Ban đêm, Đường Sinh và Đường Cẩn tá túc một đêm tại nhà trọ mà Chu Tiểu Thường, Tiểu Ngụy, Đường Vĩ cùng thuê.
Trần Tỷ thì thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cô vẫn để nguyên bộ quần áo đó nằm lên sô pha nghỉ ngơi, ngược lại Đường Sinh và bọn Tiểu Chu không gặp mặt thường xuyên nhưng lại khá thân thiết, tới sau nửa đêm vẫn chưa đi ngủ.
Chỉ cùng bọn Tiểu Chu, Tiểu Ngụy, Tiểu Vĩ ngồi cùng một chỗ, Đường Sinh mới có thể tìm được dư vị khắc sâu lúc còn là học sinh, giống như năm đó ở ngõ Lão Đường, những lúc ngủ một mình tại gian nhà phía nam, điều này vĩnh viễn cũng không quay trở lại nữa, chỉ còn là trong ký ức mà thôi.
Hiện tại Đường Sinh cũng chỉ là sinh viên năm nhất, nhưng cuộc sống trường học của hắn cơ bản đã phải bỏ đi, quả thực là nhiều việc bận quá…
Ngày hôm sau, Đường Sinh gọi điện thoại cho Tạ Trường Quân, Cố Tiểu Trung, hai vị công tử của cấp quan to ở Tỉnh này còn đang cùng với phe nhóm của mình hưởng thụ loại cuộc sống thuộc về bọn họ, quan hệ giữa Lê Hỷ Mỹ và Bảo Lệ Nhu đã phát triển tới giai đoạn ở chung rồi thì thế này cũng không tính là gì.
Ở Nam Phong, người của Đường Sinh còn có Lâm Phi và Cung Vĩnh Xuân.
Mai Chước đã đi Lỗ Đông, nhưng không mang theo Cung Vĩnh Xuân đi, cô còn có thân phận cảnh sát đặc vụ của Sở cảnh sát tỉnh, bình thường cũng vẫn phải đi làm.
Đi theo cô từ Khánh Châu là Tôn Dung cũng đã được điều tới Sở cảnh sát tỉnh, các cô hiện tại ở chung với Lâm Phi, giữa trưa Đường Sinh hẹn mọi người tụ tập tại một nhà hàng, Lâm Phi là nhân viên quan trọng giữ nhiệm vụ đứng đầu trấn giữ cho nhà họ Đường ở Nam Phong, sứ mệnh tồn tại đặc biệt của Cung Vĩnh Xuân chính là để bảo vệ Lâm Phi, trên thực tế hai người họ hiện tại đều xem như là người của Mai Chước.
Khi lại nhìn thấy Đường Sinh, trong lòng các cô đều có cảm thụ khó tả, dù sao thì các cô vẫn duy trì mối quan hệ đó với Đường Sinh, không giống nhau.
Cả một đám người tụ tập lại cùng một chỗ, bên cạnh Đường Sinh có Đường Cẩn, Trần Tỷ, Lâm Phi, Cung Vĩnh Xuân, Đường Vĩ, Tiểu Chu, Tiểu Ngụy, Tạ Trường Quân, Lê Hỷ Mỹ, Cố Tiểu Trung và Bảo Lệ Nhu,.
Trong đó người có xuất thân yếu kém nhất phải nói là Tiểu Chu, sau đó đến Đường Vĩ.
Tuy nhiên, người ta là em vợ của Đường Sinh nên khỏi phải nói, cho dù trong tương lai cậu ấy có lăn lộn như thế nào cũng sẽ không thê thảm như những người khác.
Ba của Tiểu Chu cũng vừa mới lên chức, cấp cán bộ Cục, cậu ta mới chỉ được tính là nhân vật có chút thực lực nho nhỏ thôi, so với Tiểu Ngụy thì có thua kém một chút, nói như thế nào nhỉ? Cũng bởi vì trong nhà không có tiền thôi.
Bố của Tiểu Ngụy là Ngụy Hưng Quốc, là Phó tổng Cẩn Sinh Giang Lăng, là Chủ tịch tập đoàn Giang Xỉ, lương một năm là trên một triệu.
Mà đây mới chỉ là số liệu mặt ngoài, còn về phần bên trong tập đoàn có đãi ngộ như thế nào cho Phó tổng thì người ngoài không biết rõ, theo phỏng đoán thì ít nhất cũng phải một triệu một năm.
Sau khi ca hát xuống rượu xong, buổi chiều tất cả bọn họ đều đến trường bởi vì hôm nay bọn họ đều có buổi học, thời điểm khoảng 5, 6 giờ, Đường Sinh gọi điện thoại cho cậu hai, hỏi Liễu Tiểu Huyên học ở trường nào, Liễu Vân Cương nói ở số Hai Nam Phong, nơi đó cũng là trường học tốt nhất nhì Nam Phong.
- Lát nữa tôi có việc cần phải động tay động chân, mọi người tự động tản ra chỗ khác nhé! Phi Tỷ, cô ra tính tiền đi…
Tạ Trường Quân liền nói:
- Tôi cũng đi, ha…đã lâu tôi chưa được sử dụng nắm đấm, cũng muốn đi chơi đùa chút.
Cố Tiểu Trung nói cũng muốn đi.
Đường Vĩ cũng thích náo nhiệt, lại gần nói:
- Anh Sinh, em cũng đi được không?
Mọi người liền nhìn nhìn cơ thể giống như con khỉ ốm của cậu ta.
- Sức khỏe của cậu thì chỉ có thể bị người ta đánh thôi, đi đánh người thì phải biết chọn người? Đánh không lại người ta thì cậu chạy trốn sao? Đừng có bảo tôi làm bia đỡ đạn cho cậu chạy nhé?
Mọi người đều cười ầm lên, Đường Vĩ thì đỏ mặt, trời ạ, mình vô dụng như vậy sao? Đường Cẩn kéo em trai:
- Có chuyện gì của em đâu chứ?
Ở số Hai Nam Phong, trông thấy sắp tan học, Trần Trinh Liên liền tự mình tới đón con gái Liễu Tiểu Huyên, cô sợ con bé thật sự bị người ta bắt cóc tống tiền, kỳ thực sáng hôm nay Đường Sinh đã cử Lâm Phi đi đến Cục thanh toán 15 triệu, còn về phần đối phương đã tới lấy tiền chưa thì không rõ ràng lắm.
Dù sao thì giữa trưa nay Liễu lão Tam đã được thả ra, ông ta về nhà nhận lỗi với ông cụ Liễu, tự ông ta cũng hiểu được bản thân không có mặt mũi nào nữa.
Thực ra thì việc này vẫn chưa thể coi là hoàn toàn kết thúc.
Người ta là bọn cho vay nặng lãi, khoản nợ của ông cậu là 15 triệu nhưng còn chưa tính lãi.
Trong khi các học sinh tan trường đi ra, Trần Trinh Liên vô cùng lo lắng nhìn nhìn trong đám học sinh xem có con gái của mình ở trong hay không, ở bên kia bà nhìn thấy có mấy tên đàn ông sắc mặt không tốt đang nhìn chằm chằm trước cửa trường học, chẳng lẽ mấy tên này là nhằm vào con gái mình mà tới? Bà hoảng hốt nhưng cũng không chắc chắn.
Liễu Tiểu Huyên vừa mới từ trường học thò đầu ra, mấy tên đàn ông đó liền vọt lên, bắt lấy cô bé rồi chạy một mạch đến một chiếc xe thương vụ, Trần Trinh Liên dùng hết sức vừa đuổi theo vừa kêu lên, Liễu Tiểu Huyên thấy được mẹ mình, cũng thét chói tai, nhưng mà so với lực của mấy tên lực lưỡng thì chờ Trần Trinh Liên gần chạy đến nơi, Liễu Tiểu Huyên đã bị vứt vào trong xe, cuối cùng một tên đàn ông chưa lên xe còn xoay người đạp một cái lên người Trần Trinh Liên khiến bà ngã ra.
Chiếc xe thương vụ vừa mới khởi động rời đi thì ở góc đường xe của Đường Sinh cũng vừa quẹo tới, Trần Tỷ điều khiển nhưng bọn họ đã đến chậm nửa nhịp, ở cổng trường học đang loạn lên, Trần Trinh Liên khóc kêu:
- Bắt cóc, bắt cóc….
Nhưng học sinh bốn phía đều bị dọa sợ đến ngây người, làm gì có ai tới giúp?
Xe của Trần Tỷ chạy tới cũng thấy đằng trước đang có chuyện xảy ra, Đường Sinh là người nhảy xuống xe đầu tiên, gọi mợ ba:
- Mợ ba, sao lại thế này?
Hắn nhanh chóng bước lên đỡ lấy thân thể như nhũn ra của Trần Trinh Liên, người phụ nữ này khóc nước mắt đầy mặt, vừa kinh vừa sợ.
- Ôi, Đường Sinh, em họ cháu bị cái xe đằng trước kia bắt cóc, giữa ban ngày ban mặt mà dám bắt cóc người, bọn băng nhóm này cũng quá hống hách rồi…
- Mợ ba, lên xe đi, chúng ta đuổi theo bọn chúng, chúng nó không chạy thoát được đâu.
Đường Sinh nhanh chóng đỡ Trần Trinh Liên lên xe:
- Đuổi theo cái xe phía trước.
Cùng lúc đó, Liễu lão Tam nhận được điện thoại đe dọa của bọn chúng:
- Họ Liễu kia, bố mày là cho vay nặng lãi, mày trả nợ mà lại không trả lãi sao? Bố mày và các anh em ăn gì? Ăn không khí chắc? Lãi là 2 triệu tệ, trong vòng mười tiếng đồng hồ nữa phải trả đủ, nếu không … nghe tiếng con gái mày nhé…
Trong di động truyền đến tiếng khóc kêu của Liễu Tiểu Huyên:
- Không được báo cảnh sát, nếu không bố mày sẽ đem nó luân phiên cưỡng hiếp….
Không ngờ lại có người hung hăng càn quấy dám làm bậy bắt cốc tống tiền người như vậy, chắc là sau lưng có người hậu thuẫn rồi.
Bằng không bọn chúng chưa chắc đã dám làm như vậy.
Xe thương vụ quẹo ra đường lớn không lâu, lái xe liền phát hiện phía sau có chiếc xe con đuổi theo:
- Đại ca, ở ngõ nhỏ bên cạnh trường học có một chiếc xe con đi ra, có vẻ như đang đuổi theo chúng ta, còn đang ấn còi rất lớn, hình như muốn vượt qua….
Gã nhìn vào kính chiếu hậu có thể thấy rất rõ.
Bởi vì trên đường này còn rất nhiều xe, giữa hai xe bọn họ có không ít xe cản trở, muốn đuổi theo vượt lên chặn xe lại là điều không dễ dàng, dòng xe cộ rất đông đúc.
- Ra ngoại thành đi, không sợ bọn chúng, cứ để cho bọn chúng đuổi theo, họ Liễu chắc là không dám báo cảnh sát đâu, bọn mày, đem con nhỏ này trói lại.
Mấy tên ngồi phía sau liền đem Liễu Tiểu Huyên trói chặt lại, cho dù cô có kêu khóc mãi cũng không ai thấy thương xót:
- Khóc cái con mẹ mày à? Cho cô ta một tát, còn khóc nữa sẽ lột quần áo của mày ra…
Bốp, bốp hai cái vào miệng khiến Liễu Tiểu Huyên không dám khóc thành tiếng nữa.
Bọn Đường Sinh tới đây cũng không phải chỉ có một chiếc xe, bốn người bọn Tạ Trường Quân cũng lái một chiếc xe, lúc này cũng theo ở phía sau, ở trên xe Đường Sinh liền gọi điện thoại cho Mã Tái Hưng, để ông ấy nhanh chóng tổ chức lực lượng cảnh sát, theo lý thì lão Mã đã phái người theo dõi sát sao tên chủ nợ đã tới lấy tiền nhưng là bọn chúng đã phái người khác đi hành động, chẳng trách cảnh sát không có phát hiện, nếu mà biết được thì toàn bộ các người đã chẳng làm được gì rồi.
Theo dõi sát sao chiếc xe thương vụ kia, trên đường xe cộ rất nhiều, chỉ có thể đi theo, dần dần chiếc xe đó liền hướng về phía ngoại thành.
Đường Sinh nghiến răng nghiến lợi, Trần Trinh Liên khóc đến sớm mất đi ý thức, cũng may Đường Sinh đã báo cảnh sát, chỉ là bà vẫn sợ Tiểu Huyên ở trên xe sẽ bị thương tổn gì đó.
Hơn mười phút sau, xe của đôi bên đều tăng tốc bắt đầu hướng ra ngoại thành, xe thương vụ tiến lên trước, có lúc còn đề tốc độ lên rất cao xem xem có phải có xe ô tô con phía sau đuổi theo không, tới con đường quốc lộ bọn chúng phát hiện không phải chỉ có một chiếc xe đuổi theo.
Đường Sinh lại liên hệ với lão Mã, nói là ở thành thị phía đông, ở nơi nào đó trên đường, Mã Tái Hưng liền vội vàng bố trí lực lượng cảnh sát chuyển sang hướng này đuổi theo, Trần Trinh Liên lo lắng nói:
- Đường Sinh, chỉ sợ nhóm người này sẽ lấy Tiểu Huyên ra làm con tin.
Trên thực tế thì hiện tại Tiểu Huyên là vật gán nợ, Đường Sinh nhíu mày hỏi:
- Cậu cháu rốt cuộc là thiếu nợ người nào?
- Là người có quan hệ với nhà họ Trần.
Khi nhà bọn họ kinh doanh thế kỷ Caesar thì có tiếp xúc cùng chung chí hướng, còn muốn tiến hành các vụ đánh bạc mờ ám gì đó, có liên hệ với rất nhiều người phức tạp trên xã hội, còn có không ít bọn bặm trợn.
Bọn chúng đảm nhận những việc hành động tay chân cho nhà họ Trần.
Nói như vậy thì nhà họ Trần còn có bối cảnh xã hội đen? Ngẫm lại cũng đúng, cái ông vua đánh bạc Châu Úc kia cũng có bối cảnh như vậy, còn không phải là do có quan hệ với nhà họ Trần sao? Mà tính chất kinh doanh của thế kỷ Caesar cũng không phải là sạch sẽ, ví dụ như đánh cược, cung cấp gái phục vụ.
Đương nhiên, hiện tại có rất nhiều các loại khách sạn hoặc nhà khách tràn ngập loại hình kinh doanh bí mật này, nhưng bọn họ không dám làm hung hăng càn quấy như vậy.
Tục ngữ nói, bắn súng phải bắn chim đầu đàn, ngươi đã đóng vai nhân vật này, vậy thì phải chấp nhận trước hậu quả xấu thôi, đây là cái giá phải trả.
- Cháu mặc kệ bọn chúng là ai, bọn chúng có phải là đã quá kiêu ngạo rồi hay không? Nhà họ Liễu không đi ức hiếp người, không có nghĩa là để cho người khác ức hiếp.
Sắc mặt Đường Sinh sa sầm không ít,
- Trần Tỷ, đuổi theo đi, lấy súng bắn vào bánh xe sau, cái bọn chó má này muốn ăn đập mà.
Trần Tỷ ừ nhẹ một tiếng, tốc độ xe đột nhiên tăng lên, một tay lái xe, tay phải lấy ra một khẩu súng lục màu bạc dưới nách phải khiến cho Trần Trinh Liên sợ hãi.
Cha mẹ ơi! Nữ lái xe xinh đẹp này của Đường Sinh rốt cục là ai vậy? Sao trên người lại có súng chứ? Bà lúc ấy vô cùng giật mình.
Tốc độ của xe thương vụ ở mặt đường số 2 cũng chạy không nhanh lắm, chỉ đạt tới khoảng 140km, chủ yếu là do kết cấu hạ tầng ở đường số 2 quá kém, nếu gặp phải ổ gà ổ voi mà không giẫm lên phanh cho xe chạy chậm lại là không được, xe sẽ bay lên mất.
- Mẹ nó, dám vượt qua thì tông chết nó đi, không biết là ai? Nhà họ Liễu à?
Cái tên cầm đầu quay lại nhìn chằm chằm xe đằng sau.
- Không rõ lắm, trước kia chưa từng thấy qua xe này….
Lái xe trả lời, đột nhiên gã sợ hãi kêu lên:
- Đại ca, bọn chúng có súng!
Gã nhìn vào kính chiếu hậu phía bên phải, thấy Trần Tỷ cầm vật gì đó giơ tay ra, dường như là súng, sau đó chợt nghe phịch một tiếng….
Phát súng thứ nhất của Trần Tỷ đã phá nát kính chiếu hậu bên trái của xe, lái xe bị dọa run lên, giẫm mạnh lên phanh xe giảm tốc độ, Ối…Không phải là cảnh sát nhanh như vậy đã đuổi theo chứ? Kính chiếu hậu phía bên trái bị bắn nát khiến tất cả mọi người trong xe đều sợ hãi.
Trên thực tế bọn chúng chỉ có tay không chứ không có vũ khí gì, không phủ nhận bọn chúng là một đám lưu manh lăn lộn trên đường, nhưng bọn chúng thật sự không có súng.
Pang! Lại một tiếng súng nữa vang lên, kính chiếu hậu bên phải cũng nổ, mẹ ơi, đằng sau là thần súng sao? Bắn cũng quá chuẩn!
Tốc độ của xe thương vụ nhanh chóng chậm lại, còn chưa tới 80Km, Trần Tỷ liền vòng sang bên trái trực tiếp muốn vượt lên, sau đó giống như sư tử đùa giỡn vẫy đuôi phiêu đi, làm chiếc xe còn ở trên đường trượt ngang vang lên âm thanh bén nhọn, xe thương vụ theo bản năng liền phanh lại.
Một cảnh tượng mạo hiểu thiếu chút nữa đã tạo thành tai nạn rủi ro, nhưng đối mặt với mỹ nữ tay lái xe tay cầm súng, lái xe chỉ có thể theo bản năng phanh lại.
Tiếng rít vang lên, hai chiếc xe theo thứ tự trước sau ở trên đường cấp 2 dừng lại, Trần Tỷ nhanh chóng nhảy xuống xe, giơ súng tiến lại gần chiếc xe thương vụ, đồng thời đứa súng sang trái sang phải, ra hiệu cho người trong xe xuống xe, lái xe bị dọa nhanh chóng nhảy xuống đầu tiên, hai tay giơ lên cao.
Những người khác cũng bắt đầu xuống xe, Đường Sinh và Trần Trinh Liên cũng xuống xe, hắn nhanh chóng chạy lại:
- Lũ chó mắt mù này, dám bắt cóc người nhà họ Liễu?
Hắn đi lên bắt đầu từ lái xe cho tới tên cầm đầu đều cho một quyền đánh ngã, đối phương định trở mình, Đường Sinh tung một đạp mạnh mẽ vào đầu gối của y, răng rắc một tiếng, một chân liền gãy, tên cầm đầu hét lên một tiếng rợn người…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...