Ngày 1/1/2007, phát ngôn viên Bộ quốc phòng Chính phủ Sri Lanka tuyên bố với thế giới, đã đột kích tấn công tiêu diệt lực lượng mãnh hổ Murs vào đêm qua để bảo vệ Sri Lanka.
Người cầm đầu Prabhakaran và các thành viên chủ chốt trong tổ chức đã bị quân đội tinh anh tập kích, quân đội chủ lực đã chứng thực điều này.
Liền sau đó Liên Hợp Quốc cũng phát đi tin tức này để bày tỏ thái độ trừng trị thích đáng với tổ chức khủng bố Mãnh hổ Murs.
Theo tiết lộ của các nhân vật của tổ chức mãnh hổ Murs, Prabhakaran không bố trí người kế nhiệm, lần này bị đột kích, con trai y và những thành viên cốt cán khác đều bỏ mạng, cũng có nghĩa là không còn người đứng ra lãnh đạo lực lượng mãnh hổ Murs sẽ như một nắm cát, cũng có nghĩa là số phận của bọn họ sẽ bị quân đội chính phủ tiêu diệt.
Tổ chức khủng bố này sẽ phải tuyên bố diệt vong.
Cùng ngày hôm đó, Solomon Cardin đại diện cho quốc tế Hoa Viễn kí hợp đồng với trưởng ban dầu mỏ Sri Lanka về hiệp ước thăm dò dầu mỏ vịnh Mannar.
Ngày hôm đó, Ninh Hân mang theo bộ đội đặc chủng đóng giả khách du lịch lên máy bay đến Geneva rồi mới bay về nước.
Ngày hôm đó điện thoại của Đường Sinh cuối cùng cũng nhận được giọng nói của Ninh Hân:
- Đường Sinh, chúc mừng năm mới, tôi phải lên máy bay rồi!
- Cưng à, chờ cuộc điện thoại này của cô dài cả cổ rồi, đợi cô về chúng ta cùng ăn sủi cảo nhé!
Ở Bắc Phi, tại thủ phủ Tripoli của Lybia, bàn tay của Gaddafi chỉ lên tin tức quốc tế trên màn hình ti vi, gương mặt ông lộ vẻ tuấn tú.
Nghe nói lúc trẻ ông ta rất khôi ngô, nhưng dáng vẻ hiện tại lại vô cùng thô bạo.
Xét về tướng mạo bên ngòai, đây là hình tượng của một thủ tướng thổ phỉ có nét cục cằn đầy uy lực, ông có tinh lực tràn trề, ngữ âm vang dội, mỗi lần diễn thuyết đều không cần đến bản thảo, nước miếng văng khắp nơi, miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt, có khả năng truyền kích động đến người khác.
Hôm nay, Gaddafi ngồi trầm ngâm ở đây rất lâu không nói, ngồi cùng ông còn có Trưởng ban nội chính Younis, con gái Aisha, hai con trai họ Isla tài trí đều tinh thông ba ngoại ngữ Anh, Pháp, Đức, có vai trò quan trọng trong các sự kiện bồi thường thiệt hại trong vụ tai nạn hàng không Lockerbie ở Lybia, là trợ thủ đắc lực cho cha mình trong công cuộc cải cách của quốc gia.
Nếu nói ở Lybia còn có người có thể kế tục sự nghiệp của Gaddafi thì đó chắc chắn là con trai thứ của ông Isla Yan.
Lúc này, Gaddafi chuyển ánh mắt sang người con gái Aisha, trong lòng nghĩ con khỉ da vàng đó hắn thực sự làm được rồi.
Chẳng lẽ là một sự trùng hợp khác, nhưng chính phủ Sri Lanka thực sự cần một cuộc tiêu diệt như vậy.
Không còn nghi ngờ gì nữa Prabhakaran là mắt xích quan trọng trong cuộc tấn công lực lượng này.
Cái chết của gã có ảnh hưởng đến toàn cục, chỉ sợ người chết không chỉ có mình gã, những thành viên quan trọng cũng đều đã bị tiêu diệt, vậy ai sẽ là người chỉ huy hơn bốn nghìn thành viên của tổ chức này chiến đấu.
Trong tình hình quân đội không có người chỉ huy, không có sự phối hợp điều độ thống nhất thì việc nhanh chóng bị đánh bại cũng là rất bình thường.
- Thật khó tin, việc này là không thể, lực lượng mãnh hổ mạnh như vậy, đã giằng co với chính phủ Sri Lanka hằng nhiều năm, bây giờ chỉ trong một đêm đã bị tiêu diệt.
Trưởng ban nội chính Younis lắc đầu đưa ra ý kiến của mình, Isla cũng nói
- Đúng vậy, con cũng không tin.
- Nhưng đây là sự thật, buổi chiều tin tức đã đưa tin tìm kiếm thi thể của Prabhakaran, gã ta cùng một vài thành viên chủ chốt của tổ chức bị giết ở trung tâm chỉ huy, là bị ám sát mà là cuộc ám sát không thể ngờ.
Chính phủ Sri Lanka có đặc công lợi hại như vậy sao?
Gaddafi giọng hòai nghi ánh mắt vẫn hướng về con gái, như vậy có nghĩa là có bàn tay của tên quỷ da vàng kia nhúng vào.
Chuyện này, hai cha con ông chưa hề nói ra với người thứ ba, Aisha nói đây là việc cơ mật, tạm thời không cần nói cho bất kỳ ai biết.
Buổi tối lúc ăn cơm, Gaddafi tìm con gái hai người trao đổi
- Aisha, con đi gặp hắn đi.
Cùng lúc đó, Đường Sinh đón Ninh Hân ở sân bay quốc tế Tuyền Thành.
Lúc quá cảnh ở Geneva để đổi máy bay về Tuyền Thành đã là gần đêm.
Ninh Hân trở về trong vòng tay Đường Sinh, ở trên xe hai người đã hôn nhau nồng nhiệt, tim Đường Sinh cũng có thể coi là đập yên ổn rồi.
Chỉ có ôm chặt Ninh Hân trong lòng hắn mới có cảm giác rất thật.
Suốt trên đường đi hắn cứ ôm chặt cô không buông.
Lúc ăn sủi cảo, đến mẹ Liễu Vân Huệ cũng quan tâm hỏi han tình hình Ninh Hân, cô kể qua tình hình một lượt, không kể mạo hiểm cỡ nào, sợ mẹ Liễu lo lắng.
Liễu Vân Huệ cũng không hỏi han nhiều, chỉ hỏi thêm vài câu về tình hình thỏa hiệp khí đốt.
Bà cũng biết được đại để tình hình sản nghiệp ngầm của con trai, bà biết con trai có tiền rồi, có thể điều động vài tỷ rồi.
Việc này đối với gia đình chẳng có của nả gì mà nói thực sự là truyện nghìn lẻ một đêm, trên thực tế thì Đường Sinh không hề giàu có.
Thử nghĩ mà xem, Đường Thiên Tắc là quan thanh liêm, Liễu Vân Huệ cũng không tham lam, bọn họ chỉ có chút tiền lương như vậy, trong nhà có thể có bao nhiêu tiền?
Hiện tại sự giàu có của con trai giống như một sự kiện, những cuộc đầu tư không tới trăm triệu họ cũng chẳng buồn hỏi, thương vụ buôn bán này quá lớn.
Ngay đến Liễu Vân Huệ bình thường ở Sở tài chính có ký duyệt những khỏan tiền chục triệu trăm triệu cũng có nhưng cũng vô cùng thận trọng, không thể so sánh với con trai.
Sau bữa cơm, Đường Sinh gọi một vài người nắm trong tay sản nghiệp nhà họ Đường vào đại sảnh nghị sự, mặc dù đã suy xét, ngay lập tức thành lập hoặc mua lại công ty dầu khí đều không dễ dàng, mà mỏ dầu Sri Lanka cũng có thể tiến vào rồi, phải làm thế nào?
- … Mọi người cũng thử nghĩ cách xem?
Sắc Sắc và Mai Chước cùng ngồi một chỗ, nói nhỏ vẻ như không quan tâm lắm đến việc này, Cẩn Du và Sở Tình cũng không biểu hiện thái độ, bọn họ đều nhìn Bích Tú Hinh, nói gì đi chứ, cô là Chủ tịch của Hoa Viễn quốc tế cơ mà, ở bên đó, Ninh Hân và Hải Dung cùng ngồi một chỗ.
Trần tỷ trước sau như một ngồi ngòai cùng, chỉ cùng với La Tố Hồng bưng trà cho họ, những việc khác cũng không bận tâm.
Còn Liễu Vân Huệ cùng Đường Cẩn ở một bên nhỏ tiếng chuyện trò như bồi dưỡng quan hệ mẹ chồng nàng dâu tương lai, như cặp mẹ con ruột.
Bích Tú Hinh lên tiếng trước.
- Hay là… Bán đi?
Cô cũng không có gì xác định trong cách nói của mình mà chỉ thử hỏi Đường Sinh.
Đường Sinh ngồi ở vị trí chính giữa, cho cả chân lên sofa, đầu gối chân chạm vào La Sắc Sắc ở bên trái và Cẩn Du ở bên phải, hai cô cũng không nhích ra, chấp nhận để chân mình quấn lấy đầu gối hắn ta, đối với họ mà nói thì việc này không có ý nghĩa gì cả.
- Bán á? Ồ, ai mua được chứ? Trữ lượng mỏ dầu trị giá đến cả trăm triệu đô la Mỹ, ba công ty hàng đầu trong nước liên hợp lại may ra có thể.
Giá dầu năm nay cũng hàng đô la, năm sau thì sao? Năm sau nữa thì thế nào? Đương nhiên là bán đi rồi thì sẽ ít việc hơn, nhưng cũng phải để người ta có thể mua được, có điều không cần bọn họ chi tiền, chúng ta dựa vào cổ phiếu giá gốc để gia nhập vào công ty của họ cũng được có phải không?
Chỉ dựa vào trữ lượng dầu mỏ phong phú như vậy ai dám chấp nhận để ngươi góp cổ phần? Đương nhiên chỉ cần góp một phần cũng được nhưng là bao nhiêu phần trăm, phần dư lại vẫn là của mình, để bọn họ bỏ tiền đi thăm dò, rồi cùng nhau chia sẻ khỏan lợi nhuận này, như thế cũng có lợi.
- Tuy nhiên kỹ thuật thăm dò dầu mỏ Sri Lanka không được, cùng làm với bọn họ không mấy ý nghĩa, bọn họ muốn thăm dò trữ lượng dầu trên biển vẫn còn cần phải mời thầu quốc tế.
Chúng ta tốt nhất là nên hợp tác với các công ty lớn trên thế giới để khai thác mỏ dầu này, trong hai năm thu về lợi nhuận.
Đường Sinh nhìn Cẩn Du, Sở Tình
- Mấy người không định nói gì sao? Còn cả hai người nữa, Mai Chước, Sắc Sắc, lên tiếng đi chứ.
Cẩn Du nói
- Bán rẻ cho các công ty trên thế giới chẳng thà thử bàn bạc với ba tập đoàn lớn trong nước.
Đây là ý kiến của tôi
- Tôi cũng tán đồng với ý kiến của chị Du.
Quan hệ giữa Sở Tình và Cẩn Du khá thân thiết, lúc này cũng đỡ phải suy nghĩ nhiều.
- Chúng tôi cũng chung ý kiến với Du tổng, đây gọi là lọt sàng xuống nia.
Sắc Sắc lên tiếng cũng là đaị diện cho ý kiến của Mai Chước.
Liễu Vân Huệ ngồi một bên nhìn con trai chủ trì cuộc họp lợi nhuận bảy trăm triệu đô, trong lòng cũng tóat mồ hôi, hàng trăm triệu đô, khoản lời này đúng là kinh khủng thật, mặc dù nói là có khoảng 30 - 40 % phải đổ vào Sri Lanka nhưng cũng vẫn có thể kiếm được đến 60 - 70 %.
Chỗ tiền đó đổi thành tệ sau vài ba năm cũng được bội lời.
Trời ạ, có cướp ngân hàng cũng không cướp được nhiều thế.
Vì vậy lúc này Liễu Vân Huệ cũng không thể phát ngôn gì, tự thấy mình thật đáng thương.
- Mẹ à, mẹ nói vài câu xem nào, bán rẻ cho nước ngòai hay là để nước mỡ chảy ruộng nhà?
Đường Sinh lúc này chuyển qua hỏi mẹ.
Liễu Vân Huệ vừa thấy thần sắc của con đã biết nó không muốn chia sẻ với các công ty trong nước.
- Có vẻ con không muốn đem về nước?
Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía Đường Sinh, cảm thấy vẫn là Liễu Vân Huệ lợi hại, sao không ai nhận ra chủ ý của hắn?
Đường Sinh cười khổ khẽ gật đầu.
- Đúng là mẹ lợi hại, không hổ danh là mẹ của con.
Nịnh mẹ một chút rồi nhận lấy cái lườm của bà hắn mới tiếp tục nói
- Không phải con muốn bán rẻ cho các doanh nghiệp trong nước mà vấn đề là vì tình hình quốc tế với thể chế trong nước.
Dầu khí Trung Quốc rút vốn để mua lại công ty xăng dầu Uni của Mỹ nhưng không thành.
Nguyên nhân là vì đâu? Con cũng không nói nữa, chỉ đơn giản một câu đó là xung đột giữa tình hình quốc tế với thể chế trong nước, các nước phương Tây cũng không mong muốn nhìn thấy một nước Trung Quốc hùng mạnh đặc biệt là Mỹ.
Nếu lần này Hoa Viễn quốc tế muốn dâng hết giếng dầu ở Sri Lanka cho ba tập đòan trong nước sẽ thu hút nhiều sự quan tâm của quốc tế , chúng ta sẽ trở thành đích ngắm, con đường sắp tới sẽ không dễ dàng gì.
Vì sao người ta lại sợ bị tập đòan Dầu khí Trung Quốc mua lại? Nguyên nhân chủ yếu là vì dầu khí Trung Quốc có trong tay các thiết bị máy móc của quốc gia…
Lúc này mọi người đã có phần nào hiểu đựoc, đều hướng ánh nhìn về phía Nhị Thế Tổ bao gồm cả Liễu Vân Huệ.
Cách Đường Sinh nhìn nhận vấn đề là rất tòan diện.
Thực ra hắn đứng trên góc độ hướng phát triển trong tương lai của tình hình quốc tế, chính trị, kinh tế để nhìn nhận vấn đề chứ không chỉ bó hẹp ở phương diện phát triển và lội ích của doanh nghiệp.
Ngay sau đó ánh mắt của Đường Sinh có phần trùng xuống.
- Tôi cũng muốn đem phần lợi nhuận đó chia sẻ cho đồng bào của mình, nhân dân mình, việc đó có thể cải thiện được cuộc sống của rất nhiều người.
Thế nhưng trong thời kỳ đầu phát triển tập đòan Hoa Viễn Quốc tế chúng ta không thể nào làm như vậy.
Có ngày chúng ta sẽ lấy lại cả mười lần cả trăm lần những gì chúng ta đã bỏ ra, nhưng bây giờ chúng ta phải nén nỗi đau ấy lại…
Nói tới đây, ánh mắt Đường Sinh bao phủ một làn sương mờ, hắn là một người giàu tình cảm, lời nói của hắn rất có sức lay động lòng người.
- Hinh tổng, ngày mai hãy liên hệ mười công ty dầu khí hàng đầu thế giới, một hai công ty cũng được, ba công ty cũng được, dùng giếng dầu này để thăm dò, tham gia vào đó, ăn mòn chúng.
Ta có thể chậm một ngày biến họ thành họ Đường nhưng ta sẽ là người cười sau cùng.
Hắn đứng dậy đi đến bên mẹ, mắt hơi đỏ.
- Mẹ, con trai sẽ là niềm tự hào của mẹ, mãi mãi là như thế.
Liễu Vân Huệ rơi lệ lặng lẽ gật đầu, Đường Cẩn ôm lấy vai bà, trong đôi mắt đẹp cũng đong đầy nước mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...