- Cái gì?
Ở Bắc Kinh, Vương Ngạn Khải nghe được quyết định của Thiệu Tiểu Giác cũng có chút giật mình, không thể nào? Lập trường của nhà họ Thiệu sao chuyển biến nhanh như vậy? Lão Vương gia cũng không ép gì cô, chỉ muốn lấy lại sản nghiệp thuộc về nhà họ Vương, lấy lại huyết mạch thuộc về nhà họ Vương mà thôi.
- …Ngạn Tương, em đi khuyên cô ta lần nữa đi, đừng cứ làm theo ý mình, nhà họ Vương đối với nhà họ Thiệu cũng không tệ, sao cô ta có thể ngay từ lúc hài cốt của Ngạn Truân còn chưa hết lạnh đã dán lấy nhà họ Đinh chứ? Chính là vì muốn bảo vệ cho mấy trăm triệu tài sản trên danh nghĩa của cô ta sao? Anh vẫn giữ ý kiến trước đây, về tài sản, cho cô ta giữ lại một chút, khoảng mấy chục triệu là đủ để cho cô ta sống sung sướng hạnh phúc cả đời, còn vấn đề về đứa nhỏ thì không thể thương lượng, nhà họ Vương nhất định phải đưa trở về.
- Anh hai, việc này không thể quá cứng rắng được, em sợ dồn ép cô ta, cô ta sẽ đem một vài tin tức truyền ra ngoài, không biết cô ta sẽ nói với Đinh Hải Dung lúc nào đâu, đó là một vấn đề làm người ta đau đầu, có tiền hay không cô ta nói không cần, nhưng vấn đề đứa nhỏ thì tuyệt đối không thỏa hiệp.
Em sẽ đi khuyên cô ta lần nữa, nhưng anh cũng phải suy xét lại một chút, nếu phải lựa chọn giữa đứa bé và tài sản, anh sẽ chọn cái nào?
Vương Ngạn Khải nói:
- Điểm này Mẫu Dung đã suy xét, dù đứa nhỏ có đi theo cô ta cũng không thay đổi được sự thật nó mang huyết thống của lão Vuơng gia, thế nhưng mấy trăm triệu tài sản chúng ta biết tìm ở đâu? Đứng ở góc độ ích lợi lâu dài mà suy xét, hãy cứ cầm lại tài sản trước, nhưng vấn đề đứa nhỏ chúng ta cũng sẽ không bỏ qua, đưa thêm tiền cho cô ta, một, hai trăm triệu đều được, mặt khác, cần phải nói rõ với cô ta, đứng có ý định làm loạn.
- Anh hai, nhà họ Thiệu cũng chỉ còn hai người con gái, cho dù có đứng về phía nào cũng không thành vấn đề, theo ý kiến của em, không nên nóng nảy ép họ, nếu không sẽ dẫn đến kết quả hoàn toàn ngược lại, em tin tưởng Thiệu Tiểu Giác và Đinh Hải Dung dù có kết giao với nhau cũng không quá sâu, cô ta đơn giản chỉ là muốn mượn nhà họ Đinh để giữ đứa nhỏ.
Lúc hai anh em nhà họ Vương thảo luận vấn đề này, Thiệu Tiểu Giác và chị của cô ở tại biệt thự cũng đang thảo luận vấn đề nên đi theo con đường nào.
Hiện tại nhà họ Thiệu quả thực là suy yếu đến cực điểm rồi, sự ra đi của ông cụ chỉ là sớm hay muộn, cũng bởi tuổi tác đã quá cao, anh cả thì bệnh tới quá đột ngột, nếu không phải là như thế, nhà họ Vương tuyệt đối sẽ không quá tuyệt tình với nhà họ Thiệu, cũng tuyệt đối sẽ không muốn lấy lại tài sản trên danh nghĩa của Thiệu Tiểu Giác.
Thiệu lão đại rõ ràng là cán bộ Vương hệ, hơn nữa còn là cấp Bộ trưởng, tuyệt đối là viên Đại tướng nòng cốt của lão Vương gia, nhưng ông ta đột nhiên bị bệnh, đối với lão Vương gia có thể nói là một đòn đả kích, cũng khiến cho bọn họ cảm thấy nguy cơ nếu để tài sản trên danh nghĩa của Thiệu Tiểu Giác, đối với Thiệu Tiểu Giác mà nói, không có anh cả của cô và Vương Ngạn Hãn thì Thiệu Tiểu Giác chẳng là cái gì? Nói là góa phụ của Vương Ngạn Kinh cũng không đúng bởi cô không có bất cứ danh phận gì, đứa nhỏ sinh ra cũng chỉ là con riêng, truyền ra ngoài chỉ càng mất thể diện của nhà họ Vương, vậy phải khiến cô ta im lặng thôi.
Im lặng ra đi, như vậy là tốt nhất.
- Tiểu giác, em có nhận thấy không, thế lực của lão Vương gia vì vài sự kiện xảy ra mà nhanh chóng co lại, bắt đầu từ Bí thư Bạch ở Lỗ Đông, đến sự kiện của Lương Cẩm Quang, bây giờ lại là anh cả xảy ra chuyện, ba vị quan to cấp Tỉnh cứ như vậy biến mất cũng thật là thảm, chỉ có điều cách làm của nhà họ Vương đối với em lúc này hơi quá, không kể có một chút liên hệ về huyết mạch, nhà họ Thiệu chúng ta là cái loại không có truyền thống lập trường kiên định hay sao? Nhưng người ta không tin tưởng chúng ta, đổi lại là người khác cũng sẽ lo lắng, mà Đại Thuần lại có mấy trăm triệu tài sản.
- Chị, bây giờ em đã hiểu bọn họ không tin chúng ta, chúng ta cứ rời đi thôi mặc cho bọn họ muốn lo lắng cái gì thì lo lắng, mặc dù em và Đường Sinh hoặc Đinh Hải Dung là bạn bè, cũng sẽ không vì thế mà bán đứng ích lợi của nhà họ Vương, em tin tưởng bọn Đường Sinh cũng sẽ không hỏi em về vấn đề mẫn cảm này, nếu bọn họ coi em là bạn bè chân chính.
Em cho rằng bọn họ sẽ không làm em khó xử.
Thiệu Tiểu Giác rất tin tưởng Đường Sinh.
Bây giờ Thiệu Lệ Hinh đang ở Lỗ Đông, cô xin phép nghỉ một thời gian, quân khu cũng thông qua, sau khi nghỉ phép ủy ban quân ngũ điều cô đến quân khu Lỗ Tế, chức vụ mới của cô ở bên này là Phó Chủ nhiệm Ban Chính trị, quân hàm vẫn là Thiếu tướng, khẳng định là có sự thay đổi, vấn đề này quân đội cũng có quy định, ít nhất phải mất 4 năm mới được cân nhắc để lên cấp bậc, nếu không có thành tích thì 8 năm cũng đừng hi vọng, Thiệu Lệ Hinh chưa tới 40 tuổi đã đạt được quân hàm thiếu tướng, cũng là bởi vì cô là một trong những đại biểu quân hệ của lão Vương gia, bằng không ở cái tuổi nảy trước đây cô khó có khả năng được thăng cấp hàm thiếu tướng.
Chồng của Thiệu Lệ Hinh là Trịnh Nguyên Thông cũng là một tướng quân khá có ảnh hưởng trong quân đội, phải nói cũng là tướng lĩnh cao cấp, có liên hệ rất gần với nhà họ Vương, từng đảm nhiệm Phó Tư lệnh quân khu Liêu Đông, nhưng trong ba tháng đã có một lần điều chỉnh phân lại, vị trung tướng này cũng phải đi bồi dưỡng ở học viện quân đội.
Không thể nghi ngờ đây là bị gạt bỏ, tiền đồ mờ mịt, hơn nữa còn là lão Vương gia chủ động đề xuất để anh ta phải đi bồi dưỡng.
- Anh rể của em cũng rất buồn, không ít người cấp trên có thái độ đối với anh ấy, bao gồm cả người bên trong của nhà họ Vương, nói anh rể em có chút dũng cảm.
Thiệu Tiểu Giác cũng hiểu rõ tình hình:
- Thái độ trong bài văn phát biểu của anh rể ở nội bộ Tạp chí Quân Sâm có chút cứng rắn, lại bị coi là điển hình của phái chủ chiến.
Trước đây không lâu, Trịnh Nguyên Thông có một bài văn phát biểu về tình thế quốc tế, biểu đạt thái độ cứng rắn mạnh mẽ của cá nhân anh ta, anh ta nói:
- Mặc dù là ở thời kỳ hòa bình, quân nhân chúng ta bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần chiến đấu, quân nhân nếu không cứng rắn, mạnh mẽ đứng dậy, chẳng lẽ trộng cậy vào sự mạnh mẽ cứng rắn của văn nhân hay sao?
- Anh rể thật sự là đáng thương, đang ở độ tuổi sung sức, mới 43 tuổi, năm trước vừa được đề bạt lên chức Trung tướng, năm nay đã bị ném đi bồi dưỡng….
Thiệu Lệ Hinh giận dữ nói:
- Anh rể em chính là tính tình bướng bỉnh, ngày nào cũng nghiên cứu cái gì mà tình hình quốc tế, nói bên này có nguy cơ, bên kia cũng có nguy cơ, tuy nhiên chị lại rất bội phục anh ấy, anh ấy đủ tư cách làm một người quân nhân.
Quân nhân nếu không có tinh thần cảnh giác thì sẽ chết.
- Chị, Bộ trưởng quốc phòng không phải rất tán thưởng anh rể sao? Tuy là bọn họ không cùng hệ, nhưng rất đồng cảm với nhau.
Ông ta không nói hộ anh rể vài lời sao?
- Có.
Thiệu Lệ Hinh rớt nước mắt.
- Bộ trưởng Quốc phòng nói là: Nguyên Thông à, đi đến học viện quân sự để làm sâu thêm một chút lý luận và tư tưởng, nếu quốc gia có chiến tranh mà phải đánh, nếu khi đó tôi còn là Bộ trưởng Quốc phòng, tôi cam đoan Trịnh Nguyên Thông cậu sẽ là người tướng quân đầu tiên ra chiến trường vì nước cộng hòa.
Nói đến đây, hai chị em nhà họ Thiệu đều chảy nước mắt:
- Chị, em biết anh rể ngay thẳng, là quân nhân kiêu hãnh của nước cộng hoà.
Một tướng quân điển hình của phái chủ chiến, trung tướng của một nước cộng hòa, cứ như vậy mang theo chức vụ tiến vào học viện quân sự bồi dưỡng, là bị thờ ơ.
Ở thời điểm năm thứ 4, tình hình trong nước không cần một tướng quân có phát biểu quá mạnh mẽ, luận bàn quá khích, có lẽ ông cần phải yên lặng.
Vài ngày sau, Bộ trưởng Quốc phòng Lybia tiến hành viếng thăm chính thức, giao lưu cùng Bộ trưởng Quốc phòng nước cộng hòa về vấn đề kiến thiết phòng thủ của hai nước.
Mà Aisha ở Libya cũng gọi điện thoại tới cho Đường Sinh, nói hắn biết có thể khởi động kế hoạch đầu tư Tripoli, nói cách khác, Aisha tin tưởng rằng để có thể bước trên con đường trở thành tổng thống của mình, cô phải bắt đầu từ lĩnh vực kinh tế buôn bán, thâm nhập dần vào lĩnh vực chính trị.
Người thứ nhất được cử đi tiếp xúc với Aisha chính là Phó Chủ tịch Solomon của tập đoàn Hoa Viễn, ứng cử viên này là thích hợp, ở nước cộng hòa Pháp, Sarkozy từ Trưởng ban nội chính đi tranh cử chức Tổng thống, nếu không có gì bất ngờ xảy ra ông ta sẽ trúng cử.
Aisha lại hỏi vì sao mấy chuyên viên đặc biệt còn chưa tới? Đường Sinh trả lời cô, lúc thời cơ thích hợp thì bọn họ sẽ xuất hiện, hóa ra Đường Sinh sợ Aisha nói với cha cô việc này sẽ kích thích tham vọng của Gaddafi, cho nên mới không để nhóm chuyên gia này lộ diện, mà giấu bọn họ ở trong dân, đợi nhà máy của Hoa Viễn ở bên kia xây dựng xong, bọn họ giả dạng thành công nhân đóng tàu vào phục vụ trong xí nghiệp.
Những chuyên gia này cũng không có lựa chọn nào khác, toàn bộ người nhà bọn họ đều bị Hujino Nana khống chế.
Khi Đường Sinh gặp lại Thiệu Tiểu Giác, là lúc cô đã từ bỏ tư cách pháp nhân của tập đoàn Đại Kinh Nguyên Hanh.
Xí nghiệp thay đổi người đại diện, cô cũng đem toàn bộ tài sản trên danh nghĩa chuyển cho Lư Vĩnh Hưng ở tập đoàn Vĩnh Hưng, đến nước này, quan hệ giữa Thiệu Tiểu Giác và lão Vương gia đã có một vách ngăn rõ ràng.
Vấn đề đứa nhỏ thì cô kiên quyết không nhượng bộ, không trao đứa nhỏ cho nhà họ Vương, nếu không mấy trăm triệu kia sẽ không được chuyển cho người mà bọn họ chỉ định, cuối cùng lão Vương gia cũng không có cách nào khác đành phải lựa chọn mấy trăm triệu mà bỏ qua đứa nhỏ, kỳ thực đứa nhỏ ở trong lòng bọn họ cũng không quan trọng như vậy.
Thiệu Tiểu Giáp bây giờ đã vô giá trị, Đại Kinh Nguyên Hãn cũng chính thức đổi tên, trở thành công ty con của Tập đoàn Vĩnh Hưng, Tích Nam.
Đường Sinh cũng không sợ đầu tư tiền vào Khí thiên nhiên Đại hãn thì sẽ bị giữ mất, việc đó đã có pháp luật bảo hộ, tuy nhiên vì Thiệu Tiểu Giác, phải lấy nó ra, hắn phải thay đổi thái độ hợp tác với Đại Kinh Nguyên Hanh, ví dụ như đối phương trong vấn đề phát triển của Liêu Khí đưa ra chiến lược mới tiến quân kiêu xe, bị ban giám đốc nhất trí phủ quyết, ở Giang Lăng Cẩn Sinh mà nói, phải phát triển chiến lược kiêu xe cũng là chuyện của Phượng Khí, không liên quan gì đến Liêu Khí, các loại chiến lược loại nhỏ của Liêu Khí đều vứt cho Phượng Khí, bọn họ là trang bị nhẹ nhàng ra trận để làm chủ nghiệp trọng khí, không nghĩ đến cái khác.
Lư Vĩnh Hưng còn lấy thân phận là một trong những thành viên hội đồng quản trị của Giang Lăng Cẩn Sinh gặp gỡ La Sắc Sắc để tiến hành đàm phán, kết quả cũng vấp phải trắc trở.
Đường Sinh cũng không sợ Lư Vĩnh Hưng dùng thủ đoạn gì, quyết định sách lược của Ban giám đốc thì tên họ Lư này cũng chỉ được vài phiếu, căn bản là không ảnh hưởng được toàn cục.
Về vấn đề khí thiên nhiên của Đại Kinh, hắn cũng không coi nó ra gì, dù sao trong bản ký kết tạm thời đã viết rõ, nếu trong vòng một năm không có tính xây dựng, thì khoản vay sẽ bị thu hồi về công ty mình kinh doanh, hoặc là bỏ ra một đống tiền lớn, hoặc là phải giao công ty cho Đường Sinh.
Nói ra cũng không nhiều, mới chỉ mượn tạm hai trăm triệu, chỉ có điều xem bọn họ vui hay không vui mà buông tha cho công ty khí thiên nhiên thôi, Đường Sinh cũng không vui đem khí thiên nhiên ở Sri Lanka cho Đại Kinh, điều này khiến Lư Vĩnh Hưng rất bất mãn, đập bàn đập ghế nói quý cổ đông của Giang Lăng Cẩn Sinh không làm gì.
Trong lúc này Bích Tú Hinh và Trung Thạch dầu mỏ tiến hành tiếp xúc rồi ký kết, hiệp nghị hợp tác trong hai năm trị giá 200 triệu đô la Mỹ, Trung Thạch dầu mỏ thì điều chình hướng xuất phát đến Sri lanka, đi khai thác 100 triệu thùng dầu mỏ thuộc về bọn họ, chiếm 15% trữ lượng dầu, mặt khác 6 trăm triệu mét khối khí thiên nhiên bọn họ cũng muốn.
Lần hợp tác này là Hoa Viễn quốc tế đại diện cho Sri lanka tiến hành hợp tác, Trung dầu đưa tiền cho Hoa Viễn, Hoa Viễn sẽ đem tiền về chính phủ nước cộng hòa, Chính phủ bên này thì căn cứ vào đơn đặt hàng về quân bị của Sri lanka mà suy ra số tiền phải trả, bao gồm vũ khí hạng nhẹ, chiến xa, xe tăng, phi cơ và phòng không đạn đạo.
Mà dư luận quốc tế cũng có một phen tranh luận mới, nước cộng hòa và Sri lanka ở Nam Á có âm thầm tiếp xúc khiến cho nước Mỹ và Liên minh Châu Âu ghen ghét, cũng khiến Ấn Độ phát ra tiếng hô uy hiếp, luận điệu của nó là kiên quyết ủng hộ lập trường nước Mỹ, nước Mỹ cũng đang kháng nghị.
Ngươi kháng nghị cái gì, ngươi bán vũ khí cho rất nhiều quốc gia, lại không đồng ý cho chúng ta bán sao? Mọi người ai cũng đừng chắn đường tiền tài của ai.
Đương nhiên trong đó còn hàm chứa ý nghĩa chính trị, Ấn Độ thì vạch rõ đây là cứ điểm tiến công do nước cộng hòa thành lập ở Nam Á.
Chính phủ Sri lanka đối với luận điệu của Ấn Độ thì bác bỏ, chúng tôi chỉ là tăng mạnh phòng ngự quốc gia, Sri lanka là quốc gia độc lập chủ quyền, chứ không phải là cứ điểm tiến công của bất kỳ quốc gia nào, các ngươi luôn luôn nương nhờ vào hơi thở của nước Mỹ, chúng ta còn sợ bị các người đồng hóa theo.
Những tranh luận quốc tế này, Đường Sinh cũng không buồn quản, giống như trước hắn mỗi ngày tay trong tay cùng Đường Cẩn đi dạo trong vườn trường như đôi ong – mật..
Ở trong nước, bầu không khí đại nhiệm kỳ chính trị mới không chỉ khiến các lãnh đạo cấp cao chăm chú, mà quốc tế cũng nhìn chằm chằm vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...