Bên cạnh Đường Sinh chỉ có người đẹp Đường Cẩn, một anh chàng đẹp trai cao 1m88 nắm tay một cô gái xinh đẹp cao 1m75 đã vẽ lên một khung cảnh đẹp trong trường đại học Kinh tế tài chính, trong khuôn viên trường những người cao bằng Đường Sinh cũng không ít.
Có một vài người cao hơn hơn, phải đến 1m9, nhưng đa số đều yếu ớt, đánh bóng rổ gì chứ, chạy hai vòng thì thở hổn hển bó đầu gối ngồi phịch mông xuống nghỉ tạm, những giọt mồ hôi rơi lã chã, thể chất như vậy, 2m cũng vô dụng.
Trong khuôn viên trường có không ít đôi nam nữ nắm tay nhau, sinh viên mới thì không nói, nắm tay nhau ít hơn một chút, sinh viên năm hai, năm ba, năm tư không hề kiêng kị, ngồi trên chiếc ghế dài trong khuôn viên màu xanh hôn nhau là cảnh tượng không hiếm gặt, đại học chính là một khởi điểm mới.
- Lần này phải làm một sinh viên ngoan đó, em xinh đẹp thế này, khó tránh khỏi làm cho người ta phải ước ao, anh không ở bên cạnh em sẽ có bao nhiêu người viết thư tình cho em? Sẽ có bao nhiêu người theo đuổi em? Nhỡ đâu em không giữ được chạy theo người khác, có phải anh sẽ vui lắm không?
- Oan uổng cho anh quá! Anh hận là không thể ở bên em từng giây từng phút, tấm lòng của anh đối với em chỉ có ánh trăng mới hiểu được!
Bỗng tiến đến một cô gái đeo kính, nhìn khinh bỉ dò xét Đường Sinh:
- Anh chàng đẹp trai, vừa nhìn là biết anh là quỷ háo sắc rồi, lấy ánh trăng để bày tỏ tấm lòng của anh, thật là ghê tởm, xin anh đừng làm dơ bẩn sự thuần khiết của ánh trăng được không? Cô gái xinh đẹp này, xinh hãy quan sát kĩ để thấy rõ được bản chất của anh ta!
- Ô kìa, bà chị đeo kính, chúng ta quen biết sao? Tôi đắc tội với chị sao? Trên đầu tôi khắc hai chữ “háo sắc” sao?
Đường Sinh trừng mắt, vô cùng bất mãn khi cô gái đeo kính nhìn thấu mình là đồ háo sắc, tôi giả vờ thanh cao đây, có được không?
Cẩn mĩ nữ cười duyên khanh khách, giơ tay giới thiệu với cô gái đeo kính:
- Em là Đường Cẩn lớp 2 năm nhất, còn chị, chị đeo kính xinh đẹp? Chị nói đúng đó, em đang chuẩn bị đá hắn chỉ có điều trước mắt chưa có đối tượng thích hợp, tạm thời để hắn làm sứ giả bảo vệ hoa mà thôi!
- Vậy thì được rồi, tớ nói với cậu nhé, người con trai mà quá khôi ngô tuấn tú thì chắc chắn là người xấu, bề ngoài họ giả thuần khiết, thực ra mỗi ngày đều chốn ở trong kí túc xá hoặc chơi trò đồi bại với cái máy tính, chọn một nửa thì phải chọn mẫu đàn ông khiêm tốn một chút, trầm tính một chút, đừng có công tử bột như thế này, vì bọn họ có khả năng được các quý bà nuôi vượt quá 98%, bọn họ đều có khả năng bị bệnh liệt dương.
Cô gái đeo kính nói nước bọt bắn tung tóe, hoãn giọng điệu lại nói:
- Quên giới thiệu về mình, Vương Hàm, cũng là lớp hai năm 1.
Đường Cẩn liền mỉm cười, không ngờ lại gặp gỡ một người bạn cùng lớp.
Cô gái đeo kính ăn mặc cũng khá tiền vệ, tư thế trung trung, màu sắc trung trung, phối hợp với chiếc kính gọng đen rất cá tính, mắt rất to, ngực to, eo cũng không quá nhỏ, mông to hơn một chút, đùi rất gợi cảm.
- Rất vui được gặp bạn, những tật xấu mà bạn nói anh ấy mắc cả, nếu anh ấy còn không xem trọng tớ, tớ sẽ đá!
- Đá chứ, sao lại không đá? Những người con trai mà ngày nào cũng có người chăm lo bề ngoài rất khỏe mạnh nhưng thực ra rất yếu, mấy cậu nhóc đánh bóng rổ bên kia, nhìn thấy không? Nhìn đùi ai cũng nhão nhoét, được nuông chiều nhiều quá đấy mà, nhìn mấy cái mụn trên mặt họ xem, là bằng trứng của thức đêm đó, có một nhà y học nổi tiếng thế giới đã từng nói “ làm việc ấy quá độ sẽ làm mất cân bằng nội tiết, đến nỗi mụn thanh xuân tràn lan, những người không có nhiều mụn thì chứng tỏ là có sinh lý bình thường, theo tôi quan sát, trên mặt mà có trên tám cái mụn thì đều là có vấn đề, bất luận là nam hay nữ.
Gì vậy, cô là nhà sinh lý học sao? Đường sinh quay mặt sang:
- Được rồi, coi như cô nói đúng, nếu mắt cô không có vấn đề thì nên nhìn ra trên mặt tôi không có cái mụn nào chứ? Vậy tôi có còn bị cho là đồ lăng nhăng không? Xin giải thích đi!
Đường Cẩn mỉm cười, Vương Hàm ngẩn ra, mặt hơi đỏ:
- Trường hợp của anh là ngoại lệ, trường hợp ngoại lệ là những người cực kì lăng nhăng!
Hết chỗ nói, Đường Sinh bắt đầu sờ sờ mũi, Đường Cẩn cười, lần đầu tiên thấy hắn thảm hại như vậy, Vương Hàm rất khoái chí.
- Được rồi, hai cô nói chuyện đi, tôi tìm chỗ nào lăng nhăng một chút… Củ chuối thật!
Đường sinh nghiến răng nghiến lợi xoay người đi.
Bởi vì phải làm thủ tục, hắn và Đường Cẩn lại không cùng lớp, nên đành một mình đi làm việc, hắn học lớp 1 năm nhất, với thành tích thi của hắn thì đương nhiên được chọn vào lớp một rồi, Đường Cẩn nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể hiểu, thông thường lớp một là lớp chọn, đa số đều như vậy.
Trong khuôn viên trường rất sôi nổi, nam gọi gái cười, một khung cảnh tràn đầy hơi thở tuổi thanh xuân, Đường Sinh không phải không cảm thấy bùi ngùi, lại một lần bước vào khuôn viên trường, tự nhủ phải lấy được bằng kinh tế tài chính Lỗ Đông, bằng không mẹ sẽ vô cùng tức giận, bằng cấp, cái nhất nhất định phải có.
Làm thủ tục ở phòng báo cáo sinh viên mới lớp một năm nhất xong, còn cầm theo số phòng kí túc xá được phân, tôi phải ở trường sao? Nghĩ một chút, đi xem xem, chiếm một chỗ, thỉnh thoảng đến ở một tí cũng là một kiểu trải nghiệm.
Phòng ở kí túc xá của hắn có bốn gian cho bốn người, hắn là người đến cuối cùng, ba người kia đã túm tụm bàn tán những mĩ nữ gặp ngày hôm nay, người thì chân dài, người thì mông cong, tranh luận nhau.
- Này, người anh em, cậu đúng là có phẩm chất ưu tú đó, thân hình cao này, hoành tráng đấy, tôi tên Ngưu Quân, cậu ta tên Mã Binh…
Đường Sinh mỉm cười gật đầu:
- Vậy cậu kia chắc không phải tên Lừa Tương chứ?
Vừa nói chen một câu lập tức chọc Ngưu Quân và Mã Binh cười hả hê.
Anh chàng cuối cùng ngay lập tức đứng dậy:
- Nói chuyện kiểu gì vậy? Tôi giống lừa sao? Tôi họ Tuần, tên Tuần Gia, người Lăng Kinh!
Y biết là đùa nên không trở mặt, người lại còn giới thiệu về mình.
- Ngưu Quân là người Liêu Đông, Mã Binh là người ở đây!
- Chào ba bạn, tớ tên Đường Sinh, không phải Đường Tăng trong Tây Du Kí, mà là Sinh trong từ Sinh Hoạt, tôi cũng có thể coi là nửa người Tuyền Thành!
Đường Sinh? Ngưu Quân liền cười.
- Cái tên này hay đó, Đường Sinh, ha ha, cậu cũng giống Đường Tăng đó, rất đẹp trai!
- Gì vậy, bạn Ngưu, tớ không được vậy đâu, đừng bao giờ khen tớ, giường nào là của tớ?
Đường Sinh xem qua phòng kí túc xá, đối với hắn, một người quen sống trong biệt thự hào hoa mà nói, kí túc xá của trường chẳng khác nào cái chuồng gà, còn có một mùi kì dị.
Mã Binh khá có óc quan sát, nhìn qua Đường Sinh một lượt:
- Đường Sinh, nhìn cậu người mặc toàn hàng hiệu, cậu ở kí túc xá thật sao?
- Đúng vậy, ở bên ngoài thuê phòng trọ sống cùng bạn gái đi? Ha…Các anh em đều nhìn ra rồi, cậu thừa nhận đi!
- Tôi mặc mấy cái này đều là đồ nhái ở chợ, Armani cũng chỉ có 100 tệ, phải mặc thì mặc thôi, hi!
Ngày đầu làm thủ tục sẽ tìm phòng kí túc xá cho mình, sau đó đến lớp học, làm quen với các bạn mới, buổi chiều đi kiểm tra sức khỏe, những sinh viên mới vào chưa phải học, đầu tiên học quân sự hai tuần, Đường Sinh không hứng thú mấy với những thứ này, trên thực tế hòa vào những sinh viên sẽ dễ dàng trở nên non nớt.
- Đường Sinh, nghe nói kiểm tra sức khỏe rất nghiêm khắc, nếu kiểm tra thấy bệnh thì sẽ phải quay về, cậu cũng phải đi kiểm tra à?
- Tôi khỏe mạnh thế này còn cần kiểm tra sức khỏe sao? Nhưng không kiểm tra thì không qua được cửa.
Đường Sinh hơi bối rối, chuyện nhỏ thế này không đáng để đi cửa sau, cũng chẳng có bệnh tình gì đến nỗi không dám nhìn mặt người khác, trường người ta cũng là có trách nhiệm với sinh viên.
- Gì vậy, tôi không phải lo cậu không qua được, mà tôi muốn nói, cái ấy của cậu sẽ không cương chứ? Kiềm chế nổi không?
Đường Sinh bối rối:
- Sao có thể được? Đương nhiên là khống chế được rồi, chẳng lẽ những y tá xinh đẹp lại kiểm tra nước tiểu?
Đường Cẩm lườm hắn:
- Đúng đó, đa số đều là bác sĩ nữ, ở bên kia bọn họ đang cười nhạo một nam sinh viên, lúc kiểm tra sức khỏe cương lên đó.
Đường Sinh không nhìn nổi bật cười:
- Vậy gì thì gì anh cũng phải đi kiểm tra xem sao!
Kết quả bị Đường Cẩn véo cho một cái:
- Em chỉ sợ anh xấu mặt thôi, không ngẩng đầu lên là được rồi!
Lúc nói chuyện, cô có vẻ bối rối, thực ra Đường Cẩn có chướng ngại về tâm lý, Đường Sinh, kẻ bại hoại này nhất định là háo sắc rồi, nhưng hắn xét cho cùng cũng là chồng tương lai của mình, nghĩ đến việc một người phụ nữ lạ cứ sờ mó quan sát hắn, trong lòng cô cũng không thích, tuy nói thầy thuốc như cha mẹ nhưng cô cũng không vui.
Đường Sinh nhìn Đường Cẩn có vẻ bối rối, trong lòng hiểu rõ, khẽ nói:
- Không muốn anh bị mấy bà kiểm tra cơ thể đúng không?
- Ừm, không tốt đâu!
Đường Cẩn kéo hắn qua một bên:
- Người ta cũng không muốn kiểm tra sức khỏe mà, vừa rồi Vương Hàm còn nói với em, có bác sĩ không có đạo đức còn lén chụp trộm, kiểm tra gì chứ, nếu cho cả ngón tay vào thì em không muốn đâu, chẳng nhẽ anh thích nằm ở đó để một người phụ nữ cũng già rồi sờ linh tinh sao? Mặc dù nói là kiểm tra nhưng khó chịu lắm, Vương Hàm còn nói lần kiểm tra này cực kì nghiêm khắc, những nữ sinh có gì là đều bị ghi lại hết, vậy chẳng phải bị người ta nhìn thấy hết sao? Vì vậy, em không muốn đâu!
Chết, bắt buộc phải vậy sao? Đường Sinh nói:
- Vậy hai đứa mình đi cửa sau đi, tốn chút tiền để lo một phiếu đủ tiêu chuẩn là ok rồi.
Lúc tìm đến phòng kiểm tra sức khỏe, ở đó vây kín sinh viên, sao vậy? Chẳng nhẽ đều đến đi cửa sau? Năm nay thịnh hành sao?
Vừa lúc đó một thanh niên anh tuấn đi từ trong ra, cao khoảng 1m8, y nhìn Đường Sinh và Đường Cẩn, trong ánh mắt sáng chói không ngờ cứ nhìn về phía Đường Cẩn cười, sau đó lại nhìn sang Đường Sinh, có vẻ chàng trai này là bạn cùng học với Đường Cẩn.
Đường Sinh rất nhạy cảm, điều này có liên quan đến sự đặc biệt của thể chất, đúng lúc Đường Cẩn véo vào tay hắn, vì cô phát hiện Đường Sinh và anh chàng đẹp trai kia đang chằm chằm nhìn nhau cô khẽ nói:
- Là bạn cùng lớp với em, tên Miêu Tuấn Bách, anh trừng mắt với cậu ấy làm gì?
Anh chàng Miêu Tuấn Bách lúc đi qua người Đường Sinh, khẽ hắng giọng nói:
- Đường Cẩn, đây là bạn cùng học với cậu à? Cao to lực lưỡng đó!
Đường Cẩn không đáp lại y, chỉ hơi ngẩng mặt lên, còn Đường Sinh càng nhìn anh chàng này càng thấy quen, hình như gặp ở đâu rồi.
Y rất thoáng đãng đưa tay thể hiện phép lịch sự với Đường Sinh:
- Xin chào, Miêu Tuấn Bách, người Bắc Kinh, lớp hai năm nhất, còn anh?
Câu nói người Bắc Kinh đã nhắc nhở Đường Sinh, nhà họ Miêu? Ồ, nhớ ra rồi, y nhìn rất giống Miêu Tuấn Phong, không biết có phải anh em không?
Đồng thời cũng nghĩ đến vị phó bí thư tỉnh ủy mới đến nhậm chức chưa lâu, Miêu Kiến Quốc, sao vậy nhỉ? Có liên quan gì đến nhà họ Miêu không? Trước đó có một chút xung đột nhỏ với Miêu Tuấn Phong, nhưng y lùi bước.
Tên này trong gia tộc không được xem trọng, ham chơi lười làm, chỉ sợ Miêu lão gia nhìn ngứa mắt, vì vậy khi gây chuyện phải nhanh chóng dàn xếp ổn thỏa, sợ làm to chuyện sẽ không có ai cho y đường thoát!
Đường Sinh cũng không phải là người hẹp hòi, cười hi hi, bắt tay lại với đối phương:
- Đường Sinh, người Tuyền Thành
Hắn bốc phét.
- Đường Sinh? Đường Cẩn? Hai người không phải có họ chứ? Mà nếu có quan hệ họ hàng thì không thể đến với nhau đó…!
- Cậu không cần lo, tôi và Đường Cẩn không có quan hệ máu mủ gì, còn về việc tìm đối tượng, đừng ồn ào ở đây, không tốt đâu!
Trong mắt Miêu Tuấn Bách có nét giảo hoạt, nhún nhún vai nói:
- Cũng đến đi cửa sau, không muốn kiểm tra sức khỏe hả? Vô dụng thôi, hiệu trưởng đích thân ra tay, ai cũng không được.
Tôi cũng xịt rồi, tôi thấy chúng ta cùng đi kiểm tra sức khỏe đi thôi, không phải anh có bệnh gì chứ? Hay là xấu hổ cho người khác khám?
Chàng trai này mồm miệng sắc bén, rõ ràng trong lời nói có ý đả kích Đường Sinh, Đường Cẩn không vui, tiếp lời:
- Chúng tôi chỉ thấy một đám sinh viên vây quanh chỗ này nên tưởng chuyện gì thôi, Đường Sinh, đi kiểm tra sức khỏe đi, cũng chẳng phải có bệnh gì, sợ gì kiểm tra chứ?
Đường Sinh cũng nhìn ra, không đi kiểm tra thì không xong, Miêu Tuấn Bách khóe miệng càng nhếch lên, có vẻ không biết Đường Sinh là người nhà họ Đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...