Sự kiện Liễu Tiểu Huyên bị bắt cóc lần trước dẫn đến Đường Sinh nổi giận , đem cán bộ phe Lương và các vị quyền quý nhà họ Trần chỉnh cho bọn họ sợ khiếp vía, thực không chút lưu tình.
Nhà họ Trần bị ngân hàng truy đòi khoản nợ cho vay, bất đắc dĩ phải đem đại đa số sản nghiệp tư nhân để gán nợ, cho dù như vậy cũng không xong, đại bộ phận tài sản đều là số âm, bù không được bao nhiêu khoản nợ, khu nhà cấp cao cùng với các loại xe nổi tiếng của nhà họ Trần đều mang ra để trả, giờ có thể nói là nghèo rớt mồng tơi.
Nhà họ Trần vốn là nguy cơ trùng trùng điệp điệp, đã thế tại thời khắc quan trọng lại đắc tội Tiểu ma vương, thử nói xem có thoát được không? Đúng là xui xẻo mà!
Bị cảnh sát bắt, Lương Nam và Trần Kỳ lại càng thê thảm, hôn nhân còn chưa có diễn ra đã cùng bị bỏ tù, làm đồ đệ của lão vua đánh bạc Châu Úc là Mạch Gia Lâm cũng bị liên lụy phải trốn về Las Vegas, mà lão Vương gia ở sự kiện này cũng không nhúng tay vào quản, chính xác là bọn họ không thể quản.
Cũng không phải là lão Vương gia không có năng lực quản, nhưng mà cả một đống hỗn độn như thế thì quản sao được? thế kỷ Caesar kinh doanh liên quan tới vụ án của hơn mười mạng người , phía sau là do Lương Nam và Trần Kỳ sắp đặt, cuối cùng đôi vợ chồng chưa cưới này biến tên tuổi của mình thành dân xã hội đen đích thực rồi!
Ba tháng sau, việc thẩm tra đại án Caesar chấm dứt, Lương Nam là kẻ cầm đầu bị phán án tử hình, Trần Kỳ là đồng phạm chính, bị phán chung thân.
Lương Cẩm Quang thân làm Chủ tịch Tỉnh lại lợi dụng chức quyền làm trái pháp luật che chở cho tình nghi, bị nội bộ Đảng xử phạt nặng, thiếu chút nữa bị hạ chức, xét xử này đối với ông ta mà nói chính là sự kết thúc con đường làm quan, ông ta đã sắp 60 tuổi, lại phải vượt qua sự tình này, muốn bắt tay vào làm lại từ đầu là không thể, Sở Tình cũng thấy đáng tiếc, nhiều năm qua, cô và Trần Kỳ nổi danh là một đôi Công chúa kiêu thế của nhà quyền quý ở Nam Phong, hiện giờ thì sao? Chính mình danh tiếng càng lớn, Trần Kỳ thì ngay cả hôn nhân cũng chưa thành đã bị kết án chung thân trong tù, đời này của cô ta coi như là hết, cuối cùng lại phải ngồi trong lao hai mươi năm.
Nói trắng ra, đây chính là hậu quả của việc chọc giận Đường Sinh, nếu không có chuyện bắt cóc Liễu Tiểu Huyên, Đường Sinh sẽ không đuổi tận giết tuyệt, hắn có nguyên tắc của mình, sát nhân đầu không bao giờ ngẩng cao được, nếu không cần thiết sẽ không tuyệt tình với người ta như vậy, thế nhưng có những người lại thật sự không biết thân biết phận.
Trần Trinh Liên và nhà họ Liễu rốt cuộc biết được Tiểu ma vương ngày xưa lợi hại như thế nào, chỉ vài cuộc điện thoại của hắn mà có tác dụng lớn như vậy, nhà họ Trần quyền quý ngày xưa phút chốc liền tan thành mây khói, tài sản 10 tỷ trong một đêm biến mất không chút tăm hơi, nếu không phải đắc tội vào nhân vật lớn như vậy, nhà họ còn có thể có cơ hội trở mình bàn bạc lại, ngân hàng bình thường cũng sẽ không tuyệt tình như vậy, hệ thống cũng có sự thận trọng, nhà họ Trần kinh doanh nhiều năm, cũng có một chút mạng lưới quan hệ, cho nên khẳng định không thể chết được, nhưng không thể chống đỡ nổi sự ra tay của chính phủ lấy cớ xử lý xí nghiệp của Trần Thị làm gương cho các doanh nghiệp khác được.
Thử nói xem dưới loại tình huống này ai còn dám bao che cho nhà họ? Người nào bao che người đó gặp họa theo, tường đổ lại bị mọi người đẩy thêm nên chỉ một đêm là hình thành kết cục như vậy rồi
Liễu Tiểu Huyên buổi trưa ở cửa hàng cũng giúp đỡ được rất nhiều, cô từng là thiên kim tiểu thư nhà quyền quý, từng ngày ngày ăn mặc sang trọng, sau khi tập đoàn nhà họ Liễu gặp nguy cơ, Cẩn Sinh Tư Quản theo đó mà được ra đời, mặc dù tháo gỡ được mối nguy hiểm cho nhà họ Liễu, nhưng họ Liễu vẫn phải đối mặt với nguy cơ lớn, cha cô là Liễu Vân Phong bị chú hai Liễu Quyền trách mắng, cha vẫn sa ngã, trong nhà có chút tiền gửi ngân hàng cũng bị ông tiêu xài hết.
Nhà mẹ đẻ của Trần Trinh Liên cũng là gia tộc chuyên kinh doanh nhỏ, nhưng cũng không bì kịp với họ Liễu, tài sản của hai anh trai bà có gộp lại cũng không vượt quá 10 triệu, trước kia cũng không được hưởng lợi ích gì của nhà họ Liễu, Liễu lão Nhị ở Nam Phong có danh xưng là thần tài, nhưng ông ta đối nhân xử thế rất cẩn thận, nghiêm túc, làm việc không châm chước nên cũng không lợi dụng được cái gì.
Khi Liễu Vân Phong nợ một khoản nợ là 1,5 tỷ do đánh bạc, người nhà Trần Trinh Liên liền khuyên bà nên ly hôn, chuyện ngày hôm đó cũng chẳng có cách nào khác để vượt qua, Liễu Tiểu Huyên từ một Công chúa kiều diễm biến thành con gái nhà con nợ, mẹ vì sĩ diện mà khổ thân bà, các cậu muốn giúp đỡ bà cũng không nhận, biến cố đó khiến Tử Huyên vô cùng khó chịu.
Sau đó lại bị đe dọa linh tinh, Tiểu Huyên bị dọa chết khiếp, cho đến khi chuyện bị bắt cóc xảy ra, cô gần như sụp đổ, nhưng vào thời điểm quan trọng, người bị nhà họ Liễu coi là Tiểu ma vương Đường Sinh từ trên trời giáng xuống, đem cô cứu ra, đem bọn bại hoại ức hiếp cô đều dẹp yên, còn chặt đứt một chân của một đám đó, ngay cả nhà họ Trần đứng sau điều khiển cũng bị chỉnh tan tành, người thì bị bỏ tù, cơn bão lốc đó khiến mọi người nhà họ Liễu đều kinh sợ.
Hiện giờ ba cô đã chịu làm tấm gương tốt, bằng lòng bỏ đi sự cao ngạo để ngày 3 lượt đi đưa hàng, cuộc sống đổi thành mỗi ngày đều hạnh phúc, ba trước kia không gần gũi với gia đình, nghe đồn tình nhân còn có đến khoảng 10 người, Trần Trinh Liên sớm tổn thương tận tâm can, nhưng sau khi trải qua thay đổi rất nhanh, Liễu lão Tam mới chính thức tìm về nhân tính, tìm về tình thân, hiện tại ông không muốn gì nhiều lắm, chỉ mong đem đến cuộc sống tốt cho vợ và con là được.
Tiểu Huyên cũng thích cuộc sống tạm ổn của gia đình hiện giờ, trong nhà tuy không tiền không xe nhưng có tình yêu , mẹ không cần phải ngày ngày khóc nữa, cho nên bà cũng dần dần tha thức cho ba, khi thấy ông đạp xe trở về mệt người đầy mồ hôi, sẽ lấy khăn tay lụa lau mồ hôi cho ông, ngầm hiểu sự vất vả của lão ba.
Từ một nhà quyền quý giàu sang, không ngờ Liễu lão Tam lại mở một siêu thị nhỏ như vậy để đi bán buôn cho các đại lý nhỏ lẻ, Trần Trinh Liên từ bỏ công việc làm bà chủ, chồng bà làm công nhân giao hàng, con gái đôi khi trở về cũng sẽ giúp đỡ, bạn trai của con bé cũng đến giúp, nói là quen trên mạng.
Nói là bạn trai, kỳ thực là nói đùa, Trần Trinh Liên cũng không cho là thật, nhưng thật ra đứa bé trai kia cũng khá giản dị, biết điều, đối tốt với Tiểu Huyên, nhưng bọn chúng còn quá nhỏ, mới vào trung học, Trần Trinh Liên và Liễu lão Tam cũng không nghĩ quá quan trọng, chỉ cho là tình bạn bè giữa bạn học với nhau thôi.
Giữa trưa có ba tên dáng vẻ lưu manh tiến vào quán muốn này muốn nọ, mua khoảng 10 đồng tiền hàng, ở đó quấy nhiễu đến cả nửa giờ, liền quấn lấy Tiểu Huyên, hiển nhiên là đã nhìn trúng hình dáng xinh đẹp của cô, trong đó một tên sau khi đợi Liễu lão Tam đi đưa hàng liền chuẩn bị trêu ghẹo Liễu Tiểu Huyên.
Bạn trai của Tiểu Huyên thấy được, cậu ta rống lên một tiếng:
- Thằng này muốn chết à?
Cậu thiếu niên dáng vẻ gầy gò này liền cầm một bình rượu xông lên đập vỡ đầu tên đó, bình rượu cũng vỡ nát, cậu ta cầm lấy cổ chai bị vỡ, cương quyết cầm cổ bình chĩa vào hai tên còn lại:
- Lũ chó chết này cút cho bố, nếu không bố mày đâm chết…
Đối mặt với cậu thanh niên gầy guộc không còn khống chế được này, bọn chúng cũng sợ.
- Thằng ranh con giỏi lắm, mày cứ chờ đấy, đừng có đi đâu, các ông đây gọi người đến đập vỡ cửa hàng của mày…
Bỏ xuống lời nói độc liền bước đi.
Cậu thanh niên gầy guộc này là ai? Đường Vĩ, cũng không biết tiểu tử này như thế nào ở trên QQ quen biết được Tiểu Huyên, nhưng cho dù là quen biết rồi, cậu sợ mấy tên tiểu lưu manh này sao?
- Mẹ nó, sợ mày chắc? Nhanh gọi người đến đi, tao ở ngay tại chỗ này chờ bọn mày…
Chờ một tên bỏ chạy, cậu ta mới quăng bình rượu đã bị phá đi, hỏi Tiểu Huyên không sao chứ? Liễu Tiểu Huyên cũng hoảng sợ:
- Bọn chúng đi tìm người.
Trần Trinh Liên cũng là mắt trợn trắng, không nghĩ thằng nhỏ gầy này lại dám ra tay, cái này sợ là đã rước lấy phiền toái rồi, nhóm côn đồ lưu manh này không dễ chọc vào.
- Không sao đâu, cứ để cho cháu giải quyết.
Đường Vĩ liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Tạ Trường Quân:
- Anh Trường Quân, em là Tiểu Vĩ, anh và anh Tiểu Trung gọi vài người đến phố có siêu thị này, có người muốn gây chuyện ồn ào, chỉ là vài tên du côn lưu manh nhỏ, em nghĩ đem dọn dẹp toàn bộ bọn chúng đi thôi.
Tạ Cố mang hai người đến đây không phải là mang theo tay chân ác ôn đến, mà là mang cảnh sát đến, bố Cố Tiểu Trung là Bí thư Đảng ủy Công an Tỉnh, ở Nam Phong, bạn học Tiểu Cố ở cơ quan chấp pháp chính là Đại công tử, cậu ta tùy tiện gọi điện thoại, một lúc có thể gọi đến một đống cảnh sát, cái này không phải là giả.
- Sao cậu không chạy đi? Nếu chẳng may bọn chúng quay lại đánh cậu bị thương sẽ không tốt đâu, tôi và mẹ đều là nữ, bọn chúng sẽ không dám đâu.
- Cái gì chứ? Tôi không sợ mấy tên lưu manh này, cô và dì Trần bị thương thì làm thế nào? Tôi sẽ không rời khỏi đây đâu.
Đường Vĩ không chịu đi, đừng coi cậu ta nhỏ gầy, chính là đang ở giai đoạn phát triển, cũng phải cao đến một mét bẩy mấy rồi, nhìn qua cũng là một tiểu nam tử hán.
Chưa đến 10 phút, mấy tên lưu manh đã quay lại, tụ tập đến đây cũng phải 7, 8 người, có tên trong tay còn mang theo gậy gộc, Đường Vĩ một chút cũng không sợ, cậu ta đem dao inox làm bếp do siêu thị bán mang ra hai con, một mình cầm ra, nhìn vô cùng oai dũng.
- Con mẹ nó chứ, quả nhiên lại gọi dến đây 7, 8 người? Đến đến đến, ai lên trước?
Mày đánh bố một gậy, bố cho mày một dao, dao inox làm bếp này là dao mở lưỡi, một đao này chém xuống xương cốt nhất định gãy, chém một người là đủ, chém hai người thì lãi một, cho dù ai nhận đao trước cũng mặc kệ? Kỳ thực Đường Vĩ cũng chột dạ, thế nhưng đối phương lại có đến 7 , 8 người, nếu bọn chúng xông lên vây quanh thì chính mình thảm, nhưng lúc này cũng chỉ có thể gắng gượng giả làm nam tử hán, bọn Tạ Trường Quân vẫn còn chưa tới đây đâu, phải kéo dài thời gian chờ bọn họ đến đây là tốt rồi, đánh cuộc là bọn lưu manh này không dám xông lên đâu.
Trên thực tế có ai muốn dao kề vào người đâu? Khẳng định chẳng ai muốn bị một dao vào đầu, thế nên không có tên nào có ý nghĩ xông lên, chỉ đứng đó trừng mắt.
Nhóm tiểu lưu manh và những tên liều chết là không giống nhau, bọn chúng cũng chột dạ, nhờ người đông thế mạnh, bọn chúng còn có thêm can đảm, chứ nếu ít người đã sớm chạy.
Trần Trinh Liên nhìn thấy tình hình bất thường, cũng giả bộ hô to:
- Mấy người đừng xằng bậy, tôi đã báo cảnh sát, bọn họp lập tức sẽ đến đây.
- Ôi Đm…Cái đồ kỹ nữ già này, báo cảnh sát cái mẹ gì chứ? Bà có tin bố đem bà và con gái bà thay phiên cưỡng hiếp không?
Nhóm tiểu lưu manh không có can đảm, nhưng miệng lại rất ác độc, dùng hết sức để chửi mắng người, làm cho Trần Trinh Liên tức đến đỏ cả cổ và mặt, Đường Vĩ không chịu nổi loại ức hiếp này, ôi một tiếng rống, cậu ta tức điên lên rồi:
- Mẹ nó chứ, bố chém chết mày…
Cậu ta múa hai thanh dao làm bếp hướng cái tên vừa nói những lời vô lễ xông lên, mấy tên tiểu lưu manh lập tức giải tán, kêu sợ hãi chạy loạn bốn phía, ai cũng sợ bị đao kề vào người, bên này một chiếc X5 đang tiến lại đây, người lái là Trần Tỷ, cô còn chưa có dừng xe đã thấy Đường Vĩ đang múa đao, trời ạ, là cậu ta sao?
X5 vù vù một chút đi tới trước cửa siêu thị, mấy tên lưu manh tụ tập lại đây lại càng hoảng sợ, Đường Vĩ chỉ lo đuổi theo cái tên mắng chửi người kia, đã chạy ra xa, mấy tên còn lại liền nghĩ nhân cơ hội này động thủ đối với hai mẹ con Trần Trinh Liên, không biết Trần Tỷ và Đường Sinh lúc này đã xuống xe.
- Anh họ…Mau cứu chúng em.
Liễu Tiểu Huyên tinh mắt, nhìn thấy Đường Sinh xuống xe, Trần Trinh Liên tâm đang sợ hãi cũng thở phào.
Lúc Tiểu ma vương này tới, nhóm tiểu lưu manh cũng nhìn thấy có người đến, liền nhìn về phía Đường Sinh, Trần Tỷ bên này hướng tới tên lưu manh gần nhất đá cho một cái khiến tên kia không thể đứng lên nổi nữa, Đường Sinh ở bên này cũng động thủ, hắn cũng không hỏi cái gì, cứ giải quyết trước rồi nói sau.
Ai ai ai vài tiếng kêu thảm thiết, hạ ba tên lưu manh mà vạt áo Đường Sinh vẫn bằng phẳng, đối với hắn mà nói đây là một chuyện rất đơn giản.
- Có chuyện gì xảy ra? Tiểu Huyên?
Đường Sinh nhanh chóng tiến lai đây, Tiểu Huyên vội kể một chút đầu đuôi mọi chuyện.
- Tiểu Vĩ gây ra à?
Đường Sinh cũng chỉ biết cười khổ, không nghĩ tới Đường Vĩ tự nhiên lại quen biết Tiểu Huyên? Lúc này Đường Vĩ mang theo dao đuổi theo đã trở lại, muốn đuổi theo tên kia, lại sợ Tiểu Huyên và dì Trần bị bọn chúng hại, cho nên khẩn trương quay trở lại, tuy nhiên cậu ta cũng đủ mạnh mẽ, kiên cường làm cho 7, 8 tên lưu manh sợ hãi.
- Ôi…anh Sinh, sao anh lại tới đây?
Đường Vĩ chạy về đến nơi thấy Đường Sinh và Trần Tỷ cũng yên tâm, cứu tinh đây rồi.
- Ai da, Tiểu Vĩ của chúng ta hiện giờ hoành tráng nha? Dám chơi đùa dao làm bếp? Được đó…Có thể gây dựng tiền đồ đấy.
Đường Sinh cười to.
- Ôi trời…Em chỉ là muốn hù dọa người thôi, là tự vệ, bọn chúng có đến 7, 8 tên, em mà không rút dao này ra thì đã sớm nằm xuống.
Xa xa còi xe cảnh sát hú vang, chính là xe cảnh sát xanh trắng giao nhau nhanh chóng đến gần, Trần Trinh Liên há hốc mồm nói:
- Trời ạ, tôi có báo cảnh sát đâu?
- Dì Trần, là do cháu gọi tới, anh Trường Quân và anh Tiểu Trung cũng đến đây….
Tiểu Vĩ vung dao làm bếp hướng xe phía trước chào hỏi, là xe của bọn Tạ Trường Quân và Cố Tiểu Trung, đằng sau mới là xe cảnh sát, không ngờ đến đây cũng phải 7, 8 chiếc xe, trận thế này cũng đủ hù dọa người rồi.
Bọn họ vừa tiến đến, Trần Trinh Liên đã nhận ra, lần trước khi Liễu Tiểu Huyên bị bắt cóc, bọn họ chính là người ngồi trong chiếc xe đằng sau đi theo Đường Sinh.
Không ngờ bọn họ toàn bộ đều quen biết Tiểu Vĩ? Vậy Tiểu Vĩ là như thế nào với Đường Sinh? Chưa nghe hắn nói qua bao giờ nha? Trần Trinh Liên và Tiểu Huyên đều nghi hoặc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...