Trong một ngày lại nhận được tin con gái sẽ về nhà, trong lòng Hi Chính Tú vô cùng vui sướng, vậy là nha đầu kia rốt cục đã chịu trở về nhà, mấy năm gần đây cô không chịu về nhà thăm cha mẹ xem thế nào? Ngoại trừ lễ mừng năm mới ở lại thủ đô tụ họp, còn bình thường căn bản không thấy bóng dáng cô.
Bọn nhỏ lớn lên sẽ không ở bên cạnh cha mẹ, chúng nó muốn cất cánh bay lượn, chúng nó muốn có một khoảng trời của riêng mình.
Ở giữa khách sạn, chỉ có ba người Đường Sinh, Dung nữ cùng mẹ Đinh Hi Chính Tú, bọn họ đang đợi người đàn ông số một Liêu Đông Đinh Hán Tĩnh.
Trên bàn tất cả mọi thứ đều đã được dọn xong, rượu, thuốc, trà, các vị khách đã ngồi yên vị trên sô pha, cái này xem như một buổi tiệc rượu đi, đến bây giờ Hi Chính Tú vẫn rất duyên dáng dịu dàng.
Con gái tính tình bướng bỉnh, nói không lấy chồng là quyết chí thề không lấy chồng, Hi Chính Tú cũng không có cách nào cả nhưng từ mắt con gái nhìn Đường Sinh có thể nhìn ra được điều gì đó, đó là ánh mắt của một cô gái mang một tình cảm dịu dàng, ôi, con gái ta.
Hi Chính Tú thông minh thế nào chứ? Bà cũng không phải chỉ là ở nhà nội trợ, bà là cố vấn xí nghiệp Hi thị ở tỉnh Cát Lâm, mọi quyết sách của tập đoàn Hi Cương đều phải được người phụ nữ khoan thai này gật đầu mới có thể thực hiện, đối với kinh tế, đối với thị trường, đối với buôn bán, bà có được giác quan nhạy bén.
Nhìn qua dáng vẻ bà mới hơn bốn mươi tuổi, kỳ thật so với thực tế dung mạo hơn người, Đinh Hán Tĩnh đã sáu mươi, ông ta kết hôn muộn, hơn vợ tới mười hai tuổi, mà Hi Chính Tú cũng đã 48, hai người có một trai một gái là Dung nữ cùng Hải Quân.
Với tuổi này của bọn họ mà nói, hẳn là mới có ba bốn mới đúng, nhưng năm đó cũng bận công tác, căn bản không chăm được con trai, về cơ bản Hải Quân được chú hai cậu ta nuôi lớn, bú sữa đều là sữa của thím, cho nên thím hai đối với Đinh Hải Quân rất thân thiết, khó trách lại yêu thương cậu ta như vậy.
Nếu như Hi Chính Tú không nhìn ra con gái Dung nữ cùng Đường Sinh có điểm gì, vậy là ánh mắt rất tồi rồi, bà đã trải qua nhiều chuyện lớn, đối với đủ loại hiện tượng trong xã hội này có kiến thức rất nhiều, quan điểm của người trẻ bà cũng hiểu, mặt khác với hoàn cảnh của con gái cũng thật sự là đặc biệt.
Đã từng là người phụ nữ của Vương Ngạn Đôn, ngươi có thể gả nó cho ai đây? Về tình cảm chưa chắc nó đã chấp nhận, xem dáng vẻ hiện giờ rõ ràng là có quan hệ thân mật với cháu ruột đời thứ ba của Đường gia.
Từ người có quan hệ công khai với nhà họ Vương chuyển thành quan hệ âm thầm với họ Đường, hai người đều mạnh mẽ, cứng rắn, đối với Đinh gia mà nói không biết là phúc hay họa nhưng ít ra hiện giờ mọi chuyện cũng không tệ lắm, luận về mọi mặt, ông cụ Đường gia lại càng tốt.
Họ Đường ở Thanh Trúc có danh tiếng rất lớn, nước cộng hòa sau khi bước vào thế kỷ mới càng có thêm nhiều người, Lão Đường có thế nói là người số một.
Nhưng chi thứ hai Đường gia không phồn thịnh, lá không rậm, anh em có bốn người, đều đang lăn lộn trong quan trường với cấp bậc lớn nhất là Phó thư ký tỉnh, Đường Thiên Tán, Phó thư ký Tỉnh ủy Quảng Nam, hiện giờ lại thêm Đường Thiên Tắc làm Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Lỗ Đông, Đường gia đều có ngọn.
Không biết vì sao Hi Chính Tú càng nhìn Đường Sinh càng thấy thuận mắt, sau khi nhìn liền cười, nhỏ giọng nói nhỏ bên tai Dung nhi:
- Rất tốt.
- Cái gì, mẹ, mẹ muốn nói gì?
Dung nữ bị mẹ nói một câu không đầu không đuôi, nhưng mẹ cười khiến cô rất vui.
- Mẹ nói tiểu Đường Sinh không tồi, so với ai kia thì thuận mắt hơn nhiều, chỉ điều con gái tôi… Ôi, không nói nữa, để cho con tự quyết.
Dung nữ nghe ra mẹ muốn nói gì, sắc mặt buồn bã, thấp giọng sợ hãi nói:
- Con gái bất hiếu, để mẹ phải lo lắng.
- Lo lắng là bình thường, tuy nhiên Dung nhi, tính tình mẹ con rất thoải mái, con dù không muốn kết hôn, nhưng mẹ vẫn muốn bế cháu ngoại.
Khuôn mặt Đinh Hải Dung đỏ lên, nhanh chóng liếc trộm Đường Sinh một cái, nhìn mẹ nói:
- Mẹ, còn sớm mà…
Cô có thể nói được gì chứ? Tuy nhiên vẻ mặt này thật ra khiến Hi Chính Tú nhìn ra chút vui mừng, Dung nữ cũng biết mẹ mình khôn khéo thế nào.
- Dung nhi, buổi tối ở nhà còn có một buổi tiệc rượu, các cậu con từ Y Xuân tới từ chiều, từ xa tới tẩy trần cho con đấy.
Cũng biết rằng Dung nhi đã phải trải qua một thời gian chịu đả kích, các cậu cũng rất đau lòng, nước mắt Dung nhi lại rơi, ra sức gật đầu.
Khi Đinh Hán Tĩnh bước vào, khiến trong phòng tràn ngập khí thế uy nghi, người đứng đầu một tỉnh biên giới quả nhiên là thần khí rất mạnh mẽ, năm nay đã gần sáu mươi nhưng lão Đinh không có dấu vết của tuổi già.
Tóc đen nhánh bóng mượt, mày rậm như kiếm, mắt rực rỡ tinh anh, vẻ mặt uy nghi, thân thể thẳng tắp, Hi Chính Tú cũng không có hiện lên tuổi già.
Dung nhi liền đứng dậy đi tới, con gái đã lớn như vậy rồi, không ngờ lại đi tới nhào vào trong lòng cha.
Ngươi xem ngươi không biết xấu hổ à? Đương nhiên không xấu hổ, tôi ôm cha tôi xấu hổ cái gì chứ?
- Cha, con nhớ cha muốn chết, cha có khỏe không?
- Khoẻ, khoẻ, khoẻ
Lão Đinh hốc mắt hơi ướt át, ôm con gái vỗ vỗ vai của cô,
- Con bé này, phải trở về thăm chúng ta thường xuyên chứ.
- Cha, Dung nhi biết rồi.
Dung nữ rơi nước mắt, lão Đinh không kìm nổi thay con gái lau nước mắt, hơn nữa tay cũng hơi run run.
Sau một lúc lâu, ông mới hít một hơi dài, mới buông con gái ra hướng tới đi tới chỗ bên kia Đường Sinh đứng,
- Tiểu Đường, xin chào.
- Bác Đinh, chào bác.
Đường Sinh khách sáo bắt tay với lão Đinh, người ta dùng một tay, hắn dùng cả hai, đây là sự cung kính đối với bề trên.
- Thật là một thanh niên tốt, Đường gia có người kế nghiệp rồi, được… Đến đến đến đây, ngồi xuống,
Lúc này lão Đinh trong lòng rất thoải mái.
- Bác cũng đừng nói thế, Đinh gia cũng có người kế tục, lão Quân hiện giờ đã là Trưởng thôn, cháu vẫn còn đang học đại học, còn kém xa.
Phù, mấy người mỉm cười, không khí vô cùng thoải mái, trong lòng Dung nữ khỏi phải nói đang rất vui vẻ, tình lang lúc nào cũng giỏi nắm giữ bầu không khí.
- ..
Trưởng thôn Đinh à, không phải là nhờ cháu mà được thế sao? Không phải nó ở cùng một chỗ với cháu học được nhiều chuyện thì nó không đảm đương nổi chức Trưởng thôn đâu.
Trong lòng Đinh Hán Tĩnh hiểu rõ con trai cùng Đường Sinh qua lại sau lưng ông, cho nên khẳng định là nhờ Đường Sinh mới được thế.
Một cán bộ thôn nho nhỏ ở trong mắt Bí thư Đinh thì là cái gì chứ? Nhưng thật sự sau khi đến lượt con trai ông làm, ông biết nó có ý nghĩa khác thường, con ta rốt cục cũng đi lên bằng con đường chính, chỉ sợ là nó không đi, còn chỉ cần nó dám đi, con đường này không phải lên trời, không sợ đi không tới.
-… Không phải vì tập đoàn công nghiệp Liêu Khí xảy ra chuyện lớn như vậy, con gái của ta cũng sẽ không trở về Liêu Đông thăm cha nó…
- Cha… Được rồi mà, trách mắng con đi là do con không đúng, con đây kính cha một ly.
Dung nữ rót rượu cho cha, thật sự kính một ly.
Lão Đinh liền cười nói:
- Không phải tôi khiến con gái phải khổ, Liêu Khí đột nhiên sụp đổ, thật sự là sự đả kích với cha con.
Hi Chính Tú cũng nói:
- Cuối ngày hôm qua có báo cáo, tập đoàn Liêu Khí lại ngã xuống, giá trị rút lại còn gần mười tỷ, mức độ này còn nhanh hơn cả nhảy lầu, trà của Uỷ ban Kỷ luật Trung ương không dễ uống, vừa mới được mời như vậy liền đem ngay Liêu Khí đóng băng, cấp trên đối với chuyện này cũng sẽ có quan điểm khác…
Đinh Hán Tĩnh trừng mắt nói:
- Chẳng có cách nhìn gì cả? Chẳng có cách nhìn gì cả, tôi ghét cái bọn mục nát đó ngồi bàn bạc, hơi một tí là muốn mời người ta uống trà, điều tra rõ chưa? Chứng thực chưa? Vương Ngạn Đôn bắt đầu ra kế sách tin tức võ mồm, tha hồ lấy Liêu Khí làm mục tiêu lớn điển hình? Lời này là do nó nói?
- Được rồi, giờ này mà còn tức giận cái đó có tác dụng sao? Cũng không sợ tiểu Đường chê cười ông đường đường là Bí thư Tỉnh ủy mà nói vậy à?
Hi Chính Tú nói.
- Tôi còn sợ bị chê cười sao? Nhân dân cả nước đều đang chê cười tôi đấy.
Đinh Hán Tĩnh cũng là người có thể diện lớn, ông ấy là Bí thư Tỉnh ủy Liêu Đông, là ủy viên chính trị, là một trong những lãnh đạo của quốc gia, không bị nhân dân cả nước chê cười là giả, nhiều người ở Liêu Đông lúc nào cũng nhìn chăm chú.
- Muốn trách thì trách chính ông, lúc trước nếu ông thái độ cứng rắn, mạnh mẽ tới cùng, tôi không tin Chủ tịch tỉnh Đỗ có thể đem Lâu Chính Thanh nâng lên mà không cần suy xét tới vị trí số một của Liêu Khí.
Chung quy là do ông không kiên trì với ý kiến của mình, lại hướng về phía người ta mang theo thái độ ý chí của bí thư.
Đinh Hán Tĩnh cười khổ nhìn vợ con nói:
- Bà ấy, tôi làm như vậy chỉ là một loại thái độ chính trị, Lâu Chính Thanh này là một người có tài năng, lúc trước tôi nhằm vào không phải anh ta, mà là Đỗ Quyền Trung.
Đây là chính trị không phải trò chơi tập làm người lớn, tôi không thể gọi người ta nói rằng Đinh Hán Tĩnh tôi quản lý Liêu Đông chỉ có tiếng nói như vậy, như vậy sẽ có vấn đề, mấy năm nay lão Đỗ phụ vai chính cho tôi thật không sai, thật đáng tiếc.
Ngay trước mặt Đường Sinh mà nói những lời này chính là không xem hắn là người ngoài, Hi Chính Tú càng không coi Đường Sinh là người ngoài.
Tuy là lần đầu tiên gặp mặt nhưng lại giống như đã quen biết nhiều năm, gắp trái gắp phải đồ ăn cho hắn, khiến Dung nữ phải ghen tị, con mới là con gái mẹ nha.
Hi Chính Tú nói:
- Đỗ Quyền Trung cũng không nghĩ như vậy, ở trên chính trị ông ta vẫn không vừa mắt với những phương pháp của ông, có đúng không?
- Đúng, tôi chính là muốn ông ta xem tôi không vừa mắt, bằng không ông ta sẽ gây sức ép với tôi sao? Lão Đỗ là người cương trực không à, là một người bướng bỉnh tính tình rất giống với con lừa.
Trong lòng tôi rất tán thưởng ông ta, bởi vị ông ta không sợ đắc tội tôi cũng đồng ý làm công tác, đổi lại cá nhân cùng tôi vào bộ máy, tôi còn lo lắng gì chứ.
Chuyện Liêu Khí nếu thật sự rơi xuống, con đường làm quan của lão Đỗ liền kết thúc, phu nhân này, trong lòng tôi còn khổ sở hơn đấy.
Người có trí tuệ lớn mới có thể đứng ở đỉnh cao ở nước cộng hòa, thủ đoạn chính trị của Đinh Hán Tĩnh vô cùng cao minh, ông ta cũng không thiếu tấm lòng khoan dung.
Đường Sinh cũng có sự hiểu biết mới với Lão Đinh, hắn cũng không lên tiếng, một bên vừa ăn cơm một bên nghe bọn họ nói chuyện, Dung nữ cũng như vậy.
Hi Chính Tú nói:
- Ông không phải hy vọng Hi Cương nhúng tay vào sao? Tuy nhiên sẽ khiến ông phải thất vọng rồi, Hi Cương cũng không còn nhiều tiền để cứu Liêu Khí đâu.
- Hi cương à, Hi cương thì xem ra cũng không đủ, vét hết sạch tài sản của Hi cương chỉ hơn 6 tỷ, như thế làm sao cứu được Liêu Khí?
Đinh Hán Tĩnh cười khổ một chút,
- Lòng thì có dư mà lực thì không đủ nhưng thật ra tôi nghe nói tập đoàn Đại Đôn Nguyên Hanh ở Chiết Nam cũng tới đây, Đường Sinh, cháu thấy thế nào?
- Ấy, bác Đinh, cháu chính là đến đây để xem phong trào này, Dung tỷ nói bên này khá náo nhiệu, muốn lại đây tiếp chận sự náo nhiệt này.
- Tôi nói vậy sao? Cậu thừa nhận?
Dung nữ lườm hắn một cái, liền mỉm cười, vợ chồng Đinh thị cũng liền nở nụ cười.
Cùng thời gian đó, ở tỉnh phủ, Chủ tịch tỉnh Đỗ Quyền Trung đang ôm khuỷu tay nhìn ngoài cửa sổ, đêm trước lễ quốc khánh lại một đêm nhân dân cả nước chuẩn bị nhiệt liệt chào mừng sinh nhật của tổ quốc, Liêu Đông lại xảy ra chuyện như vậy, cái này thì Chủ tịch tỉnh Đỗ làm sao có thể chịu nổi?
Lâu Chính Thanh à Lâu Chính Thanh, ngươi chịu được thử thách này sao? Rốt cuộc là muốn làm thế nào? Ngươi muốn để tài sản 40 tỷ của tập đoàn công nghiệp Liêu Khí bị mất như vậy sao? Mấy vạn con mắt của công nhân Liêu Khí đang trông mong nhìn ngươi, ngươi làm sao ăn nói lại với những người này? Làm sao ăn nói với Tỉnh ủy cùng Ủy ban nhân dân tỉnh?
Có tiếng gõ cửa nhỏ, Trưởng ban thư ký Tỉnh phủ Trần Nam Quang nhẹ bước vào,
- Chủ tịch tỉnh, đã mười hai rưỡi rồi, ngài còn chưa ăn cơm đâu…
- No rồi, ăn cái gì? Đi đi đi, đến tòa nhà của Ủy ban Kỷ luật nghe tin tức đi, tổ công tác của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, phải tiếp đãi người ta thật tốt.
Lời này của Lão Đỗ có sự oán giận, có thể không oán giận sao? Tổ công tác bỗng chốc liền đem Chủ tịch Liêu Khí Lâu Chính Thanh mời đi, thật toát mồ hôi.
Nghe nói là Lâu Chính Thanh tham ô tiền công quỹ của Liêu khí hơn 100 triệu, Lâu Khôn không chỉ đánh bạc ở MaCao, còn ném hơn mấy trăm vạn đi chơi gái, tất cả đều là tiền của Liêu Khí, mục nát lớn như vậy sao không khiến lòng người lạnh ngắt như băng? Thực sự là vậy sao? Đây là sự thật sao?
Lúc này, Lâu Khôn đã bị cảnh sát Quảng Nam khống chế, đang trên đường áp giải về Liêu Đông, liền xem y có mặt mũi nào để ăn nói đây.
Mãi cho đến lúc này, Đỗ Quyền Trung cũng không cho rằng mình đã sai lầm khi dùng Lâu Chính Thanh, không có Lâu Chính Thanh thì không có sự nổi dậy nhanh chóng khiến liêu khí có hào quang trong vài năm, từ năm 1999 tập đoàn chính thức thành lập, đến nay tài sản đã gấp 40 lần, việc này không phải ai cũng có thể làm được.
Trong lòng ông ta cũng có trách mắng, Bí thư Đinh phản đối mình dùng Lâu Chính Thanh cũng không phải phản đối thật, đơn giản ông ta là muốn nhằm vào mình chứ không phải là Lâu Chính Thanh, vẫn không nhìn thấu được Bí thư Đinh, ở trên chính trị, mình không bằng Đinh Hán Tĩnh, người này quá thâm thúy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...