Cực Phẩm Thái Tử Gia


Lúc sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt, bọn Đường Sinh cũng kết thúc khóa huấn luyện quân sự của họ, thời gian được thúc đẩy đến cuối tuần tháng 9…
Từ sau buổi chiều nói chuyện khá lâu với Dung nữ, Đường Sinh bắt đầu coi trọng Vương Ngạn Tương này, bản thân cũng đặc biệt theo dõi sát sao cô ta, xem cô ta gặp gỡ những ai, đối với đối thủ âm quỷ giả dối cần tăng cường đề phòng, bên người Đường Sinh cũng không thiếu người có thể sử dụng.

Gương mặt của Hoa Anh Tú đối với nhà họ Vương mà nói là còn rất lạ, để cô lặng lẽ theo dõi Vương Ngạn Tương là rất thích hợp, thân thủ của Anh Tú cũng rất giỏi giang.

Để không khí ở Lam Nha bảo thêm sôi động, thì Cao Ngọc Mỹ và Vương Tĩnh chuyển đến ở bên này, Ninh Hân và Dung nữ thì lại không đến, các cô ở bên ngoài đã quen, Trần Tỷ như cũ vẫn ở với mẹ con Sắc gắc để chăm sóc họ.

Gần đây Cẩn Du, Sở Tình đang bận vì chuyện nhà máy điện Hố Khẩu, Mai Chước ở Bắc Kinh cùng đồng hành với Ủy ban Quản lý giám sát tài sản Nhà Nước, chuyện đau đầu của Công ty vốn Cẩn Sinh cũng chưa được giải quyết hoàn toàn nên chống đỡ thì vẫn phải chống đỡ, Tú Hinh là nhẹ nhàng nhất.

Trong lúc huấn luyện quân sự, Đường Sinh còn một lần vụng trộm bí mật chuồn đi gặp Lật Lệ và Nhãn Tình tỷ, các cô hiện giờ đang lặng lẽ nương náu ở Tuyền Thành.

Ban đêm, một chiếc Bentley lặng lẽ lướt qua trước Trường đại học kinh tế tài chính, khi chiếc xe dừng lại ở ven đường trước một cửa hàng thì Vương Hàm đeo kính trên mặt nhanh chóng bước ra, sau đó cô nghiêng mình bước lên xe, Bentley lại bắt đầu chạy trên đường, cảnh tượng này chủ nhân của một chiếc Lexus dừng ở đầu phố đều nhìn thấy.

Vương Hàm ngồi ở bên cạnh Vương Ngạn Tương, lộ ra vẻ mặt ngây thơ:
- Cô út à, cái tên Đường Sinh kia đầu óc rất giảo hoạt, ngay cả Đường Cẩn cũng khó đối phó.

- Không sao cả, cứ từ từ, thả dây dài mới bắt được cá lớn, cháu hiện giờ cái gì cũng không cần làm, chỉ cần toàn tâm toàn ý trở thành bạn tốt của Đường Cẩn để cho cô ta tín nhiệm cháu, cháu là con át chủ bài dự trữ của cô không thể dễ dàng để cháu bại lộ được, cho dù xảy ra chuyện gì cháu cũng phải giữ bình tĩnh, Vương Ngạn Tương lại nhỏ giọng nói:
- Còn nữa, cần phải biết lợi dụng thiên phú trời cho của con gái, cháu phải báo thù cho cậu!
Vương Hàm kiên định gật đầu:
- Hàm nhi biết mà, cô út, cậu thật là đáng thương, bị tên họ Đường hại thảm, cháu sẽ không tha cho hắn.

- Cháu biết không? Muốn tấn công một người đàn ông phải bắt đầu từ người phụ nữ của hắn, cái người Đường Cẩn kia chính là mục tiêu của cháu, cần phải chia rẽ bọn họ, bắt cháu ăn mặc thế này còn phải đeo mắt kính thật là ủy khuất cho cháu, trông không biết xấu đi bao nhiêu….

Vương Ngạn Tương nhẹ vuốt mái tóc của Vương Hàm khẽ thở dài, chỉ vì rơi vào đường cùng chứ nếu không cô cũng không muốn đem chính cháu gái của mình rơi vào vũng bùn, nhưng thận phận của đứa cháu này bí ẩn không ai biết bối cảnh của nó.


Vương Hàm là đứa con gái riêng của anh cả Vương Ngạn Đức, người ngoài gần như không ai biết chuyện này ngoại trừ các anh em nhà họ Vương.

Cho dù Vương Hàm là con gái riêng nhưng cuộc sống cũng không quá khổ cực, trên thực tế cô cái gì cũng không thiếu, chỉ là quá khiêm tốn.

Lúc này đây Vương Ngạn Tương thâm nhập vào Lỗ Đông là đã có chuẩn bị tỉ mỉ, các phương diện đều nhằm vào Đường Sinh, em trai lần thứ hai bị bỏ tù khiến trong lòng cô vô cùng tức giận, cô muốn đem hai người mà em trai hận nhất là Đường Sinh và Đinh Hải Dung trả thù toàn bộ, làm cho bọn họ muốn sống không được, muốn chết không xong.

- Cô út, nhưng mà Đường Cẩn không ở tại trường rất phiền toái, chắc là cô ta và Đường Sinh ở chung cùng một chỗ, nếu mà trọ ở trường thì cơ hội sẽ lớn hơn.

- Cháu và cô ta cứ có quan hệ tốt, thì sẽ không khó để có thể đến được nơi cô ta ở, khi đó muốn thu thập cái gì cũng đều dễ dàng, cố gắng lên.

Tại một gian phòng khách sạn ở Tuyền Thành, đám người Ngu Phong Đình Miêu Tuấn Bách, Lâm Hiểu Kháng và Hàn Tĩnh đang tụ cùng một chỗ, Đàm Linh và Khương Tiểu Uyển cũng ở đây, ý đồ của Ngu Phong Đình là muốn tiến thêm một bước kéo gần quan hệ với Miêu Tuấn Bách.

Khi ở Bắc Kinh y cũng có quan hệ với Miêu Tuấn Phong, hiện tại cùng một chỗ với em trai ruột Tuấn Bách của gã, bố y là Quốc phó, ở trong mắt đám người Lâm Hiểu Kháng, chính làm một nhân vật hoành tránh.

Mọi người cứ mở miệng ra là gọi anh Phong, trái một ly phải một ly mời rượu y, Đàm Linh và Khương Tiểu Uyển thì ngồi gần nhau thấp giọng nói gì đó, Khương Tiểu Uyển ngay cả thư tình cũng sử dụng nhưng không thấy Đường Sinh có phản ứng gì, không nói cô ta tính tình thối nát, cho dù tính có tốt cũng là vô dụng.

Trên thực tế cô so với Đường Cẩn đúng là kém một trời một vực, người con gái tầm thường đúng là tầm thường, khí chất, vẻ mặt toát ra vẻ tầm thường khiến Đường Sinh không sao chịu nổi, không có một chút kín đáo của người con gái, trong ánh mắt là cái sự lẳng lơ quyến rũ bức thiết giống như là một vạn năm chưa được đàn ông thượng qua.

Đàm Linh so với cô ta sắc đẹp có kém hơn một chút nhưng trông vẫn vừa mắt hơn nhiều, cho nên khát cầu của cô ta đối với Đường Sinh về cơ bản chính là giấc mộng xa xôi.

Trái lại Ngu Phong Đình và Khương Tiểu Uyển rất hiểu nhau, cũng biết rõ cô ta là một cô gái lẳng lơ, trong 8 bạn trai trước kia của cô ta cũng có Ngu Phong Đình, chỉ là quan hệ của bọn họ cực bí mật, trong mắt Khương Tiểu Uyển Ngu Phong Đình là hơi cao không thể với tới, cho dù là trong tay thiếu tiền cũng không dám há mồm với y.

Nhóm những người này tụ cùng một chỗ cũng có đối tượng chung không vừa mắt, chính là Đường Sinh, Ngu Phong Đình chính là người hỗ trợ và chỉ đường cho bọn họ, nói tới những chuyện liều mạng không được tự nhiên, Miêu Tuấn Bách vô cùng rối rắm:

- Tên tiểu tử kia quả thực rất biến thái.

Trong đầu gã vẫn còn lưu lại cảnh tượng Đường Sinh đứng ở cạnh sông giơ cao khẩu pháo của hắn đi tiểu, nước tiểu kia văng xa, không thể so với được.

Ngu Phong Đình ở bên tai Miêu Tuấn Bách nhỏ giọng nói:
- Nhanh chóng đè ngã con bé nhà họ Đàm đi, con vịt đã luộc chin thì sẽ không bay được đâu.

- Ừ, đang cố gắng nhưng con bé đó không dễ dàng đối phó, năm ba lần thiếu chút nữa là thành, đến cuối cùng lại cho tôi một cái tát, trời ạ đau chết.

- Mày cũng ngu thật, phải dùng thuốc, con gái nha, nếu đè được nó thì về sau sẽ là nó đuổi mày, hiện tại mày thảm lắm sao?
Miêu Tuấn Bách có dám nhe răng? Tôi dám hạ dược? Ngày hôm sau cô ta không làm thịt tôi?
- Anh Phong, không nói dối anh chứ tôi không dám.

Ngu Phong Đình từ bên người lấy ra một bình nhỏ đưa cho y:
- Thuốc kích dục, nhất định dùng được, đừng có do dự nữa, đêm dài lắm mộng.

Đêm hôm đó, Miêu Tuấn Bách cân nhắc hết lần này đến lần khác, cuối cùng quyết định sẽ hạ dược Đàm Linh, cảnh tượng ở bờ sông ngày đó cô cũng thấy, làm không tốt cô ta sẽ có cảm tình với Đường Sinh, mẹ nó, hoặc là không làm đã làm phải làm đến cùng, phải được ngủ trước bố mới yên tâm, bị đánh cũng phải chịu.

Nửa đêm, khi dược lực qua đi, Đàm Linh liền phát hiện có điều bất thường, trên giường một bãi máu xử nữ khiến nàng tức giận:
- Tên khốn nạn, anh dám giở trò với bản tiểu thư?
Đè Miêu Tuấn Bách xuống đánh cho một trận, mà cô cũng khá là mạnh mẽ, không nói tới xuất thân từ gia đình quân đội, vệ sĩ của ông nội đều là nội vệ, từ nhỏ cô đã đi theo tập luyện qua, cho dù là ba người như Miêu Tuấn Bách cũng không đủ để cho cô đánh, đánh cho tiểu tử này quỷ khóc sói tru.

- Tôi không phải người, tôi không phải người…Tôi đáng chết nhưng mà tôi quá yêu em, tôi thật sự không nhịn nổi, Linh, tha thứ cho tôi!

Miêu Tuấn Bách ôm lấy Đàm Linh khóc rống lên, mặt đều sưng lên rồi, y một bên khóc xin tha mạng, một bên thề, tay còn sờ cô, miệng hôn lên đùi cô, thuốc này hiệu lực không phải chỉ một chút là hết, cái loại dược này có tác dụng trong vòng 3 ngày, không chịu nổi khiêu khích của người khác phái.

Đàm Linh tức giận đến mềm cả người, lại để y gây sức ép với cái than vừa mới phá, lúc này cũng khá mệt, nhìn y bị mình đánh đến nỗi khuôn mặt tuấn tú đều sưng lên cũng khá đáng thương, lại một bộ dáng thành tâm xin khoan dung, tâm trạng cũng mềm đi, thở dài liền ngồi phịch ở trên giường.

Miêu Tuấn Bách đánh rắn cũng biết chọn gậy, ôm lấy đùi cô vừa hôn vừa nút, một lúc liền đem mặt dán vào bên trong chân cô, Đàm Linh không chịu nổi kích thích, chưa được hai phút đã run rẩy rên lên, nhận mệnh thôi, chậm một ngày cũng phải cho y ức hiếp thì sớm hơn một chút cũng vậy.

Sau khi tình cảm mãnh liệt lần thứ hai qua đi, hai người chặt chẽ ôm lấy nhau, Đàm Linh liền cảnh cáo y:
- Đừng để tôi phát hiện anh làm điều gì vớ vẩn, nếu không tôi sẽ hoạn anh đó.

Trong lòng Miêu Tuấn Bách run lên, lấy tính cách của Đàm Linh mà nói, khả năng này là có thể, bởi vì tính cách của cô rất kiên cường, trong mắt không có hạt cát nào có thể tiến vào, y cũng không biết bản thân thượng cô là phúc hay là họa nhưng cuối cùng cũng đã không làm hỏng nhiệm vụ của ông nội, tóm lấy con bé nhà họ Đàm.

Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, Đường Sinh đi học được một buổi, lại bắt đầu xin phép nghỉ, cái này đã thành thói quen, ở lại thêm một ngày chắc hắn phát hoảng.

- Không thể xin nghỉ được, người ta một mình đi học buồn chán lắm?
Đường Cẩn đáng thương hề hề cầu xin, muốn cho Đường Sinh học bài.

- Tôi mà còn ở trường thì cô có thể học hành giỏi giang được sao? Không chuẩn bị học tập cho tốt để hướng về tương lai đi?
Cái cớ này cũng được đấy chứ?
Quay đầu lại thấy Hoa Anh Tú cũng đến đây, đến báo cáo một chút chuyện cho Đường Sinh,
- Vương Ngạn Tương đi qua trường học, gặp mặt một học sinh tên là Vương Hàm,
Anh Tú dùng thời gian chưa đến hai ngày điều tra ra được Vương Ngạn Tương bí mật gặp gỡ nữ sinh kia, điều này là vô cùng quan trọng.

Vương Hàm chính là người của lão Vương gia? Ai, đây là muốn chuẩn bị nhét vào bên trong quân của tôi một gián điệp? Người ta tiêu phí không ít tâm tư nha.

Muốn tiếp cận Đường Cẩn, muốn lợi dụng mối quan hệ với Đường Cẩn để tiến thêm một bước dung nhập vào, không thể không nói đây là một chiêu khá cao minh, nếu không bị phát hiện, Đường Cẩn sẽ có thể bị người ta dùng tình bạn để lừa bịp, như vậy đối phương sẽ không tùy tiện sử dụng Vương Hàm này?
Sau khi cân nhắc hồi lâu Đường Sinh nảy ra một ý hay, biện pháp hay nhất để đối phó với Vương Hàm chính là tương kế tựu kế, để xem ai sẽ lừa gạt được ai.

Buổi tối hôm nay, Đường Sinh dẫn Đường Cẩn đi đến nơi hẹn, là Thiệu Tiểu Giác mời, kết quả đến nơi thấy không phải chỉ một mình cô ấy mà còn có cả Vương Ngạn Tương, Ngu Cơ Mỹ, Ngu Phong Đình, Chương Tú Vân, triển khai trận thế thật là không nhỏ nha, phải nói là rất hoa lệ, không ngờ chỉ vì tiếp đãi Đường Sinh này.


Bọn Đường Sinh vừa mới đến lại thấy một vì khách nữa tới, chính là Đinh Hải Dung, cô là do Vương Ngạn Tương hẹn tới, Đinh Hải Dung cũng không có từ chối.

3 với 5, tổng cộng là 8 người, một bên là Đường Sinh, Đường Cẩn, Đinh Hải Dung, bên kia là Vương Ngạn Tương, Thiệu Tiểu Giác, Ngu Cơ Mỹ, Ngu Phong Đình, Chương Tú Vân, 6 nữ hai nam, hơi có cảm giác âm thịnh dương suy, hơn nữa 6 cô gái đều có thể nói là tuyệt đại tao nhã, nhất thời khiến người loạn hoa hết cả mắt.

Này xem như là chính thức gặp mặt trước khi khai chiến, trước lễ rồi mới đánh, Đường Sinh là lần đầu tiên gặp một người nhà họ Vương, mà Vương Ngạn Tương cũng là lần đầu gặp Đường Sinh, quả nhiên là một công tử tốt thời đại hỗn loạn, rất đẹp trai, hơn nữa đôi mắt lại rất thâm thúy, khiến người ta nhìn không thấu nội tâm của hắn.

Trong lúc cô đánh giá Đường Sinh thì đồng thời Đường Sinh cũng đánh giá người phụ nữ này, ở bề ngoài Vương Ngạn Tương là người điềm tĩnh, phóng khoáng tiêu sái, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, trong ngôn ngữ cử chỉ đều toát ra phong cách quý phái, vị Chủ tịch tổng công ty xây dựng Đông Hoa này quả nhiên là danh bất hư truyền a.

Buổi tiệc rượu diễn ra hết sức hài hòa, không ai nói điều gì quá lời, giống như bàn bạc chuyện nhà, lúc ra về còn thân thiết bắt tay.

- Quả thực là tôi đã quá xem thường đứa nhỏ này, thực là sâu không lường được, cứ theo kế hoạch đã bàn của chúng ta mà tiến hành đi…
Khi ba chị em nhà họ Ngu rời đi rồi, Thiệu Tiểu Giác mới nói với Vương Ngạn Tương:
- Liêu Đông bên kia bộc phát nguy cơ công nghiệp, nhưng thực ra lại là một cơ hội phát triển đối với việc thâm nhập vào Liêu Đông của Đại Đôn Nguyên Hanh, chỉ sợ thế lực của nhà họ Đinh sẽ xa lánh chúng ta, Ngạn Tương cô có ý kiến gì không?
Cái gọi là nguy cơ công nghiệp sắp phát sinh ở Liêu Đông chính là một trong những sản nghiệp có tính chất trụ cột của tỉnh Liêu Đông là Tập đoàn cơ khí ô tô Liêu Đông (gọi tắt là Liêu Khí) sắp sụp đổ, Chủ tịch Liêu Khí xảy ra vấn đề, bị Ủy ban kỷ luật Trung ương mời đi, chuyện này truyền ra không đến ba ngày giá trị cổ phiếu đã bị tụt xuống 760 triệu.

Tỉnh Liêu Đông bị chấn động, Bắc Kinh cũng chấn động, các cấp cao ở Bắc Kinh đã chú ý tình thế ở Tỉnh Liêu Đông, Đinh Hán Tĩnh tự mình trấn giữ Tỉnh Ủy, cảm thấy thật là khổ.

Gây ra chuyện của Chủ tịch Liêu Khí đúng là người của Vương gia, cũng không thể trách người ta được, ai bảo y bản thân không cẩn thận? Để cho người ta nắm được đuôi, tội tham nhũng bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, mặt mũi của Tỉnh ủy không biết để vào đâu, sự kiện này cũng coi như là xung đột lần đầu giữa hai nhà Đinh và Vương.

Vương Ngạn Tương vừa mới nhập vào Lỗ Đông, sự kiện Liêu Đông đã lặng lẽ bắt đầu, mây gió ở Lỗ Đông bắt đầu nổi lên, mà Liêu Đông cũng khói lửa đầy trời.

Ở Lỗ Đông, một màn đối chiến thương mại bắt đầu chậm rãi mở ra, ở Liêu Đông, một màn nhanh gọn dứt khoát, quyết đoán chống tham nhũng cũng nghiêm túc bắt đầu.

Trên đường đưa Đường Cẩn về Lam Nha bảo, Dung nữ nói với Đường Sinh muốn về Liêu Đông thăm bố, Đường Sinh trầm giọng nói:
- Tôi cũng đi cùng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui