Phải nói mẹ vẫn là thương con trai nhất, bề mặt không bảo vệ được, ba quả trứng đủ khiến thành tích của Đường Sinh bị kéo đến điểm cuối cùng.
Vào bữa tối, Đường Sinh vừa nhận được một bài học răn dạy của mẹ vẫn ăn hết đĩa rau và bát cơm, đối với điều này Liễu Vân Huệ ngoài cười ra chỉ là cười.
- Thiên Tắc, em nuôi cái thùng cơm rồi, đi thi thì được ba quả trứng vịt, em muốn lột da nó ra!
- Cách nghĩ này hay, anh tán thành, anh cũng tin dưới sự giúp đỡ của Đường Cẩn, mọi người có thể lột da của tiểu tử kia.
Đường Thiên Tắc bây giờ căn bản không để ý tơi điểm thi của con trai, trí tuệ của hắn đủ để ứng phó với xã hội đầy rẫy những phức tạp bất luận ở quan trường hay thương trường, con trai cũng có khả năng thiên phú dị bẩm, điều duy nhất khiến cha Đường Sinh bối rối đó là văn bằng của con trai, cái này không thể làm giả được?
- Nói đi chứ, rút cuộc đứng thứ mấy từ dưới lên? Không có mặt mũi nào để nói phải không? Cẩn Cẩn, cháu nói thay nó.
Liễu Vân Huệ bối rối.
Đường Sinh lại rất ung dung ngồi ở đó mê mẩn nói về vấn đề xây dựng Ngân Loan với cha, hình như không nghe thấy lời của mẹ.
Đường Cẩn sợ hãi nói nhỏ với Liễu Vân Huệ:
- Mẹ Liễu, đều trách con không phụ đạo tốt cho anh ý, mẹ cứ trách con đi học kỳ mới, con bảo đảm sẽ kéo anh ý bổ sung kiến thức, kỳ nghỉ đông này sẽ bắt đầu, mẹ đừng giận.
Thấy Đường Cẩn ngượng ngùng nói Đường Sinh được mấy điểm, Liễu Vân Huệ lại càng trợn mắt:
- Thằng bé này không phải là xếp thứ nhất từ dưới lên đấy chứ?
Đường Cẩn cúi đầu không dám trả lời, Đường Sinh quay đầu lại nói:
- Mẹ, hóa ra cái bệnh xếp thứ nhất từ dưới lên chưa đến, con chỉ..
Phù, Đường Thiên Tắc cười lớn ông ta nghĩ tới cái tiểu phẩm lúc về già, hình như có một đoạn như vậy, Liễu Vân Huệ lần đầu oán trách chồng trước mặt tiểu bối, giơ tay vỗ vỗ cánh tay:
- Con trai xếp thứ nhất từ cuối lên anh thích thành như vậy sao?
Đến lượt Đường Sinh và Đường Cẩn bật cười, Đường Thiên Tắc cười rồi đứng dậy, sửa sang lại gương mặt, cười khô nói:
- Gì chứ, về vấn đề giáo dục con cái người mẹ luôn phải gánh vác trách nhiệm lớn nhất, anh cũng có chút trách nhiệm nhưng công việc của anh rất bận mà, tiểu tử thối này còn có thể cười sao? Ta thấy không dễ để trị con rồi, còn không chuẩn bị học tốt, Giám đốc Liễu, em phải đánh nó thật đau mới được.
Nói xong, Phó chủ tịch Tỉnh vắt tay sau lưng đi vào thư phòng.
- Ừ, anh còn có tài liệu phải xem, em trị tên tiểu tử này đi nhé.
- Cái gì mà trách nhiệm của em lớn? Con lại chẳng phải là con của riêng em mà? Công việc của anh bận, chẳng lẽ công việc của em không bận sao? Thật là.
Lại quay đầu lại, Trưởng phòng Liễu trừng mắt nhìn con trai còn đang nhe răng:
- Đường Sinh, mẹ nói cho con biết, kỳ nghỉ đông này là cơ hội cuối cùng cho con bổ túc, nếu còn không theo kịp mẹ sẽ chuẩn bị hạ độc thủ đấy, đừng tưởng mẹ không quản nổi con? Còn cả con nữa Đường Cẩn, con đừng có mà bao che cho nó, cũng đừng có che giấu sự thật mẹ đã giao Đường Sinh cho con, con phải quản nó cho chặt, mẹ không phải đã cho con quyền đánh nó sao? Sao lại không xuống tay chứ? Thịt mông rất dầy có đánh cũng không hỏng được, thật là.
Trưởng phòng Liễu rất bực mình khi con trai xếp thứ nhất từ dưới lên, người trong đơn vị vẫn luôn hỏi, Sở trưởng à, con nhà cô chắc chắn học rất đỉnh nhỉ? Trưởng phòng Liễu nói thế nào đây? Xếp thứ nhất từ dưới lên, sao có thể nói thế chứ? Cho nên lần này ngay cả Đường Cẩn từ trước tới giờ chưa từng bị dạy dỗ cũng bị nghe một trận.
Đường Cẩn lại khóc rồi, chưa từng bị mẹ Liễu giáo huấn? Cô không chịu nổi, Liễu Vân Huệ đứng dậy dẫn cô vào phòng ngủ, xem ra có chút chuyện riêng muốn nói, Đường Cẩn lau nước mắt đi theo sau khi vào nói:
- Mẹ Liễu, con sẽ cố gắng.
- Cẩn Cẩn, ngồi xuống đi, mẹ nói với con, con à, vẫn yếu đuối quá, đối với người đàn ông của mình là phải yêu nhưng cũng phải quản, một người phụ nữ nếu không nắm bắt được người đàn ông chính là nô lệ hi sinh trong hôn nhân.
Bây giờ nam nữ có quyền bình đẳng, nam chủ ngoại, nữ chủ nội, ở trong nhà con phải khiến nó nghe con, hiểu không? Mẹ Liễu vẫn phải nói cho con biết, nó yêu con thì sẽ nhân nhượng con, con phải lợi dụng ưu thế này để nắm bắt nó, đứng chắc trên những việc có thể khiến nó cúi đầu, không thể một mực thuận theo.
Một người vợ thích hợp vẫn phải học biết được “cố tình gây sự” cho hợp lý, chính là để nó coi trọng con tranh giành được quyền nhất định trong nhà.
Đường Cẩn gật đầu, nghe lời dạy bảo của mẹ Liễu, đây là cuộc nói chuyện kinh nghiệm, bố mình chẳng phải rất nghe lời mẹ đó sao? Mình cũng phải khiến Đường Sinh đạt được mức này, về một số việc chính thức không để hắn tùy ý phát huy.
- Còn nữa, mẹ bảo con đánh nó cũng không phải là nói chơi, con phải véo nó à, ai không sợ đau chứ? Đường Sinh từ nhỏ đã bị mẹ Liễu đánh, có mẹ là chỗ dựa cho con, con còn sợ gì?
Liễu Vân Huệ lại bất đắc dĩ dạy con dâu đối phó với con trai, theo lý mà nói làm bà nội không thể dạy con dâu như vậy.
Trái lại là vì con trai không quản được bà xã nên lo lắng, nhưng bà rất hiểu cá tính của Đường Cẩn, nếu quá yêu một người thì sẽ hoàn toàn thuận theo, Đường Cẩn đối với Đường Sinh chính là một lòng thuận theo.
Huống hồ Đường Sinh đầu óc rất xảo hoạt, hơn mười người phụ nữ cùng ở với nhau cũng không làm gì được cái đầu giảo hoạt kia, Đường Cẩn căn bản không đủ nhìn, đối phó với cái đầu heo như vậy bạn có thể nói lý gì với hắn chứ? Nhưng phàm là bắt được cái chân đau của hắn thì trị được cái chỗ thịt đau, có hiệu quả nhất.
Sau khi nói chuyện, Đường Cẩn cũng mở mang được kiến thức nhưng Đường Cẩn biết Đường Sinh da dày, khiến hắn thịt đau cũng vô dụng, hắn có thể chất khỏe như vậy? Có thể sẽ đau thịt sao? Còn phải suy nghĩ thấu đáo cách giáo dục, phải hiểu được lý, được tình, khinh suất là sẽ không có kết quả.
Cuối tháng giêng năm 2006, là đêm giao thừa theo truyền thống, đây cũng là lần đầu tiên Đường Sinh dẫn Đường Cẩn về núi Thanh Trúc đón năm mới.
Tết năm nay ở lại đây cũng không khác thường là mấy, chỉ là núi Thanh Trúc có thêm nhiều ông cụ tới nên thấy thoải mái hơn.
Thảm nhất vẫn là Sắc Sắc ôm cái bụng một mình lặng lẽ đón năm mới, cô cũng về Bắc Kinh rồi, đêm ba mươi cùng Hải Dung ở trong tòa nhà của cô, nửa đêm sau một mình Đường Sinh tới, năm nay Sắc Sắc không thể về nhà, gọi điện cho mẹ nói đang ở nước ngoài.
Chị Trần tính toán cho Sắc Sắc trung tuần tháng bảy sẽ sinh, trước khi Sắc Sắc sinh con không thể gặp người hai bên, một là người nhà một là Đường Cẩn, phải để Đường Cẩn biết cô sinh em bé dùng đầu gối nghĩ cũng biết là của Đường Sinh, ai có thể ngờ được Đường Cẩn sẽ có cách nghĩ như thế nào chứ? Chắc chắn sẽ bị kích động rồi cho nên có thể giấu được bao lâu thì giấu.
Sự tồn tại của Sắc Sắc là đặc biệt, cô cũng là được Đường Sinh cho phép, là người phụ nữ duy nhất có thể ở trước mặt Đường Cẩn sinh em bé cho mình.
Đương nhiên cách nói này cũng không thể tuyệt đối, nếu chẳng may người khác cũng mang bầu vẫn là việc rất rối ren, cho nên Đường Sinh làm việc đó với ai cũng đều dũng mãnh khiến các cô không chống đỡ được, cuối cùng khiến bọn họ tự mình phải yêu cầu đầu hàng.
Sắc Sắc là một món ngon tuyệt, ai bảo người ta khi Đường Sinh 14 tuổi đã xuất hiện bên cạnh hắn rồi chứ? Huống hồ Sắc Sắc chiếm một vị trí rất chắc trong lòng Đường Sinh, kiếp trước thật là thẹn với La Sắc Sắc à.
Cuối tháng hai trường học lại bắt đầu, cục diện mới của Lỗ Đông cũng có phát triển, Đường Sinh vẫn trước sau như một, cho dù ở cuối cấp ba.
Tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh cũng bắt đầu chuẩn bị cho đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc diễn ra vào tháng ba.
Mấy vị ủy viên còn phải tới Bắc Kinh tham gia Hội nghị toàn quốc, ngày họp của Trung ương và Tỉnh ủy cũng sẽ họp sau nhưng cơ bản tháng tư toàn bộ sẽ xong, đây là một lệ thường.
Đường Sinh bỏ ra rất nhiều thời gian đến ở cùng Sắc Sắc đang ẩn cư, trong ngôi biệt thự bí mật gần như ngày nào cũng nhìn thấy bóng dáng của Đường Sinh.
Sắc Sắc rất vui ôm lấy niềm hạnh phúc của con Đường Sinh không nói lên lời, trước đây bất luận là ai từng có giao tình với Đường Sinh cũng đều sẽ vì sự xuất hiện đứa nhỏ này mà thất sắc, trong không trung mặt trời rực rỡ kia cũng không theo kịp được cái vầng thái dương của đứa bé.
Liễu Vân Huệ cũng mấy ngày lại tới thăm Sắc Sắc, mỗi tuần không đến ba bốn lần tới thì không an tâm, phải làm bà nội rồi, rất là bối rối mà vui sướng.
Mai Chước, Sở Tình bọn họ cũng vội vã từ Giang Trung chạy tới bên đó thăm La Sắc Sắc, trong lòng tự nhiên thấy rất ngưỡng mộ nhưng cũng biết Đường Sinh và Liễu Vân Huệ rất khó xử.
Dù sao Đường Sinh còn quá nhỏ lại có con rồi, quả thực không phải là chuyện đơn giản, có thể tiếp nhận là thiểu số.
- Quốc vụ viện chính thức gửi thông điệp cuối cùng tới tư Công ty quản lý vốn Cẩn Sinh yêu cầu đàm phán, đến cuối tháng ba tài sản của Công ty quản lý vốn Cẩn Sinh chúng ta đã vượt quá 1700 triệu tệ, Ủy ban cái cách, Bộ tài chính, Bộ thương mại, Ngân hàng trung ương, Giám sát ngân hàng sẽ liên hợp lại tiêu hóa cẩn Sinh.
Lại còn nói không đàm phán thì không được, bên trên chưa dự định để tài sản của Công ty quản lý vốn Đường Sinh đột phá lên tới 2000 tỷ, cho nên bây giờ phải tiếp nhận sự đàm phán này, Thiếu gia, anh cho tôi một cái giới hạn đi?
Ở Biệt thự, Mai Chước làm một bản tổng kết về tình hình hiện nay của Cẩn Sinh cho Đường Sinh xem, và xin chỉ thị bước tiếp theo.
- Đàm phán đi, làm thế nào cũng phải đàm phán tới một tháng nhé? Haha, không quá 1700 triệu thì cứ đàm phán tiếp, ý kiến của tôi là Cẩn Sinh không thể rút ra được, Cẩn Sinh phải thay đổi thành xí nghiệp trung ương, phải bị người ta chỉnh hợp, điều này cũng không sao, giữ được 30% cổ quyền là được rồi, cái khác để cơ quan nhà nước tiêu hóa đi, không cho chúng ta 1200 triệu, thì không được buông chủ quyền của Cẩn Sinh.
Mai Chước cười khổ một cái:
- 1200 triệu, tôi thấy khó, bên trên sẽ không cho chúng ta quá 500 triệu đâu, còn lại chỉ e sẽ chọn cổ quyền thực nghiệp.
Chúng ta phải có sự chuẩn bị trước về mặt này, Chủ tịch tỉnh Đông Minh đã nói với tôi vài lần, bên trên nhiều nhất là cho 300 triệu, người còn lại đều nhượng cổ quyền, nhiều xí nghiệp như vậy tùy chúng ta đi chọn, mà phải cùng mở.
Về việc khống chế cổ phần trong cùng một nhà là không thể nào, nhiều nhất là cổ đông nhỏ mà thôi, như vậy mới phù hợp được với lợi ích lớn nhất của cơ quan nhà nước.
Đường Sinh cũng cười khổ:
- Chúng ta không phải là thiếu tiền, cần phải có sẵn một ít sản nghiệp, người ta có thể không chọn chúng ta thì cuộc đàm phán này là phí công rồi nhưng 500 triệu cũng phải giành được, xem như là một giới hạn đi, 700 triệu còn lại đi chọn xí nghiệp khác trong số 50 xí nghiệp.
Ngoài 50 xí nghiệp không xem xét tới nguồn tài nguyên kỹ thuật và nguồn năng lượng phải được ưu tiên.
Mai Chước cũng biết lần này đàm phán sẽ rất gian nan:
- Tôi hiểu rồi, tôi đã tổ chức được một đội đàm phán có khả năng rất lớn.
Cẩn Sinh kéo dài thời gian gia hạn, đã triệu tập được rất nhiều nhân tài, thậm trí bao gồm cả các cử nhân kinh tế trong nước, trong tỉnh.
Kết quả lần đàm phán này chấm dứt sau khi đại hội của Mặt trận tổ quốc và Hội đồng nhân dân kết thúc.
Cuối cùng sau 38 ngày nhưng kết quả khiến mọi người rất hài lòng, 500 triệu đã bảo đảm rồi, tiếp tục giữ 30% cố quyền của Cẩn Sinh, ngoài ra còn giành được cổ quyền của 27 xí nghiệp, bình quân từ mỗi xí nghiệp lấy được khối tài sản là 25 triệu.
Chính vì người này mà Cẩn Sinh chuyển thành một xí nghiệp nổi tiếng trong nước.
Khoản tiền 500 triệu theo ý của Đường Sinh đề xuất chuyển vào tài khoản “Cẩn Sinh Quốc tế”, suy xét tới danh tiếng của Cẩn Sinh, quyết định Mai Chước sẽ đăng kí thêm một công ty nữa, Bích Tú Hinh có quốc tịch Pháp cô ấy đăng kí là phù hợp nhất, đương nhiên cô cũng thảm.
Thảm cái gì? Cái đêm Đường Sinh bàn với cô về việc đăng kí thêm một công ty, cô ấy bị gây sức ép tới tận lúc sáng, Hinh tổng của chúng ta vẫn rất thoải mái.
Khi tia nắng ban mai chiếu thẳng vào phòng ngủ, Đường Sinh và Bích Tú Hinh vẫn còn đang thân mật,
- Đường Sinh, tôi tưởng tôi chết rồi.
- Hinh tổng, cô cứ đùa giỡn tôi cả đêm tôi thực sự không thể không bị hấp dẫn được ...
Kết quả là Tú Hinh hô to cứu mạng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...