Cực Phẩm Thái Tử Gia


Đường Cẩn thật sự chột dạ, nếu cược thua có thể rất thảm, mình mới vừa lập uy được chút bây giờ cũng không yên.

- Không dám sao? Chị cả, chị cả Cẩn của chúng ta, chị hóa ra cũng không tin tưởng Đường Sinh, các chị em, làm thế nào đây?
Đối diện với sự phản kích của Đậu Đậu, Đường Cẩn cũng không thể lùi bước, bằng không sẽ bị bọn họ lột quần ra đánh vào mông? Thể diện của chị cả sẽ như thế nào? Nhưng nếu Đường Sinh không làm được, bản thân cũng bị Đậu Đậu đánh, người này rất lợi hại nhưng chính mình cũng không thể thừa nhận là mình không tin hắn được? Vậy là tự hủy Trường Thành rồi, liền cắn răng nói:
- Đánh cuộc thì đánh cuộc tôi sợ cô à, mang đề ra đây để Đường Sinh xem.

Sau dó Đường Cẩn lặng lẽ ghé vào tai Đường Sinh dặn dò:
- Cố lên nhé, anh mà hại tôi mất mặt trước các chị em thì tôi sẽ không tha cho anh đâu, nhất định phải giải được.

Thật ra trong lòng Đường Cẩn vẫn rất thiếu tự tin, đoán là khó.

Cuối cùng lại thêm một câu, người ta nếu bị đánh để xem tối nay khẩu Ca-chiu-sa của anh có biến thành màu đen không.

- Ái, làm gì vậy? Uy hiếp hắn à?
Đậu Đậu đẩy Đường Cẩn,
- Đừng tưởng chị cả tôi có thể uy hiếp được hắn, chúng ta sẽ cùng nhau giúp Đường Sinh mà.

Đường Cẩn lớn giọng phủ nhận, nói không uy hiếp tay còn bóp đùi Đường Sinh, kêu hắn làm chứng.

Đường Sinh liền nói Đường Cẩn không uy hiếp, tất nhiên người đẹp Cẩn là do hắn đưa lên làm chị Cả, không giữ thể diện cho cô ấy thì mình cũng mất mặt.

- Đề gì? Mang đến đây tôi xem thế nào.

Đường Sinh cũng là người không chịu thua kém, Tiểu Man tải đề kia trên mạng xuống cho hắn xem, Đường Cẩn bên trái, Đậu Đậu bên phải.

- Là đề của thầy giáo, nói là để kiểm tra học sinh.

Đường Sinh nhận lấy, đề ra như thế này dùng hai câu thơ để hình dung khí thế đứng tiểu trên núi, chuối, kẻ vô vị nào ra cái đề nhàm chán như vậy? Đây là đề bài sao? Thầy giáo cũng đủ vô vị rồi, sao lại ra cái đề bài như này nhỉ?
- Này, trợn tròn mắt rồi sao? Haha.


Đậu Đậu cười,
- Chị cả Cẩn à, chuẩn bị thưởng thức mười cái tát của tôi đi nha.

Đường Cẩn cũng nóng mắt, ôm cánh tay Đường Sinh nói:
- Anh không thể trợn tròn mắt được? Người ta tín nhiệm anh như vậy.

- Vậy thì, Cẩn Cẩn, tôi không phải là đang nghĩ đây sao? Cho chút thời gian được không?
Đường Sinh vò đầu, kẻ nào lại nghĩ ra cái đề này chứ? Đứng trên núi tiểu còn có khí thế sao? Đậu Đậu bên này gia hạn thời gian :
- Năm phút thôi nhé.

Đường Cẩn thăm dò đánh cô một cái:
- Cái gì chứ, ít nhất cũng phải mười phút? Cô cả buổi chiều cũng không làm được ấy.

Đậu Đậu cười khanh khách:
- Dù sao thì chị cũng thảm rồi, chị cả, chuẩn bị ăn đòn đi nhé, các chị em, có muốn thấy Đường Cẩn bị đánh mông không?
Mấy mỹ nữ cùng cười, Đường Cẩn bối rối lại còn lay Đường Sinh:
- Anh cũng muốn xem đúng không, không làm được tôi sẽ …
Sẽ như thế nào cô không nói ra, như vậy lộ tẩy mất, vừa rồi còn nói không uy hiếp Đường Sinh, Đậu Đậu lại bĩu môi nói:
- Bắn cái đó của hắn à?
- Không có.

Đường Sinh thay Đường Cẩn nói.

- Cô ấy muốn nói nếu tôi không giải được, sẽ hôn tôi mấy cái nhưng tôi thực sự không giải được.

Chư nữ cùng cười, lại nói dối rồi, ai tin Đường Cẩn sẽ nói như vậy nào? Đường Cẩn bản thân cũng chưa lo nổi:
- Anh đang mơ à?
Ninh Manh cũng nói:

- Tôi thấy là anh không giải được rồi, tôi phải đem ba trăm bài thơ Đường ra xem cũng không có câu nào hình dung ra đứng trên núi làm gì nữa, đây coi là đề gì chứ? Thuần túy là ác đấy, thật đáng xấu hổ, thầy giáo cũng đáng xấu hổ, đùa giỡn chúng ta.

Ba trăm bài Thơ Đường, câu nói này khiến Đường Sinh giật mình, khi Đậu Đậu đang tới định đánh Đường Cẩn ra thì hắn lại ấn Đậu Đậu ngồi trên đùi mình, để mông cô ấy ngồi vểnh ra rồi còn bảo Tiểu Yên bên này ôm cổ Đậu Đậu, Đường Cẩn liền giữ lấy hai chân cô bày ra một tư thế như muốn đánh mông Đậu Đậu, cô ấy liền kêu lên:
- Bại hoại, anh làm gì vậy?
- Đương nhiên là chuẩn bị đánh mông cô à, thật sự xin lỗi được sự nhắc nhở của Ninh Manh về thơ Đường tôi đã nghĩ ra đáp án rồi.

Haha!
- Hả … Không thể thần kỳ như vậy Chứ? Còn thật sự có câu thơ hình dung ra cái khí thế đứng tiểu trên núi sao?
Đường Cẩn cũng hỏi.

Đường Sinh nói:
- Đơn giản là ví von, khoa trương từ ngữ thôi, đứng trên cao thì phun càng xa, các cô nghĩ xem trên núi có nước gì nào?
- Nước suối?
Đường Cẩn thốt lên, Ninh Manh có nói “nước khe núi”, Đường Sinh trợn mắt:
- Nước suối, nước khe núi đều rất có khí thế sao?
- Phải có khí thế, đúng, đúng, đúng, tôi biết rồi, là hồng thủy.

Tiểu Yên vui vẻ nói, đúng vậy, hồng thủy có khí thế mạnh mẽ bao nhiêu?
Đậu Đậu ngẩng lên thúc cô,
- Hồng cái đầu cô ấy, trên núi bình thường có hồng thủy sao? Chỉ có chỗ đó của cô là thường xuyên có thôi !.

Tiểu Yên hét lên
- Đánh chết cô, Đậu Đậu thối.

Đường Sinh cười ha ha, liền đánh mông Đậu Đậu một cái, chư nữ đều lần lượt xuống tay,
- Ái dà, đánh chết chị mày rồi.


- Đường Sinh anh mau nói đi, rút cuộc là câu nào?
Đường Cẩn nóng lòng muốn biết đáp án, không vội tới đánh Đậu Đậu.

- Rất đơn giản mà, vậy, “phi lưu thẳng xuống ba ngàn thước, cứ ngỡ ngân hà lạc cửu thiên” rất có khí thế đúng không? Haha, ý cảnh đều chuẩn xác, nước tiểu đi xuống từ trên đỉnh núi không phải chính là phi lưu sao, thật sự là người hùng à, nước tiểu giống như ngân hà, cái này ai có thể tè ra chứ?
Mọi người đều cười ngăt nghẽo, Đường Sinh lại đứng dậy khiêng Quan Đậu Đậu ra ngoài;
- Cẩn Cẩn, tôi thay cô đánh cô ấy, haha.

- Không được, nha đầu này suýt nữa hại tôi xấu mặt, tôi ít nhất phải đánh cô ta năm cái.

Đường Cẩn đứng đậy đuổi theo.

Khi Đường Sinh đang quậy phá ở Lam Nha Bảo thì chị em nhà Ngu thị cũng đang thảo luận đại sự ở Tuyền Thành.

Ngu Cơ Mỹ và Ngu Phong Đình mấy ngày gần đây cũng chạy tới Lỗ phủ, việc bên này còn chưa kết thúc, việc Công ty điện lực Trung Hoa đối với Ngân Loan không phải là việc chỉ nói mà thôi, trong lòng Ngu Cơ Mỹ không chỉ hận Đường Sinh cũng rất oán trách sự cạnh tranh hạng mục Ngân Loan.

Vì Vương Ngạn Đôn bị bỏ tù, anh ta gần như không có khả năng ra ngoài nữa, anh ta cũng là nỗi sỉ nhục lớn nhất của lão Vương gia, vì anh ta mà một vài gia tộc vẫn vây quanh lão vương gia cũng đang suy nghĩ lại đường ra, sự xuống dốc của Vương Ngạn Đôn bọn họ có thể bị người của Vương gia chỉ trách sao?
- Phong Đình, không biết em có nhìn ra không, hai chị em nhà Thiệu gia hình như không để ý tới chuyện của lão Vương gia, theo như chị được biết Vương Ngạn Đôn mới bị đưa vào bao lâu thì Thiệu Tiểu Giác cũng đã có hai ba lần tiếp xúc với họ Đường kia, người phụ nữ này có đáng tin cậy không?
Cho tới nay Ngu Cơ Mỹ cũng luôn có sự đố kị với Thiệu Tiểu Giác, cô từng gặp con trai của Thiệu tiểu Giác, thằng bé kia mới có hai ba tuổi hình như rất giống với Vương Ngạn Đôn, điều này khiến trong lòng Ngu Cơ Mỹ rất ghen tị, cô ta không ngờ lại sinh con cho Vương Ngạn Đôn? Chả trách Vương Ngạn Đôn đem toàn bộ tài sản đặt dưới tên cô nói cách khác, Thiệu Tiểu Giác chính là vợ trong bóng tối của Vương Ngạn Đôn.

- Chị, em thấy chị Tiểu Giác không nông cạn như vậy, em cũng không cho rằng nhân phẩm của chị ta lại kém như vậy, chị ta không phải loại người đó.

- Phong Đình, biết người biết mặt không biết lòng, cục diện hiện nay của Lỗ Đông cô ta buông tay không quản sao? Không ngờ lại bay tới tổng bộ Chiết Nam, đây coi là gì? Có phải là Ngạn Đôn không trông cậy vào không, cô ta đang chuẩn bị tìm một người đàn ông nữa bắt đầu cuộc sống mới sao? Em cảm thấy cô ta chịu để yên sao?
Ngu Phong Đình trầm ngâm
- Chị, việc này không dễ nói, không phải có câu nói như vậy sao, đàn ông tốt sẽ không bị hấp dẫn, phụ nữ tốt chịu đựng được sự hiu quạnh; về Thiệu Tiểu Giác sẽ thế nào em cũng không dám nói, dù sao Ngạn Đôn lần này cũng rất thảm !
- Chính là vậy, Thiệu Tiểu Giác nắm giữ tài sản của Đại Đôn Nguyên Hanh, đây không phải muốn làm gì thì làm sao? Ngạn Đôn thất bại ở Lỗ Đông ả ta lại vỗ mông ra đi, việc bên này một chút cũng không quản, vậy có nghĩa là gì chứ? Chức cố vấn Tập đoàn Đại Đôn này của em chính là một sự sắp đặt.

Ngu Phong Đình cũng cười khổ:
- Trước đây em cố gắng không để bị sắp đặt, bây giờ thực sự có thể đã bị bài trí rồi, ở tập đoàn Đại Đôn em chẳng có gì, chỉ là một cái hư danh, khi anh Ngạn Đôn còn ở đây em còn có một vị trí nhất định trong mắt Thiệu Tiểu Giác, bây giờ thực sự rất khó nói.

Nền tảng của Ngu gia và Thiệu gia đều đặt trên người anh Ngạn Đôn, anh ý không ở đây nữa thì không thể nói đến những thứ khác được.

- Em hiểu việc này thì tốt rồi, kỳ thật chị cảm thấy lão Vương gia cũng đủ thê thảm rồi, chỗ nào cũng bị động, cục diện này không thay đổi là xong rồi.

- Chị, có phải chị có suy nghĩ khác?

Ngu Phong Đình là người thông minh, nghe ra trong lời nói của chị gái có ẩn chứa huyền cơ.

Ngu Cơ Mỹ thực sự là người phụ nữ không chịu nổi sự cô đơn, từ khi bắt đầu cô đã sắp xếp chu toàn giữa chồng và tình nhân, bây giờ tình nhân vào tù rồi trong vòng mười năm năm không thể xuất hiện nữa, cũng chính là nói mười năm năm sau này phải tự dựa vào bản thân.

Cái khác không nói nhưng mà cô đơn, những giấc mộng cùng giường với chồng, bản thân mình không thể đơn độc trải qua mười năm năm được? Ai biết mười năm năm sau sẽ thế nào? Không thể đợi.

- Phong Đình, hai ngày đó ở Bắc Kinh chị đụng phải lão Tam Miêu của Tam gia Miêu Kiến Quốc, Anh ta có thể muốn tiến đến Lỗ Đông làm phó cục gì đó !
- Cái gì? Miêu gia cũng tới Lỗ Đông sao? Còn chưa đủ náo nhiệt sao?
Ngu Phong Đình hơi giật mình, cục diện của Lỗ Đông sẽ càng phức tạp hơn.

Ngu Cơ Mỹ cười,
- Trước đây, trước khi Đường gia chưa tới Miêu gia cũng không có động tĩnh gì, bây giờ lão Đường gia đều đến rồi, Miêu gia có thể không đến một người sao? Đây là chính trị, em vẫn chưa hiểu sâu được hết đâu, em cũng phải đi trên con đường làm quan, chú hai sẽ không bỏ em ở trong dân gian đâu.

Ngu Phong Đình cũng không biết việc này, nhạc phụ Chương Khởi Minh cũng hi vọng mình đi con đường làm quan, tới nay tình thế đang thay đổi, không thể lưu lại Đại Đôn được nữa rồi, nhập sĩ, thành hôn với Tú Vân chính là bắt đầu cuộc sống mới của mình, thời đại của Vương Ngạn Đôn kết thúc rồi.

Cùng lúc đó Lỗ Đông cũng nhận được thông báo của Ban tổ chức Trung ương, về việc Lỗ Đông vẫn chưa chọn được người cũng được đưa xuống rồi, nguyên ủy viên đảng bộ đã được đưa lên tỉnh ủy rồi, người ta có kinh nghiệm nhiều hơn Đường Thiên Tắc năm 2002 đã được vào danh sách ủy viên trung ương dự bị rồi.

Trước đây cũng từng dự tính được khả năng này, nhưng cho tới tháng giêng năm 2006 mới xác định, có thể thấy Miêu gia đã rất nhọc lòng để nhập được vào Lỗ Đông, cuối cùng đời thứ ba của gia tộc tới đây.

Miêu Kiến Quốc là một trong các nhân vật trung kiên của đời thứ hai Miêu gia, không gian thăng tiến rất lớn, về tuổi tác cũng có ưu thế nhất định, ông ta 45 tuổi hơn Đường Thiên Tắc một tuổi nhưng người ta năm 2002 đã được bầu vào danh sách ủy viên trung ương dự bị rồi, nhiệm kỳ năm 2007 đã tiến thêm một bước.

Mà áp lực của chủ tịch Chương Khởi Minh và chủ tịch Lâm Chi Mậu là rất lớn, hai người này sắp xếp cho họ rất tốt tương lai hơn một năm vận mệnh kinh doanh ở Lỗ Đông thế nào, đối với Chương Khởi Minh và Lâm Chi Mậu là khảo nghiệm rất lớn, nếu làm không tốt bọn họ sẽ bị rời chức trong nhiệm kỳ tới.

Ngay Đường Sinh cũng dự đoán được tình thế năm 2007, Kỳ Tiêu Chương của lão Vương gia Chương Khởi Minh cũng muốn ngồi ở Lỗ Đông, quả thực là khó.

Trong một loạt các tình hình đang thay đổi, Đường Sinh cũng nghênh đón cuộc thi trong thời gian này, kết quả không cần nói cũng biết đặc biệt thê thảm, trong kỳ thi bị giám thị coi chặt, không có đường rút, ra khỏi trường thi mỗi một môn đều bị khóa bằng quả trứng.

Đây vẫn chỉ là bắt đầu một bi kịch, từ nay về sau trong các kỳ thi tiếp lại bị bắt hai lần, ba quả trứng, sau đó còn sót lại mấy cửa cũng thảm vô cùng.

Mặc kệ Đường Sinh xếp thứ mấy, tóm lại cũng đến kỳ nghỉ đông đêm đó, hắn cho Đường Cẩn đi gặp Liễu Vân Huệ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui