Cực Phẩm Thái Tử Gia


Âu Dương cũng không biết rõ Đường Sinh là công tử có gia thế như thế nào, nhưng cô ta lại khá hiểu biết Nhãn Tình Tả, nếu ngay cả Nhãn Tình Tả cũng nơm nớp lo sợ như thế, điều đó chứng tỏ vị siêu cấp đẹp trai này rất không đơn giản, trên thực tế giờ phút này ngay cả Nhãn Tình Tả cũng bị dọa cho không dám nói gì nữa.

- Đi ra ngoài!
Đường Sinh quát khẽ một tiếng, ánh mắt không hề nhìn hai người các cô mà chỉ chăm chú nhìn Lật Lệ đang mềm nhũn nằm trên giường rên rỉ quay cuồng.

Nếu hôm nay hắn không tới đúng lúc thì Lật lệ này đã toi rồi, để cô ấy ăn mặc lẳng lơ quyến rũ như thế này, Âu Dương định bày trò gì đây? Chán sống rồi chắc? Sắc mặt Đường Sinh xanh mét vô cùng dọa người, Nhãn Tình Tả cũng không dám nhìn vào mắt hắn, đầu hơi cúi xuống đi ra ngoài, Âu Dương hai má sưng đỏ cũng không dám hé răng gì liền đi theo, chân vẫn còn có chút run rẩy, Đường Sinh cũng theo sau hai người ra ngoài.

Tại phòng hóa trang mọi người ở đấy vẫn còn đang tán gẫu trò chuyện linh tinh, không hề nhận thức được có cái gì không đúng, lúc này thấy quản lý Âu Dương bụm mặt đi ra, các cô mới thấy bất thường, tiếng trò chuyện dần dần lắng xuống, Nhãn Tình Tả hít sâu một hơi:
- Các cô tạm rời khỏi phòng hóa trang, có thể đi ăn hoặc làm gì đó, tôi muốn bàn bạc chút chuyện với Âu Dương!
Khi cô nói vẻ mặt vẫn lạnh như băng.

Mọi người thở nhẹ nhanh chóng rời đi, không một ai dám ý kiến gì, dù sao đều nhận ra vẻ mặt khổ sở của Âu Dương, có rắc rối lớn sao? Bình thường Âu Dương ở trước mặt bọn họ vô cùng lạnh lùng hà khắc, ai cũng không dám nói gì, hôm nay có chuyện gì vậy?
Ở bên ngoài Mẫn Hào cũng không hiểu sao lại thế này, nhìn thấy hơn mười người ào ào xông vào mà không biết làm cái gì, ồ, ai sai khiến những người này? Đang có chuyện gì sao? Nhưng mà không đúng nha, Nhãn Tình Tả vừa mới dẫn tên kia vào, không phải là làm lợi cho hắn sao? Nghĩ đến đó Mẫn Hào không thoải mái, y liền đẩy cửa tiến vào, những người bảo vệ ở bên trong đều biết y, chỉ có điều cho dù mất mạng cũng không để cho y đi vào.

Đường Sinh liếc mắt một cái liền nhìn thấy vệ sĩ đang ngăn cản Mẫn Hào đang muốn xông vào, liếc mắt về phía Nhãn Tình Tả nói:
- Cứ để cho y đi vào….

Nhãn Tình Tả vỗ tay hai cái, phất tay đuổi các vệ sĩ ra ngoài, Đường Sinh lại nói:
- Cô ra ngoài, dẫn Quân Lão Ngũ vào đây.

Nhãn Tình Tả nuốt nước miếng, ừ một tiếng, lúc gần đi còn liếc mắt nhìn Âu Dương một cái, không ngờ cô ta còn dám lấy điện thoại di động ra gọi cho ai đó, Đường Sinh mặc kệ, cô cứ thoải mái mà gọi đi, để xem hôm nay ai có thể cứu cô? Ánh mắt hắn nhìn Âu Dương còn có tia xót xa.

- …Là tôi, Âu Dương, đang ở khách sạn Ngọc Kinh, anh nhanh tới đây đi, tôi, tôi gây ra chút chuyện, ừ, như vậy đi!
Cũng không biết cô ta gọi điện thoại cho ai, chỉ biết sau khi ngắt cuộc gọi thì thấy an tâm hơn một chút, trong bụng nghĩ, bà đây cũng không phải dễ dọa đâu, bày ra cái mặt khó xem thế làm gì? Ngươi có hung dữ đến đâu cũng không dám đối kháng với nhân viên pháp luật đâu? Tôi không tin cậu dám làm gì với tôi, Âu Dương nghĩ thầm.

Bên ngoài không chỉ Quân Lão Ngũ được vào mà ngay cả Đinh Hải Quân cũng đi theo, bọn họ biết là đã xảy ra chuyện gì đó, còn dẫn theo 4, 5 vị công tử quân đội.


Nhãn Tình Tả không biết bọn họ lai lịch như thế nào, chỉ biết rằng nếu đã cùng một chỗ với Đường Sinh thì cũng không phải là nhân vật tầm thường rồi? Lúc này thấy Đinh Hải Quân và Quân Lão Ngũ đều nghiêm mặt sẵng giọng thì biết việc này không dễ giải quyết, trong lòng lại nghĩ tới việc lúc nãy Âu Dương gọi điện thoại cho ai đó, chắc là tình nhân ở Bắc Kinh của cô ta, dường như là Cục trưởng ở Bắc Kinh này, chức quan mặc dù không lớn nhưng cũng nắm thực quyền trong tay, chẳng lẽ phải có va chạm sao?
Nhãn Tình Tả cùng với mấy vệ sĩ đứng trước cửa, Đinh Hải Quân tiến đến liền hỏi Đường Sinh đang ở đâu, Nhãn Tình Tả dẫn bọn họ đi vào, sau đó dặn mấy người vệ sĩ không được để bất cứ người nào đi vào nữa, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho hắn, mấy người vệ sĩ này cũng không biết đã xảy ra chuyện lớn, chỉ vội vàng gật đầu.

Mẫn Hào vẫn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy trên mặt Âu Dương có dấu bàn tay, chẳng lẽ bị người ta đánh?
- Sao thế, Âu Dương?
- Người này chính là bạn của Lật Lệ, muốn đến gặp cô ấy!
Âu Dương rất khôn khéo, không nói chuyện khác, câu này đã chặn trước.

Quả nhiên Mẫn Hào nghe được ý tứ cô ta, kiêu ngạo nhìn Đường Sinh kêu ầm lên:
- Anh bạn, cho dù việc gì cũng phải theo thứ tự đến trước đến sau chứ, tôi theo đuổi Lật Lệ mấy tháng nay nhưng có gặp qua cậu bao giờ, cậu đó, biết điều thì tránh xa tôi ra, mẹ nó, đừng có không biết sống chết càn quấy ở đất Thủ đô này của tôi…
- Mày là cái thá gì chứ?
Đinh Hải Quân và Quân Lão Ngũ vừa mới đi vào đã nghe thấy Mẫn Hào gào thét với Đường Sinh, Quân Lão Ngũ rống lên một tiếng vọt tới, nắm tay to đấm thẳng vào mũi của Mẫn Hào, y hét thảm một tiếng liền gục ở một bên.

Âu Dương bị dọa cho phát sợ, liền kiếm một chỗ ẩn núp, Quân Lão Ngũ vừa xông lên, mấy vị công tử quân đội đi theo cậu ta cũng lao theo, thêm vài cú đấm đá nữa:
- Mắt mù à? Muốn chết không?
Mẫn Hào không nghĩ tới sẽ bị đối xử như thế này, vội hô lên:
- Tôi, tôi là Mẫn Hào của Tập đoàn Ngọc Kinh…
- Tập đoàn Ngọc Kinh thì tính cái quái gì?
Lại thêm một đá vào miệng, hai cái răng cửa liền bay ra ngoài, Mẫn Hào gào lên vô cùng thê thảm.

Đinh Hải Quân cũng lười động tay vào, bình thường có Quân Lão Ngũ và nhóm công tử này hắn chỉ động mồm mép mà thôi.

- Tiểu Đường? Có chuyện gì vậy?
Hải Quân hỏi Đường Sinh đồng thời cũng liếc mắt một cái về phía Âu Dương, thấy trên mặt cô ta có dấu bàn tay, nghĩ bị Đường Sinh đánh.

Cũng không chịu suy nghĩ một chút, Đường Sinh mà thèm ra tay với một phụ nữ sao? Cho dù có thù hoặc hận lớn đến thế nào đi nữa, Đường Sinh cũng vô pháp xuống tay với phụ nữ, đây là nguyên tắc cơ bản của hắn, lúc này hắn liền hướng Quân Lão Ngũ nói:
- Lão Ngũ, dừng lại đi, đem tên đó ném ra ngoài đi.


Quân Lão Ngũ hét ra lệnh cho nhóm tiểu công tử đó đem Mẫn Hào mặt đầy máu kéo đi ra, tên này đã sợ đến chết khiếp.

- Lão Ngũ, cậu mang người phụ nữ này đi, muốn xử lý như thế nào là tùy các cậu, tôi không muốn thấy cô ta nữa!
Đường Sinh ra lệnh.

Quân Lão Ngũ gật đầu:
- Hiểu rồi, để tôi gọi điện thoại cho mấy tên đàn em tới đưa cô ta đi…
Nói xong liền rút điện thoại di động ra.

Âu Dương nôn nóng, hoảng sợ kêu lên:
- Các ngươi định làm cái gì? Tôi nói cho mấy người biết, đất nước là có pháp luật, bạn của tôi chính là Cục trưởng ở Bắc Kinh này, y sắp đến đây rồi, tôi cảnh cáo mấy người, đừng có mà làm bậy…
Cô tuy ngoài mạnh trong lại yếu, nhưng giờ phút này cũng vẫn phải gào to lên.

Đường Sinh mỉm cười:
- Cô nói rất đúng, đất nước có luật pháp, hành động của cô đã vi phạm pháp luật, vậy nên tôi mới đưa cô đến Cục cảnh sát, Lão Ngũ a, nếu người ta đã gọi bạn bè đến, thì cứ nể mặt cho cô chờ bạn đến, đỡ cho cô ta không từ bỏ ý định, Nhãn Tình Tả, cô tới đây.

Đường Sinh biết Lật Lệ ở bên trong có lẽ không thể chịu được lâu hơn nữa, để càng lâu hậu quả càng lớn, bản thân mình không hề có ý đồ gì đối với Lật Lệ, nhưng hết lần này tới lần khác lại gặp phải loại tình huống chó má này, ngươi không làm thì để ai làm bây giờ? Ra hiệu cho Nhãn Tình Tả đi vào trước, Đường Sinh lại thì thầm với Đinh Hải Quân, cậu ta nghe xong thì gật gật đầu:
- Được, anh cứ làm chuyện của anh, tôi ở chỗ này trông chừng cho.

Nghe xong Đường Sinh kể lại, sắc mặt cậu ta cũng xanh mét.

Nhãn Tình Tả đi trước tiến đến lột luôn váy của Lật Lệ, Đường Sinh đi vào sau cũng không nói gì, phải nhanh cởi quần áo ra, bộ dạng Lật Lệ đã như vậy, hiện tại cô cần phải được “làm”, chứ không phải an ủi bằng lời nói, nói một ngàn hay nói mười ngàn chữ giờ cũng vô dụng.

- Thực xin lỗi, Đường Sinh, đều là sai lầm của tôi…
Nhãn Tình Tả đứng một bên chột dạ xin lỗi, một bên giúp Đường Sinh cởi thắt lưng:
- Cậu trước hết xoa vuốt cho cô ấy, tôi…để tôi làm cho cái của cậu đứng lên.


Cô ta đẩy Đường Sinh ngồi lên trên giường, cởi quần trong quần ngoài của hắn rồi cúi đầu ngậm lấy cái đó của hắn.

Đường Sinh thở dài, chuyện này là như thế nào đây? Hắn thật sự không muốn dưới tình huống như thế này làm gì đó với Lật Lệ, đúng là bất hạnh, nhưng chuyện đến nước này cũng không có sự lựa chọn nào khác, chẳng lẽ trách Nhãn Tình Tả sao? Nhưng chẳng phải mấy tháng qua Lật Lệ vẫn ở bên cạnh Âu Dương sao? Đây là ý nghĩ bất chính trong lúc nhất thời của cô ta ư? Như vậy thì chuyện này với Nhãn Tình Tả cũng không có quan hệ quá lớn.

Hắn giơ tay ôm Lật Lệ vào lòng, tiểu mỹ nhân này đã sớm si ngốc rồi.

Giờ phút này cũng không thể nghĩ đến cái gọi là thương hương tiếc ngọc nữa rồi, Đường Sinh chỉ chờ vật kia nhếch lên được một nửa liền chụp lấy Nhãn Tình Tả:
- Được rồi, cô ấy sắp không chịu nổi nữa rồi.

Lật Lệ thần trí đã hoàn toàn biến mất, điên cuồng thở hổn hển, hai tay cái ở trên, cái ở dưới, liên tục vân vê nhào nặn chính mình, Đường Sinh nhấn vật đó xuyên qua vật cản tượng trưng cho sự trong trắng của người con gái, Lật Lệ hét lên tiếng thét chói tai:
- Mạnh hơn nữa…
Trời ơi, Đường Sinh biết giờ phút này cô căn bản đã chẳng phân biệt được người nào đang ở trên người mình, chỉ cần có thể làm cho cô sung sướng thì là ai cũng được, rồi sau đó sẽ đau lòng muốn chết, cho nên Đường Sinh đối với việc này một chút hứng thú cũng không có, nhưng lại không thể không làm.

Các động tác của hắn thong thả nhẹ nhàng liên tiếp, nhưng Lật Lệ đã phát cuồng tựa như điên run rẩy nghênh đón hắn, hai tay bấu chặt lấy mông Đường Sinh, Nhãn Tình Tả nhìn thấy mắt trợn trắng, nhe răng nói:
- Cậu chảy máu…
Đường Sinh quả thật cũng rất đau:
- Tìm tất chân hay cái gì đó, trói cô ấy lại.

Trận này quả thật vô cùng náo nhiệt, nhìn qua cứ như hai người cưỡng bức Lật Lệ vậy.

Nhãn Tình Tả tìm thấy tất chân liền đem hai tay Lật Lệ đặt cùng một chỗ rồi trói lại, vị mỹ nữ này liền kêu lên oai oái, Đường Sinh mắt cũng trợn trắng:
- Che miệng cô ấy lại, khốn thật, người ta sẽ nghĩ tôi cưỡng bức cô ấy mất.

Nhãn Tình Tả dở khóc dở cười, nhìn tình trạng này mồ hôi vã cả ra, cả đời cô cũng chưa hề làm qua loại chuyện này, cho dù đã đóng rất nhiều bộ phim điện ảnh cũng không có đoạn tình tiết nào như vậy, cô quả thật không nói không được:
- Cậu, cậu dùng sức mạnh lên một chút, Âu Dương nói thuốc này của cô ta là thuốc “ruồi bọ”, tác dụng vô cùng mạnh, không dùng lực không được.

Trong bụng cô lại nghĩ, dùng lực nhẹ như vậy, kể cả là phụ nữ bình thường cũng không kiên nhẫn được, nói gì là cô ấy đang ở tình trạng này.

Đường Sinh cười khổ, hắn không nỡ, của cô ấy chặt như vậy, hắn là sợ Lật Lệ bị đau, cắn răng một cái, thôi thì đau một lát rồi thôi, nào biết mới dùng lực mạnh lên, Lật Lệ lại càng rên rỉ loạn lên, làm cho Đường Sinh bất đắc dĩ phải đỏ mặt, Nhãn Tình Tả lại phì cười.

- Khốn thật, cô còn ở đấy mà cười được? Lát nữa để xem tôi chỉnh cô như thế nào.


Khi nói lời này, trong mắt hắn cũng không có nhiều tia trách móc toát ra.

Nhãn Tình Tả cũng thấy được hắn không phải quá trách mình, trong lòng lại lo nghĩ đến Âu Dương, người đàn bà đó dù thế nào cũng là do mình gọi tới, nếu chẳng may bị xử lý rất thê thảm thì thế nào? Tuy đúng là cô ta đáng trách, nhưng những người ngoài kia sẽ nghĩ như thế nào về mình?
- Đường Sinh, Âu Dương kia…
- Điều này khỏi phải bàn, người đàn bà đó khẳng định không thể sống tốt được, cô ta mắt mù hay sao, mà lại dám làm ra chuyện độc ác như thế, nếu hôm tay tôi không đến, thì Lật Lệ có thể sẽ bị cái tên họ Mẫn kia hưởng thụ? Càng nghĩ càng con mẹ nói bực mình, tôi quyết không tha cho cô ta.

Đường Sinh thật sự rất căm giận Âu Dương.

- Đường Sinh, tôi, cũng không phải tôi muốn cầu xin hộ cho cô ta, nhưng cậu có thể lưu lại cho cô ta con đường sống được không, đương nhiên chuyện này là cô ta sai…
- Chị lo lắng không cần thiết rồi, tôi cũng chẳng dám giết người diệt khẩu, tuy nhiên nhất định phải trừng phạt cô a.

Đường Sinh uốn nắn lại ý nghĩ của Nhãn Tình Tả.

Bên ngoài, có vài người do một vị cảnh sát trung niên dẫn đầu đang đi tới phòng hóa trang, vệ sĩ sau khi lớn tiếng ý muốn thông báo cho người bên trong cũng không dám ngăn lại, để cho ông ta đi vào, vị cảnh sát trung niên kia vừa vào đến, Âu Dương khí thế mười phần xông lên:
- Anh tới rồi, tôi suýt chút nữa đã bị cưỡng dâm.

Mụ này quả thật không biết sống chết, vừa ăn cướp vừa la làng, trong bụng mụ còn nghĩ, tưởng bà đây dễ chọc à? Để xem ai trừng trị ai?
Nhưng vị cảnh sát trung niên kia vừa nhìn thấy Đinh Hải Quân sắc mặt liền thay đổi, ở Bắc Kinh này, người ở trong hệ thống cảnh sát có ai lại không biết cậu ta nha? Nuốt nuốt nước miếng, vị cảnh sát trung niên kia gỡ cánh tay Âu Dương đang bám trên tay mình, lạnh lùng quát:
- Đi ra, đi ra, tránh sang một bên đi, đừng có cản trở công vụ.

- Hả? Sao lại nói như thế?
Âu Dương ngẩn người ra, trung niên cảnh sát kia liền hướng Đinh Hải Quân cười gượng:
- Công tử Đinh, cậu…
- Ai chà, đây không phải là Cục trưởng Lưu hay sao? Thế nào? Đồ tệ hại này là ông bao dưỡng à? Ánh mắt ông sao lại kém như thế chứ?
Phốc, mấy công tử quân đội thiếu chút nữa không nhịn được cười ầm lên, Âu Dương trợn tròn mắt, vị cảnh sát trung niên kia lại thề thốt phủ nhận, nói tôi không hề biết cô ta.

Đinh Hải Quân mỉm cười:
- Không biết thì ông tới làm cái gì? Nếu vậy ở đây không có chuyện của ông, mời!
Vị cảnh sát trung niên kia vừa đi, Âu Dương lại sợ đến phát khóc.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui