồ” lãnh đạo cấp quốc gia, đa số họ cũng chỉ đi tới được đỉnh cao sự nghiệp của bản thân, những người có khả năng làm mưa làm gió trên trường quốc tế là rất hiếm.
Bồi dưỡng một người nối nghiệp không phải chuyện dễ dàng, phải đưa người đó lên một trình cao nhất định, bắt dầu cho tiếp xúc với sự vụ quốc tế, có rất nhiều hoạt động phỏng vấn đại biểu quốc gia, khiến những ánh mắt quốc tế chú ý nhiều hơn vào hắn…
Nếu như một ngày nào đó nước cộng hòa có một người lãnh đạo, xã hội quốc tế lại chẳng biết gì về người đó, điều này chẳng phải trò cười sao?
Có thể khẳng định, kinh nghiệm của Đường Thiên Tắc ở Lỗ Đông chỉ là một quá trình, một quá trình không thể tránh khỏi.
Đường Thiên Tắc năm 2007 mới 45 tuổi, nhưng ông có khả năng leo lên được vị trí lãnh đạo cấp tỉnh, trong tương lai 5 năm tới, có thể lên đến chức vụ Bí thư Tỉnh ủy.
Tất nhiên, sau năm năm có nhiều kinh nghiệm, ông sẽ bước lên các cấp Trung ương, bắt đầu trèo lên những đỉnh cao.
Thời gian 5 năm cũng là bước đệm rất lớn về thời gian cho Đường Sinh.
Thực ra, hắn hiện tại cũng bắt đầu tiếp xúc với các sự vụ quốc tế.
Không phải sinh ra trong thế tộc quyền quý như Đường gia, ngươi muốn tham dự các sự vụ quốc tế cũng không có nguồn nào để ngươi lợi dụng và mượn dùng, nhưng có quan hệ trực tiếp với cấp trên, tự nhiên con đường dưới chân ngươi sẽ mở rộng vô cùng.
Có một số người làm quan, cả đời chỉ phấn đấu đến một chức vụ lãnh đạo cấp tỉnh, có người cả đời chỉ phấn đấu để thăng chức lên lãnh đạo cấp địa (thành phố cấp 3), lại có những người đặt mục tiêu làm lãnh đạo các tỉnh thành cấp 1.
Mà Đường Sinh đã được bố hắn xác định phương hướng, từ đầu đã có chỗ đứng đỉnh cao trong nước cộng hòa, đây là một ưu thế có được từ việc có một gia thế lớn mạnh, đương nhiên, cũng có một số người không có gia thế như vậy cũng có thể leo lên chức vụ cao, nhưng có thể nói là cực kỳ hiếm thấy.
Bản thân Đường Sinh thật sự cũng không nghĩ nhiều đến việc này, tương lai có thể đi vào giới chính trị không là điều khó nói, nhưng những cán bộ thuộc họ Đường chắc chắn luôn luôn có vị trí đầu não trong nước cộng hòa, không nhất định là cha truyền con nối, đây chẳng phải là hình thức phổ biến thời cổ đại sao, nhất định sẽ bị lên án!
Cũng như Đường Thanh Trúc hiện tại không có chức vị thực tế, nhưng ông ta lại có ưu thế hơn người, dựa vào uy danh vô cùng lớn.
Đường Sinh trong lòng cũng rõ, trong 5 năm, bố hắn chắc chắn tích lũy được nhiều kinh nghiệm ở tỉnh bộ cấp 1, đến lúc ông ấy 50 tuổi mới có thể bước vào tầng lớp cao của nước cộng hòa, sau đó sẽ tiến vào danh sách lãnh đạo cấp quốc gia.
Trong 5 năm này, bản thân cơ bản có thể chuẩn bị được một ưu thế mới.
Ý tưởng về công ty Hàng không cũng là một phần chiến lược lâu dài của Đường Sinh, để cho Thiệu Tiểu Giác điều hành tập đoàn lớn này trong tương lai.
Như vậy sẽ làm giảm đi những thế lực cản trở về chính trị, ví dụ như lão Vương gia, bọn họ sẽ lại tranh giành Thiệu Tiểu Giác về nhà họ Vương.
Nhưng theo hiểu biết của Đường Sinh về Thiệu Tiểu Giác, cô có khả năng quay về sao? Chắc chắn không thể, nhưng chuyện ứng phó qua loa là có thể.
Nhưng đây lại là một ưu thế để phát triển, thái độ không rõ ràng, khiến người khác không thể từ bỏ ngươi, trong khi ngươi lại im lặng nổi dậy.
Sức mạnh tổng hợp của một quốc gia thể hiện ở một số ngành công nghiệp cơ sở lớn.
Sự lớn mạnh của công nghiệp hàng không, hàng hải quyết định một quốc gia có là một cường quốc hay không.
Chiến lược biển từ trăm nay nay luôn là bộ phận cấu thành rất quan trọng, nước Mỹ không có hải quân mạnh sẽ không thể trở thành siêu cường quốc, uy hiếp về quân sự chính là một ưu thế lớn.
Cũng như nước cộng hòa chúng ta, đối với việc giải quyết vấn đề Nam Hải chưa cho phép việc sử dụng vũ lực, chưa được cho phép, nhưng ở thời điểm cần thiết, nước cộng hòa sẽ dùng vũ lực.
Mà trong tương lai nếu chiến tranh, không chiến là phần rất quan trọng, là chiến thuật quân đội hàng đầu, cụ thể, đúng thời cơ, mà uy hiếp về đạn dược là đứng thứ hai.
Quốc gia có khả năng vận dụng đạn dược phạm vi bao trùm toàn cầu, đương nhiên nói như vậy có khả năng sẽ làm xung đột càng lớn hơn, vì vậy phải kiềm giữ giá trị sức mạnh quân sự của quốc gia.
Như vậy, giá trị của công nghiệp hàng không, hàng hải không cần nói cũng biết, những quốc gia không chú trọng hai ngành vũ trang này, vĩnh viễn không thể thành quốc gia mạnh.
Đùng nói thế giới không có đại chiến, trên thực tế, cho đến nay chiến tranh chưa bao giờ ngừng xảy ra.
Chủ nghĩa bá quyền trong chiến lược quốc tế ở một số quốc gia trên thế giới có vị trí cực kỳ quan trọng, đây chính là lợi ích lớn nhất của quốc gia, ngươi không theo đuổi sẽ có kẻ khác theo đuổi.
Nói không khách khí, ngươi không phát triện ngươi sẽ bị áp bức, kẻ khác sẽ vượt qua ngươi, tương lai ngươi sẽ bị ức hiếp.
Đường Sinh và Đàm Bảo Chân đã gặp nhau, đây cũng là bước đệm lớn vì nước cộng hòa hùng mạnh.
Đối với Đường Sinh mà nói, tiền không có nhiều ý nghĩa, để quốc gia hùng mạnh, có khuynh gia bại sản hắn cũng vui lòng, ngồi bán củ cải trên phố cũng vô cùng vui sướng.
Đàm Bảo Chân thực sự là con gái gia đình quân nhân, cô hiểu rõ ý nghĩa của việc uy hiếp vũ lực.
Một người vĩ đại từng nói: “Đưa nòng súng ra chính quyền, không nói hai lời”.
Ở một số quốc gia có nội chiến tại Trung Đông, Bắc Phi, ai muốn có chính quyền mà không dùng súng đạn? Dùng miệng có thể đoạt được thiên hạ không?
“Ngân loan mộng hàng” là lý tưởng lớn của Đàm Bảo Chân, trong tư tưởng này, cô đặt kỳ vọng phát triển quốc gia trong đó.
Nội dung chính chính là qui hoạch, kiến tạo hàng không mẫu hạm (tàu sân bay) của nước cộng hòa.
Trong chiến tranh thế giới đầu tiên về quyền biển, không có hàng không mẫu hạm là không có tiếng nói, nước Mỹ hùng mạnh như vậy cũng là vì có lực lượng mạnh mẽ trên biển, chiếm 50% lực lượng hàng không mẫu hạm trên thế giới.
Nói xem ngươi lấy gì để chống lại người ta? Đừng nói ngươi có vũ khí hạt nhân, không sợ họ, họ không có sao? Ngươi thử động thủ xem?
Một nước cộng hòa hùng mạnh cũng chỉ có khoảng hơn 400 đầu đạn hạt nhân, làm sao sánh được với nước Mỹ có đến 6000 đầu đạn hạt nhân?
Vì sao Mỹ đã có 6000 đầu đạn, lại muốn có một loạt hàng không mẫu hạm? Không phải quá lãng phí tiền sao? Đạn hạt nhân là uy hiếp lớn nhất, nhưng kỳ thực, thật sự uy hiếp ngươi là đám hàng không mẫu hạm kia, ai dám chiến tranh hạt nhân chứ? Nhân loại sẽ diệt vong.
Một cường quốc thật sự không thể không có mẫu hạm hàng không.
Nước cộng hòa là thành viên thường trực của Liên hợp quốc, không có mẫu hạm thật không tưởng tượng được! Các nước như Tây Ban Nha, Thái Lan cũng có mẫu hạm, chúng ta làm sao kham nổi, dù mẫu hạm của họ là loại nhỏ?
Trong trí nhớ của Đường Sinh, mẫu hạm đầu tiên của nước Cộng hòa Liên bang Nga là Varyag, do Liên bang Xô-viết đã giải thể, kế hoạch mẫu hạm của họ gặp trở ngại, mẫu hạm của Nga bỏ lại Ukraina, hai bên không hợp tác nên mẫu hạm này không hoàn thành được, chúng ta sẽ mua về, bỏ 20 triệu Đô-la Mỹ, mua về từ Ukraina, tuy chưa hoàn chỉnh nhưng nó là mẫu hạm đầu tiên của nước cộng hòa.
Đàm Bảo Chân vẫn chưa hài lòng, ánh mắt cô hướng đến hàng hóa của Mỹ, bọn họ đều là mẫu hạm hạt nhân hàng trăm ngàn tấn, chúng ta không thể thỏa mãn bởi chiếc mẫu hạm không có năng lượng hạt nhân, chỉ có 65 nghìn tấn.
Tất nhiên, dựa vào điều kiện trong nước, cải tạo và hạ thủy tàu Varyag đã là tốt lắm rồi.
Với đủ loại giới hạn trong phương diện chiến lược và kỹ thuật, thật sự không thể tạo ra được món đồ chơi hùng mạnh như vậy.
Lần này, Đường Sinh vỗ ngực cam đoan, kế hoạch “Ngân loan mộng hàng”, hắn lo về tài chính, Đàm Bảo Chân lo khắc phục khó khăn về kỹ thuật, cho nên tiêu chuẩn của kế hoạch “Mộng hàng” được đặt ngang mẫu hạm tiên tiến đầu tiên của Mỹ.
Đàm Bảo liều lĩnh đưa ra tham số quy cách của hạm mẫu là 120 nghìn tấn, áp dụng động cơ lò phản ứng hạt nhân, chiều dài mẫu hạm là 350 mét, rộng 80 mét, công suất thấp nhất là trên 300 nghìn.
Hai chiếc mẫu hạm như vậy, tính sơ bộ kinh phí chế tạo là 30 tỷ Đô-la Mỹ, đây là một con số kinh người!
Tất nhiên con số này là hơi quá, kinh phí chế tạo hạm mẫu tiên tiến nhất của Mỹ là 45 tỷ Đô-la, Đàm Bảo Chân chắc đã tính toán cao hơn rồi.
So với thu nhập 300 tỷ Nhân dân tệ của nước cộng hòa trung ương đã là dọa người ta rồi, đầu tư 30 tỷ Đô-la Mỹ chế tạo hạm mẫu, theo tỷ giá là 225 tỷ NDT, mà tổng phí đầu tư quân đội trong 6 năm của cả nước mới là 35,1 tỷ Đô-la Mỹ!
Vấn đề chủ yếu là hạn chế về kỹ thuật, không phải không có tiền, bỏ ra 30 tỷ Đô Mỹ chế tạo 2 chiếc mẫu hạm hiện đại cũng rất đáng giá, tính tuổi thọ của mẫu hạm, dùng nửa thế kỳ không thành vấn đề, về lâu về dài cũng đáng tiền đầu tư.
Nước cộng hòa chưa có tiền lệ chế tạo mẫu hạm, cải tạo mẫu hạm chưa hoàn thành của họ sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn, Đàm Bảo Chân cũng tham dự nghiên cứu hạng mục kỹ thuật cải tạo Varyag, vì thế có thể nói sự hiểu biết của cố về mẫu hạm là rất sâu, Chỉ là kế hoạch “Ngân loan mộng hàng” đặt ra quá lớn, cũng chính nhờ Đường Sinh đồng ý giúp cô thực hiện mong ước này, thật ra, Đàm Bảo Chân rất thiếu tự tin.
Trong khi kế hoạch “Ngân loan mộng hàng” vẫn đang được những lãnh đạo trong quân ủy tranh luận, Đàm Bảo Chân đã đến Tuyền Thành tìm Đường Sinh nói chuyện.
- Vấn đề về kỹ thuật là có, nhưng khống phải không khắc phục được, tôi nghĩ, trong 5 năm, giấc mơ hạ thủy 2 chiếc mẫu hạm của chúng ta không sai.
5 năm đầu tư 30 tỷ Đô, đổi lại 2 chiếc mẫu hạm thật là rất tốt, nhưng thực tế, khả năng thực hiện được lại không lớn, dù không có khó khăn tài chính, lĩnh vực công nghệ cao chúng ta lại rất thiếu, tàu Varyag mua từ Ukraina, chỉ riêng tư liệu kỹ thuật đã 300 nghìn phần, nặng hơn 20 tần, anh nghĩ xem, nghiên cứu được nó gặp bao khó khăn?
Đường Sinh trợn mắt:
- Bảo Chân tỷ, phải nói chị là thần tượng của tôi, tôi trước giờ không hề sùng bái thần tượng nào cả.
- Được rồi, đừng nịnh tôi nữa.
Đàm Bảo Chân thật đẹp bước ngang qua nói:
- Kỳ thực tôi tìm anh là có một ý kiến.
Đường Sinh kết hợp những lời nói của cô liền hiểu rõ ý cô nói, hắn trầm giọng nói:
- Có phải chị muốn tôi trang bị chút tư liệu kỹ thuật?
- Tôi chưa từng nói vậy, làm một quân nhân chân chính, tôi thật sự chưa từng nói những lời như vậy, là anh tự nói đấy.
Cô chớp mắt.
- Hà… hiểu rồi, việc này để tôi nghĩ cách, vậy chị nên nói cho tôi phương hướng hành động chứ?
Đàm Bảo Chân cắn môi, sao đó đáp:
- Hạm mẫu mới nhất của Mỹ “Bush” do công ty Virginia Newport lắp ráp, đó là một trong số xí nghiệp quân sự lớn nhất của Mỹ, kỹ thuật hàng hải, hàng không của họ đều là mũi nhọn, hiểu không?
- Hiểu rồi, tôi sẽ nghĩ cách, nhưng cần phải có một gián điệp giỏi mới được, nhưng Trung Quốc hình như là không có.
Ôi..
Đường Sinh gãi gãi đầu, phải đến đó hoặc ra nước ngoài tìm nhân tài rồi, việc này khá là khó khăn đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...