Cực Phẩm Thái Tử Gia


Đường Sinh cũng gọi là buồn bực, chuyện gì vậy? Đường Cẩn lại bị trêu trọc sao? Chết tiệt, ngươi là Phó phòng thì phải hát cùng ngươi sao? Vậy chức quan của ngươi to hơn nữa thì còn bắt người khác làm gì cùng nữa đây? Có cần phải ngủ cùng ngươi luôn không? Đúng là cầm thú, sắc mặt Nhị Thế Tổ của chúng ta hơi khó coi rồi.

Đường Cẩn cũng là không coi trọng loại người không có trình độ như vậy, toàn bộ đều không nghe, không để ý đến y, Trương Na là người thẳng tính, không để mình bị nói xoáy, cô liền lên tiếng:
- Chủ nhiệm Nghiêm, cô xem chúng em là gái bao sao? Em là bạn gái của Phương Thắng Bình, không phải là gái gọi.

- Tiểu Trương cô xem này, mọi người vui vẻ mà, cô hát với chúng tôi đi, chúng tôi có thể làm gì bạn gái Thắng Bình chứ?
- Ha ! đúng vậy, Thắng Bình chúng tôi có thể làm gì Tiểu Trương sao? Tiểu Trương cũng nhỏ mọn quá đi?
Người kia nói theo.

Sắc mặt Phương Thắng Bình cũng khó coi, nhưng mọi người cũng đều uống quá chén rồi nói chuyện có quá đáng một chút cũng là bình thường, mình còn có thể làm gì nữa chứ?
Nét mặt Vương Na hoàn toàn thay đổi tức giận đứng lên,
- Các anh còn định muốn làm gì tôi nữa sao?
- Trương Na, đừng nói như vậy, mọi người cũng chỉ đùa thôi cô đừng cho là thật?
Phương Thắng Bình trong lòng không thoải mái ngoài miệng thì lại giả bộ nói bạn gái, tính cách nhẫn nhịn người khác quá mạnh, chỉ sợ trong lòng anh ta ấm ức, món nợ này sẽ nhớ đến mai sau?
Trương Na không chịu nổi:
- Đùa gì chứ, có kiểu đùa thế này sao? Vợ của bạn không được bắt nạt, đạo lý đơn giản thế này mà cũng không hiểu sao?
- Ơ, ơ ơ, tiểu Trương, đừng gắp lửa bỏ tay người, chúng tôi bắt nạt cô gì nào? Hơn nữa, Thắng Bình cũng chưa lấy cô về làm vợ đó!
- Đúng vậy, trước khi lấy Thắng Bình cô chỉ là một bạn nữ của cậu ta thôi, chúng tôi nói như vậy thì đã làm sao?
Bình thường mọi người đều cảm thấy Thắng Bình rất thật thà, có nói gì quá đáng một chút cậu ta cũng chỉ cười trừ chẳng so đo gì, cho nên dần dần cứ thích nói đùa với cậu ta, cho rằng cậu ta là loại người có tính nết của con cừu non, nói thế nào cậu ta cũng nhịn được.

Một người khác ở bên cạnh Phương Thắng Bình còn quá đáng hơn một chút, nói:
- Mọi người đang hăng thế này, cho dù có ôm rồi nhảy một chút thì cũng đã sao!
- Về nhảy với mẹ anh ấy, bà cô này chẳng thèm để ý tới anh!
Trương Na thật sự trở mặt, không khí của một bữa tiệc lập tức bay biến, cô cầm một ly trà dội vào mặt chàng trai đó, tức tối mắng:
- Tỉnh rượu đi, đùa kiểu gì vậy!
Rầm một tiếng, đập nồi rồi, người đàn ông vừa bị hắt trà vào mặt nhảy dựng lên chửi,
- Cô là đồ bỏ đi, bố mày …

Không chờ anh ta chửi xong Phương Thắng Bình đã bạo phát rồi, giơ tay ra tát thẳng vào miệng anh ta,
- Cút đi, đừng tới gần tôi nữa, Phương Thắng Bình tôi không có người bạn, người đồng nghiệp như cậu, làm gì cũng phải có giới hạn, đừng có mà không biết chừng mực thế, đồ bỏ đi cần cậu nói sao?
Bất kể ai cũng không thể ngờ Phương Thắng Bình luôn khiêm tốn, chịu đựng lại có lúc cũng bộc phát dữ dội, một cái bạt tai khiến đồng nghiệp lăn trên mặt đất.

- Này, này, Phương Thắng Bình cậu quá đáng rồi đấy? Có phải là lên được chức trưởng phòng thì không biết mình mang họ gì sao? Chúng tôi chẳng coi cậu là gì cả.

Vị chủ nhiệm đeo kính đứng dậy đập bàn trợn mắt, tất cả mọi người cũng đứng dậy, người ở bên bàn kia đến khuyên giải.

Đường Sinh nhìn thấy cảnh náo nhiệt này trong lòng lại cảm thấy thoải mái, được đấy, đến lúc phải ra tay thì ra tay, đàn ông mà, không có hoả khí thì sao được?
Một trận đại loạn, không ít người đứng dậy, Đường Sinh cũng kéo Đường Cẩn đứng dậy, sợ người khác lật đổ bàn làm thức ăn dính vào người, không ít người chỉ trích Phương Thắng Bình, chủ yếu vẫn là một số thân tín mà vị chủ nhiệm đeo kính dẫn đến.

Còn bàn bên kia đều là những đồng nghiệp bình thường của Phương Thắng Bình, bọn họ không bao giờ đùa quá đáng như vậy, đã gọi những đồ ăn cắt cổ con người ta rồi, lại còn trêu chọc bạn gái người ta.

Việc mời khách hôm nay lại thành ra có tội, thực ra đám người này cũng đỏ mắt lên, đối với sự bộc phát của Phương Thắng Bình chứa đầy ghen tỵ, cho nên trong lời nói có phần trào phúng, lấy Phương Thắng Bình ra làm trò đùa, Trương Na không nổi giận có lẽ sẽ không náo loạn nổi.

- Tránh, tránh, tránh ra, chó chứ không phải người …
Vị chủ nhiệm đeo kính vừa chửi thề vừa đi về phía Đường Sinh, nhìn hắn ôm Đường Cẩn trong lòng cảm thấy không thoải mái, mẹ kiếp, con gái xinh đẹp thời nay đều thích những tên mặt trắng sao?
Đường Sinh cũng không so đo với ông ta, chỉ nhẹ nhàng đưa chân ra đằng trước, ừ, ngáng chân cho ông ta một cái, vị chủ nhiệm đeo kính bổ nhào, vừa lúc Trần tỷ cũng thay thiếu gia chút giận, khuỷu tay vô tình huých một cái, oa, khó coi thật.

Vị chủ nhiệm đeo kính vốn không bị một ngáng chân của Đường Sinh mà ngã nhưng cái huých của Trần tỷ lại rất có lực, xem ra thì giống như là cô vô tình huých phải nhưng Trần tỷ có sức lực như thế nào chứ? Đến một hảo hán 120kg cũng không chịu nổi cái huých tay của cô ấy, không thảm mới lạ.

Rầm một cái, vị chủ nhiệm đeo kích mất kiểm soát ngã vồ vào bàn ăn bên cạnh, rào rào những chén điã trên bàn đều đổ vỗ hết, lúc này nhìn vị chỉu nhiệm đeo kính này giống như một con gà trong nồi canh gà vậy, tiếng cười của Đường Cẩn phì ra.

- Đáng đời!
Trương Na cũng mỉm cười trong tức giận, tron lòng quả là được hả giận,
- Bây giờ thì ăn đã đời luôn, ăn đến nỗi cả người toàn là thức ăn.


Một đám người thi nhau cười, nhưng lại vội im bặt, xét cho cùng vị chủ nhiệm đeo kính cũng là cấp trên của họ, không thể cười bừa bãi được.

Có hai người bước lên muốn đỡ vị chủ nhiệm đeo kính, nhưng y cả người dính đầy thức ăn, không biết đỡ vào chỗ nào nữa.

Nhân viên phục vụ của quán ăn vội đến, hỏi:
- Có cần gọi bảo vệ không ạ?
Phương Thắng Bình xua xua tay:
- Không cần đâu, uống nhiều rồi mà!
- Được, được lắm, tên họ Phương kia, cậu được lắm, tôi chẳng phải là chỉ ăn một bữa cơm của cậu sao? Cậu có cần phải quá đáng với tôi như vậy không?
Vị chủ nhiệm đeo kính giãy dụa đứng lên, chật vật nói loạn vài câu, y hận không thể cắn người mấy phát.

- Tiểu tử, cậu dám ngáng chân tôi?
- Ăn nói kiểu gì vậy?
Đường Sinh khẽ cười:
- Ông uống nhiều rồi bị ngã sao lại có thể trách người khác được? Cán bộ cấp Cục phó cũng không thể chụp mũ người khác như vậy được, đi đứng bị ngã lại đổi lỗi cho người khác ngáng chân, không đi đại tiện được cũng trách bồn cầu thối sao? Làm lãnh đạo thì phải hiểu tính dân chủ gì đó chứ? Phải thực sự cầu thị, tự tìm ra khuyết điểm của mình, chứ không nên đổ trách nhiệm hoặc trách người khác, làm vậy không hay đâu!
Đường Sinh lên giọng dạy cho tên cán bộ cấp Cục phó một bài học, làm cho mọi người muốn cười cũng không thể cười, ai cũng phải nhịn một cách vất vả.

- Tiểu tử, cậu, cậu còn không thừa nhận? Cậu dám nói là không ngáng chân tôi không? Mọi người đều nhìn thấy đúng không? Hắn ngáng chân tôi đúng không?
Thực ra vừa rồi hỗn loạn, chẳng ai nhìn xuống chân làm gì nhưng vị chủ nhiệm đeo kính đã hỏi, đương nhiên có người phụ họa cùng:
- Đúng, tôi nhìn thấy.

- Chính là hắn, còn cả cô gái kia huých một cái nữa, là bọn họ phối hợp làm chủ nhiệm ngã.

Phì, Đường Cẩn lại phì cười, thực sự nhịn không nổi, cảnh tượng này khá thụ vị đây, lại nhìn sang vị chủ nhiệm đeo kính, trên sống mũi vẫn còn bám mấy cọng lá rau, y vội chửi bới người mà không quan tâm đến việc nhặt chúng xuống, lúc này đồng nghiệp chỉ vào mũi y, y mới sờ sờ rồi nhặt cọng rau ra.

Đường Sinh bĩu môi:

- Này, tôi cảnh cáo anh, đừng có nói bậy, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi ngáng chân hả? Chứng cớ đâu?
- Cút, cút hết đi …
Phương Thắng Bình cũng phát hoả rồi,
- Phục vụ, tính tiền, tính cả những thiệt hại ở đây, tôi đền!
Theo sau câu nói phẫn nỗ của Phương Thắng Bình, những người làm ầm ĩ cũng ngại không dám làm ầm nữa, vị chủ nhiệm đeo kính cũng không muốn đắc tội thêm với Phương Thắng Bình, dù sao thì người ta cũng từ phó lên trưởng phòng, quan trọng hơn lại còn vào phòng thư ký nữa, điểm này khiến ông ta có chút e dè.

Sau hơn hai mươi phút, mấy người bọn họ nói chuyện với bên nhà hàng về phương thức bồi thường rồi tính ra tiền, không ngờ lên tới 10.

000 tệ nhưng hai bàn ăn kia cũng đều những món cao cấp, chỉ đồ ăn và rượu cũng tới hơn 8.

000 rồi, cộng thêm vỡ một mặt bàn kính và tất cả bát đĩa trên bàn, tổng cộng là 10.

000, trên người Phương Thắng Bình lấy đâu ra 10.

000 chứ? Trương Na cũng không có.

Cuối cùng phải dùng thẻ ngân hàng của Đường Cẩn, lúc tính tiền, Trương Na còn lo lắng hỏi Đường Cẩn:
- Mười nghìn tệ đó, có đủ không?
Cô sợ trong thẻ của Đường Cẩn không có nhiều tiền như vậy, Đường Cẩn mỉm cười, khẽ gật đầu, cùng đi tính tiền với cô, bởi vì cần nhập mật mã gì đó, Trương Na cũng không rõ, Đường Cẩn không đi cũng không được, vừa tra số dư tài khoản, Trương Na liền trợn tròn mắt, một dãy số 0
Trong thẻ ngân hàng của Đường Cẩn cũng không có bao nhiêu tiền, chỉ có hơn 30 triệu tệ nhưng trong mắt Trương Na, đó thật sự là một con số thiên văn.

Lại kinh ngạc không ngừng nhìn sang phía Đường Cẩn:
- Ôi mẹ ơi, tiểu Đường, cô muốn dọa chết tôi sao? Số dư trong tài khoản lên đến mấy chục triệu tệ?
Đường Cẩn không nói gì.

- Na tỷ, bữa này coi như em mời, tên quỷ Đường Sinh ngáng chân người ta làm to chuyện, chị đừng khách sáo với em nữa, lát nữa chị về nói với anh Phương một câu, anh ấy đồng ý thì chúng ta tiếp tục qua lại, nếu không đồng ý thì không làm bạn bè gì nữa hết!
Toát mồ hôi, Trương Na bây giờ cảm nhận được khẩu khí của người giàu như thế nào rồi, câu này nói ra từ miệng họ sao mà nhẹ nhàng thế.

- Mười ngàn đấy, Đường Cẩn, nếu như mà ít thì tôi … nhưng nhiều quá, hay là cứ để chúng tôi trả đi.

Trương Na ngại mà.


- Em vừa nói rồi, nếu chị định không làm bạn bè với em nữa thì em cũng không còn gì để nói, tóm lại chị để em mời bữa này đi.

Đã nói đến mức này rồi thì Trương Na cũng còn nói được gì nữa,
- Được rồi Đường Cẩn, sau này có việc gì em cứ gọi chị nhé, Thắng Bình cũng chẳng làm quan lớn gì nhưng chỉ cần làm việc giúp em thì chắc chắn sẽ tận lực, chúng ta cũng coi như là chị em tốt rồi, em cũng đừng khách sáo nhé.

- Như vậy còn tạm được, đi thôi!
Lúc bọn họ đi tới Đường Sinh và Thắng Bình đang nói chuyện, hắn còn khen Thắng Bình vừa nãy ra tay quyết đoán.

Thắng Bình liên tục cười khổ,
- Ngày mai trên đơn vị sẽ truyền ầm lên, tôi đang chẳng biết nói thế nào đây, vừa được điều đi đã bị người ta đồn cũng không biết là phúc hay hoạ nữa.

Sự lo lắng của anh ta không phải là không có lý, ngày mai vị chủ nhiệm đeo kính kia thế nào cũng them mắm thêm muối vào mà tuyên truyền.

Bên này bọn họ đi xuống lầu, trong đại sảnh vị chủ nhiệm đeo kính đang chỉnh lý lại quần áo, còn đang đợi Đường Sinh xuống để tính sổ, vài người trong phòng văn thư vây quanh ông ta, cũng đều một bộ dạng muốn gây phiền phức cho Đường Sinh, tóm lại là phải bắt tên tiểu tử này giải thích rõ ràng.

Lúc này, cửa thang máy lớn khẽ mở, đi ra một đoàn lãnh đạo có khí chất, vừa nhìn đã thấy là lãnh đạo cao cấp, vài người vây quanh một người đàn ông tuổi chừng ngũ tuần ở giữa, vị này rõ ràng là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy Lưu Quang Chấn, còn có hai người phụ rất nổi tiếng, một người là Đinh Hải Dung, người kia là Loan Nghệ Mỹ, cô ấy vì chuyện của Phó giảm đốc sở Hồng cô ấy đã mời Dung nữ đứng ra hòa giải sự hiểu lầm đó.

Nhìn thấy nhóm người này vị chủ nhiệm đeo kính và mấy nhân viên phòng văn thư đều nghiến răng, trời ạ, Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Ủy ban chính trị pháp luật sao?
Đương nhiên, vị Phó giám đốc sở Hồng đi bên kia Lưu Quang Chấn, ông ấy cũng không ngờ là lại gặp Loan Nghệ Mỹ ở đây, lại còn mời được cả Lưu Quang Chấn ra ngoài, hiểu lầm nhỏ đó tự nhiên cũng không cần nói nữa, Loan Nghệ Mỹ cũng chẳng có cách nào, nhà họ Hồng bây giờ đều dựa vào nhà họ Liễu.

Bên này Đường Sinh bọn họ đi ra từ một thang máy khác, mấy nhóm người không hẹn mà gặp, Dung nữ bọn họ cũng nhìn thấy Đường Sinh rồi.

- Tiểu Đường à, sao cậu cũng tới đây ăn cơm vậy? Hahaha …
Lưu Quang Chấn còn chủ động chào hỏi Đường Sinh trước, Đường Sinh cũng đi tới tiếp đón,
- Bác Lưu, Loan tổng, Dung tỷ, mọi người cũng tới đây à? Trùng hợp thế, tôi và vài người bạn có tới đây ăn.

Lúc Đường Sinh dẫn Phương Thắng Bình và Trương Na đến trước mặt Lưu Quang Chấn thì vị chủ nhiệm đeo kính kia xuýt nữa tè ra quần, dẫn đám người kia rồi chuồn mất.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui