Căn biệt thự ở Lỗ phủ, Tuyền Thành của Lý Tái Thực, ông ta là giám đốc điều hành của Tập đoàn công nghiệp tàu thuỷ Hàn quốc khu vực Trung Quốc kiêm chủ tịch chi nhánh Lỗ Đông.
Lý Tuấn Hách đang chơi game trong phòng, đang theo đuổi trò chơi của một nhân vật nữ có tên là “Yên đèn xe”, là ai chứ? Là Đoan Mộc Yên, bọn họ hiển nhiên là chơi cùng một trò chơi, trong này Lý tuấn Hách vẫn không ngừng đánh Đoan Mộc Yên.
Trong phòng khách, Lý Tái Thực đang bàn công việc với con gái Lý Tú Phổ.
- Lý gia là một trong những cổ đông của Tập đoàn công nghiệp tàu thủy Hàn quốc, bố sẽ nhận chức trách là giám đốc điều hành phía Trung Quốc.
Tuy lần này lấy được cổ phiếu của Thanh Cương rồi nhưng cũng khiến Tập đoàn tàu thủy trung quốc và Tổng công ty công nghiệp tàu thủy Trung Quốc thay đổi chế độ.
Nói theo cách khác, trong lĩnh vực quân đội không cho phép nhà đầu tư bên ngoài ra nhập vào Ban giám đốc, bên trong liên quan đến vấn đề chính trị rất mẫn cảm, chúng ta có thể ra một cái giá rồi sang tay số cổ phiếu Thanh Cương, có thể kiếm được một món.
Lý Tú Phổ là con gái của Lý Tái Thật, một cô bé Hàn rất xinh đẹp, lạnh lùng mà diễm lệ.
Cô là chị gái của Lý Tuấn Hách, một người phụ nữ mạnh mẽ luôn hướng về sự nghiệp của gia tộc, mới có hai lăm tuổi chưa kết hôn nhưng không phải không có bạn trai.
Cô đến trung quốc không phải ngày một ngày hai, trước đây chưa đến Lỗ Đông, cô ta ở Thượng Hải – Quảng Châu quản sự, lần này bị phụ thân đưa xuống Tổng chỉ huy Lỗ Đông.
- Ý của ba con hiểu, có thể bán cô phiếu Thanh Cương trong tay cho Tập đoàn công nghiệp tàu thủy Sắc Hinh, phải không? Đưa ra giá cao.
- Làm như thế nào con tự quyết định đi, đừng coi thường Tập đoàn Sắc Hinh, phía sau nó còn có Tập đoàn Sở Đại, tiềm lực rất lớn.
- Ba vẫn đang dòm ngó dự án Ngân Loan, cho dù chúng ta không thể nhúng tay vào nhưng trong thời kỳ đầu xây dựng Ngân Loan, chúng ta còn có thể đẩy mạnh ưu thế máy móc hiện đại bán cho bọn họ, chất lượng máy móc kỹ thuật của chúng ta không kém hơn so với Nhật bản.
- Ừ, Ngân Loan muốn xây dựng căn cứ Tàu thuyền cần phải có máy móc, các cần cẩu bằng tấn, các thuyền lớn hàng tấn, ở những phương diện này chúng ta phải cạnh tranh với các doanh nghiệp quốc nội Trung quốc.
Các doanh nghiệp Nhật bản chật lượng kĩ thuật rõ ràng là có ưu thế, giá cả không phải vấn đề, tấm vương bài trong tay con là cổ phần của Thanh Cương, ba không tin Tập đoàn Sắc Hinh không có hứng thú với cổ phiếu của tập đoàn Thanh Cương.
Trên thực tế Thanh Cương là doanh nghiệp lớn nhất của Lỗ Đông, không có sự chống đỡ của nó việc xây dựng căn cứ Ngân Loan sẽ lãng phí rất nhiều tiền bạc, con có thể can thiệp vào bọn họ.
Ở Tuyền thành trong khu Cao Tân Tổng bộ Sắc, Đường Sinh cũng đang nghe báo cáo của Kỳ Liên, một số chính sách trọng đại cùng với gặp phải chuyện lớn xảy ra gần đây liên quan tới tập đoàn Sắc Hinh.
Bích Tú Hinh ngồi bên cạnh, Quan Cẩn Du không ở đây, La Sắc Sắc đi dưỡng thai rồi, nhân vật số một trấn thủ ở tập đoàn Sắc Hinh chính là cô, phương diện hành chính là việc của Liễu Tông Quyền, phương diện liên quan tới quản lý nhân sự do Loan Nghệ Mỹ phụ trách.
Kỳ Liên thay Cam Tịnh toàn quyền phụ trách “Công ty cố vấn Cam Tịnh”, mà chủ tịch Cam Tịnh thì chạy theo Quan Cẩn Du.
- Hiện nay Tập đoàn công nghiệp tàu thủy Hàn Quốc nắm bắt cổ quyền còn lại của Thanh Cương, khiến cho Tập đoàn tàu thủy Trung quốc và Tổng công ty công nghiệp tàu thuỷ Trung Quốc rất đau đầu.
Theo tin được biết hai bên bọn họ đang trong vòng đàm phán, doanh nghiệp quân công quốc phòng còn chưa chuẩn bị kêu gọi đầu tư bên ngoài, phụ thuộc vào hợp tác sản nghiệp không có vấn đề, ra nhập vào ban giám đốc là không được.
Đường Sinh khẽ gật đầu,
- Xem ra Tập đoàn Hàn quốc muốn bán ra cổ quyền của Thanh cương với giá cao, trong tay bọn họ có bao nhiêu cổ quyền?
Kỳ Liên nói:
- Triều Công Nguyên này rất xảo quyệt, sau khi đem chia thanh Cương ra làm mấy phần liền bán rẻ cho tập đoàn tàu thủy Trung quốc và Tổng công ty công nghiệp tàu thuỷ Trung Quốc.
Trong tay ông ta còn lại một khối lợi ích điều khiển chính của thực nghiệp Thanh Cương, cái khác ông ta không cần, chỉ cần khống chế thực nghiệp của Thanh Cương.
Cũng chính là nói quyền khống chế cổ phiếu của công ty Thanh Cương nằm trong tay ông ta, sản nghiệp khác của Thanh Cương đều là Tập đoàn tàu thủy trung quốc và Tổng công ty công nghiệp tàu thuỷ Trung Quốc làm chủ.
- Vậy cũng không tệ, thực nghiệp của Thanh Cương đáng gia mấy đồng, không có công ty sắt thép nào phía sau hậu thuẫn, việc xây dựng căn cứ Thanh Cương phải tiêu tốn rất nhiều.
Hinh tổng, cô và Liễu tổng đưa ra ý kiến làm thế nào thì cô và ông ta thương lượng với nhau, thực nghiệp Thanh Cương chúng ta phải có.
Bích Tú Hinh gật đầu:
- Nghe nói Tổng chỉ huy khu Lỗ Đông đổi người, là một mỹ nữ Hàn Quốc.
Trong lời nói của cô có ý, anh không phải tham gia đàm phán cụ thể sao? Đây là cơ hội tốt để tán cô bé đó, cô còn chớp mắt với Đường Sinh.
Đường Sinh sờ mũi, bị Tú Hinh đùa giỡn ngay trước mặt Kỳ Liên mà không hề ngại ngùng, liền trừng mắt nhìn Bích Tú Hinh.
- Đổi người hay không liên quan gì tới tôi? Tôi phải lấy phúc lợi về cho mọi người chứ, các cô đi tiếp xúc với đối phương trước đi.
Buổi tối hắn về nhà với bố mẹ, Liễu Vân Huệ hỏi hắn đã học khóa bồi dưỡng chưa, sắp phải thi rồi, con phải trả lại khóa học ngay cho mẹ? Đường Cẩn cùng về nhà ăn cơm với hắn cũng lè lưỡi, ý là mẹ Liễu mẹ đừng hy vọng anh ý thi tốt, kẻ đứng đầu từ dưới lên chính là anh ta.
- Cẩn Cẩn, con tìm cách bắt nó phải thi, không vào được top 10, mẹ dự định sẽ trừng trị đứa con này, con nghe rõ chưa?
Đường Sinh trợn tròn mắt,
- Ơ, mẹ, mẹ nếu muốn trừng trị con, bây giờ động thủ đi, top 10 không hi vọng đâu.
Đường Thiên Tắc mỉm cười:
- Nhìn xem, đồng chí Liễu Vân Huệ, đây chính là đứa con ưu tú của em đấy, em thất vọng rồi sao?
Bị chồng trêu chọc Liễu Vân Huệ lại nói:
- Em chẳng thấy thất vọng chút nào, con trai em mọi phương diện khác đều rất tuyệt, thành tích đối với nó mà nói chẳng qua là mây bay, nhưng mà người làm mẹ như em cũng phải trang trí mặt tiền chứ, Đường Sinh, con dám thi không đạt thành tích, mẹ tìm Cẩn Cẩn bóp chết con.
Mẹ vì trang trí mặt tiền mà đem mục đích thi cử cuối cùng chuyển đổi thành một khái niệm khác, trên thực tế, Đường sinh phải đi học sao?
Sau khi ăn xong Đường Thiên Tắc và Đường Sinh vào thư phòng cùng bàn một số chuyện:
- Tỉnh ủy cũng bất mãn với Triều Công Nguyên của Thanh Cương, cũng không biết Tập đoàn Hiện Đại cho họ bao nhiêu tiền, không ngờ đem bán toàn bộ cổ quyền của Thanh Cương cho người ta.
Hại Tập đoàn tàu thủy Trung quốc và Tổng công tu công nghiệp tàu thuỷ Trung Quốc rất bị động, ông ta liền xuất ngoại, Triều gia rất thất vọng với quốc nội, Triều lão tứ cũng bị phán quyết rồi, việc này đúng thật là ...
- Ba, Tập đoàn Sắc Hinh sẽ tranh thủ giành lấy quyền thực nghiệp của Thanh Cương, yên lặng quan sát tình thế tiến triển đi.
Đêm đó, Đường Sinh đã dẫn Đường Cẩn đi rồi.
Gần cuối năm, mọi người trải qua một năm mệt mỏi đều toát ra mọi dấu hiệu của sự mệt mỏi, chủ yếu là đón năm mới sẽ hình thành tâm lý thoải mái, làm quan cũng tốt, kinh doanh cũng tốt, đều suy nghĩ đến phấn đấu trong năm mới, hiện nay chuẩn bị tận hưởng một năm vui vẻ.
Trường học cũng sắp nghỉ rồi, Đường Cẩn lại quản chế Đường Sinh ở Lam Nha Bảo học phụ đạo , chuẩn bị ứng phó với kỳ thì sắp tới.
- Đây là đề vớ vẩn gì vậy? Thầy giáo nói mọi người về làm đi, hình như tôi không làm được.
Mấy cô gái xúm lại, Quan Đậu Đậu buồn bực, Đường Cẩn, Ninh Manh, Tiểu Man, Tử Tử bọn họ bây giờ ở trong cùng một lớp, chỉ có Tiểu Yên là học lớp 11, Ninh Manh còn có tâm tình muốn trêu Tiểu Yên:
- Yên, cậu thử thi đi?
- Tôi sao làm được đề lớp 12, các cô từ từ thảo luận đi, tôi còn đang diệt địch đây, hay là các cô đi hỏi Đường Sinh đi.
Đậu Đậu lại đảo mắt:
- Hỏi hắn? Hắn hiểu cái gì chứ? Một đề bài sâu sắc như vậy, tôi thấy vẫn nên đi hỏi chị Vương Tĩnh đi, chị ý có văn hóa.
Ninh Manh tỏ ý đồng tình với cách nhìn của Đậu Đậu nói,
- Đúng đấy, Đường Sinh không được đâu, đề bài này rất lạ, hắn không được.
Nhưng Tiểu Man nói một câu công bằng:
- Cũng chưa chắc, Đường Sinh vẫn là người rất có chiều sâu, hiểu rộng biết nhiều, có lẽ sẽ được?
- Là hiểu rộng biết nhiểu về phụ nữ thì có, đúng rồi, Tiểu Man, hôm qua tôi thấy hắn sờ cô bé của cô à,
Bị Đậu Đậu đùa giỡn, Tiểu Man đỏ mặt, mọi người cùng cười rộ lên, Đường Cẩn gõ một cái vào trán Đậu Đậu:
- Không ngờ lại dám không tin hắn, các chị em, chúng ta cùng nhau định ra một quy định đi? Đối với người không tin Đường Sinh sẽ phải trừng trị thế nào?
Hả, Tiểu Man cười duyên:
- Tôi nhớ, không tin Đường Sinh hoặc hoài nghi, sẽ bị phạt hai mươi cái đánh tay.
Đậu Đậu hừ một tiếng, liên hợp Ninh Manh nói:
- Manh Manh, hai chúng ta bị phạt sao? Thế này cũng tính là không tín nhiệm sao? Tôi kháng nghị.
- Tôi cũng kháng nghị.
Ninh Manh nhăn mặt quỳnh mũi nói, đổi lại là Đường Cẩn lại cốc cho một cái vào trán.
- Kháng nghị không chỉ vô hiệu, còn tăng thêm tội, không phục người quản chế trong cung, phạt thêm mười cái, Yên nhi.
Vù một cái, Tiểu Yên ở trước bàn máy tính chạy tới, hai ngón tay chỉ điểm vào Đậu Đậu và Ninh Manh, rồi lại nhanh chóng phi về chỗ ngồi, cô biết Đường Cẩn gọi cô là muốn trị hai người không phục theo quy định, cho nên ra tay trực tiếp.
- A, Tiểu Yên chết tiệt kia, cô điểm cho tôi tê rồi.
Đậu Đậu khóc, nói với Đường Cẩn:
- Chị, tha cho em.
Đường Cẩn đắc ý là chị cả, nói;
- Đại nghiệp nhà chúng ta, cô không phục theo quy củ sau nay tôi quản lý thế nào đây? Đều ra ngoài gây chuyện sinh sự sao? Đường Sinh có thể không đau đầu chết được ư? Vậy thì cần tôi làm gì nữa chứ? Cô nói đi.
Bày ra gương mặt Đường Cẩn còn như vậy, Ninh manh cũng mềm lại;
- Chị Cẩn, tha thứ một lần nhé?
Lại gõ một cái nữa vào trán cô, Đường Cẩn nói:
- Cô à, giúp kẻ xấu làm điều ác, cũng không tha được, Man Man, Tử Tử, đưa hai người này vào giường nằm úp đi, quần phải úp xuông, phơi hai cái quần nhỏ của các cô ấy ra.
Tiểu Man và Tử Tử liền đứng dậy hành động.
Kết quả theo lời của Đường Cẩn mấy cô gái đem Đậu Đậu và Ninh Manh kêu gào thảm thiết, khi Đường Sinh tới hai cô đang cầu xin tha thứ.
Tiểu Yên thuận tay giải thoát hai cô gái, đi lên trước mặt Đường Sinh:
- Wa, khẩn trương kéo quần lên đi, đừng để Đường Sinh nhìn thấy.
Sau đó mọi người lại cười rộ lên, đợi Đậu Đậu và Ninh Manh vừa tức vừa xấu hổ mặc xong quần áo, Đường Sinh sớm đã ngồi trên ghế sofa.
- Cũng náo nhiệt thật đấy, tiếp tục đi, tôi ngồi đây xem trò chơi.
Hắn còn liếm môi, Đậu Đậu vồ lên đấm hắn.
- Xem hai chúng tôi bị xử lý, có phải đang rất vui không? Tên bại hoại này, Ninh Manh cùng tôi ra cho hắn một trận.
Cười đùa một trận, Đường Cẩn liền hỏi hắn từ đâu chạy tới đây, không phải là đi học bù sao? Đường Sinh nhếch miệng:
- Tôi không học vào, thích thi mấy điểm thì thi, đến khi đó các cô ở bên cạnh, tôi dùng thiên lý nhãn quét qua chép bài là được rồi.
Đường Cẩn đảo mắt;
- Không được, Mẹ Liễu nói rồi, anh mà thi không được thành tích tốt, tôi không biết ăn nói thế nào.
- Các chị, đừng hi vọng anh ta thi tốt, mỗi ngày đều biết bận những gì mà, anh ta thi tốt mới lạ?
Đậu Đậu lại chu môi nói, Ninh Manh đẩy cô ra:
- Ái, cô không nhớ à ? Vừa mới bị đánh đã quên rồi sao ?
Đậu Đậu nho nhã vội vàng quỳ dưới chân Đường Sinh,
- Anh ta có thể làm đề đó, tôi tin anh ấy
Đường Cẩn nói:
- Làm được hay không làm được, cô cũng phải tin anh ấy, nếu không muốn các chị em đánh vào mông cô.
- Chị cả, điều này với việc có tin hay không có liên quan sao? Nếu không chúng ta đánh cuộc, anh ta có thể giải được, tôi cam tâm tình nguyện cho chị đánh mười cái, nếu anh ta không làm được tôi đánh chị mười cái, có dám đánh cuộc với tôi không? Các chị em, mọi người đồng ý không?
- Đồng ý, Đồng ý.
Ninh Manh cũng vừa bị đánh, tự nhiên vui vẻ ủng hộ Đậu Đậu, Tiểu Yên cũng ủng hộ, vẫn là Tiểu Man và Tứ Tử không dám nói gì, vì bọn họ cũng chột dạ như Đường Cẩn, ngộ nhỡ Đường Sinh không làm được, cô có thể bị mất mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...