Lâm Tú lần thứ hai nhìn thấy Đường Sinh là ở trước đại sảnh khách sạn Ngọc Kinh, hắn vẫn như cũ một bộ dáng anh tuấn, phóng khoáng và hơi cao ngạo.
Đường Sinh mỉm cười giơ tay chào Lâm Tú, cảnh tượng có một chút tế nhị, hiện giờ hắn đã có thể từ bề ngoài nhận ra trong cặp chị em sinh đôi này ai là chị, ai là em, người chị đã trải qua chuyện vợ chồng, cơ thể phát triển, toát ra phong thái của người phụ nữ có chồng quyến rũ, mày liễu nhẹ nhàng ung dung, mắt phượng chứa xuân tình, có liên quan chặt chẽ với cơ thể đã biến hóa, xương hông khi đi đung đưa lay động phong tình thành thục…
So với Lâm Tú thì đương nhiên là hai loại phong cách bất đồng, Lâm Tú ngực khá nhọn, thắt lưng tinh xảo nhỏ bé, nhất là hình dáng mông nhỏ chặt, như hai nửa gò đất tròn trịa, chắc nịch khi đi lại không bị lắc lư, hai chân cũng khép rất kín.
Dựa vào các phương diện phong thái và dáng người mà xem, thì giữa cô gái và phụ nữ đã có chồng khác biệt là rất lớn, chỉ có điều người bình thường không có được sự quan sát tinh tế như vậy thôi, nhưng Đường Sinh thì tuyệt đối có, ở dưới ánh mắt sắc bén của hắn, chỉ cần dựa vào sự khác biệt của cơ thể, hắn liếc mắt một cái là đã biết được thật giả.
Nhà họ Lâm có xe con riêng, tiền lời sau khi buôn bán nông sản thành công, tháng 04 năm nay họ liền mua một chiếc xe con, chỉ dùng để làm phương tiện ra vào thành phố, bình thường chìa khóa xe máy do chị cả Tú Chi nắm giữ, nếu Lâm Tú Đông muốn dùng xe, phải được sự đồng ý của chị, bởi tên tiểu tử này khá hoang dã, không thể để cho y loạn dùng được, xe mới mua không được vài ngày nếu vào tay y đã bị đâm rồi, phải quản chặt không để cho y dùng lung tung được.
Bọn họ tới Ngọc Kinh trước, sau đó hội hợp với nhóm của Đường Sinh và Đinh Hải Quân cùng đi vào phòng tổ chức dạ khánh của Lật Lệ, không có thiếp mời đặc biệt thì không thể đi vào, Đường Sinh gọi điện thoại cho Đường Dục, lão Đường liền vội vàng chạy ra tiếp đón ở đại sảnh của dạ khánh, đi cùng Đường Dục chính là Nhãn Tình Tả đã lâu chưa từng lộ diện, phong thái yểu điệu của cô tựa như một người phụ nữ sang trọng quý phái.
Nhãn Tình Tả trong giới nghệ sĩ thành công hơn mười năm, thời gian càng lâu thì lại càng vững chắc, mặc dù đã ba mươi tuổi nhưng sắc đẹp thanh tú kia vẫn khiến cho vô số đàn ông thèm nhỏ dãi, chiếc váy bó sát người có vảy lóe sáng khiến cho thân thể đẫy đà của nàng càng thêm thướt tha kiều diễm, chỗ cổ một mảnh tuyết trắng, khe ngực tươi đẹp chói mắt rực rõ, gò ngực câu dẫn lòng người say mê, Đinh Hải Quân liếm môi, Quân Lão Ngũ nuốt nước miếng, Đường Sinh…
Đường Sinh thì ung dung hơn, đối với người khác thì cơ thể của Nhãn Tình Tả giống như pho tượng của một nữ thần cao không thể với tới được, nhưng Đường Sinh đã được hưởng thụ qua rất nhiều bộ ngực còn lớn hơn nên tâm tính của hắn tự nhiên là không giống với những người khác, trong mắt chị em nhà họ Lâm nhìn hắn càng thấy Đường Sinh này là thâm sâu.
-….
Vẫn là Đường Sinh chịu đựng được nhiệt, em xem cái tên trưởng thôn Đinh và Lão Ngũ kia kìa, háo sắc lộ ra khiến người phát sợ, đúng là bộ dáng của sói!
Lâm Tú Chi ở bên tai em gái Lâm Tú Tú nhẹ giọng nói thầm, đôi môi hồng diễm liền bĩu lên, đúng là đối với biểu hiện của trưởng thôn Đinh vô cùng bất mãn.
- Chị, đàn ông tính tình đều như vậy, Đường Sinh a, em nghĩ là hắn giả vờ thôi.
Lâm Tú Tú nói xong giơ tay về phía eo Đinh Hải Quân chọc một cái, cậu ta vừa quay đầu lại thì nghe cô em vợ khẽ nói:
- Ai, thôn trưởng Đinh, chị em đang bĩu môi này.
- Đừng có lắm chuyện, để yên cho Đinh đại Thôn Trưởng nhìn cho đã mắt đi, nước miếng còn chảy cả ra kìa, em quản làm cái gì?
Lâm Tú Chi lời nói khá độc địa, khiến cho Đinh Hải Quân mặt liền đỏ lên, cười gượng nói:
- Cái gì chứ, tôi đâu có chảy nước miếng đâu?
Nói đến đây cậu ta liền chuyển đến đứng bên cạnh Lâm Tú Chi, hạ giọng nói:
- Chi, làm gì có ai có thể so sánh với cô chứ? Cô ta còn kém xa!
Lâm Tú Chi khẽ hừ một tiếng, dù trên mặt chưa cho cậu ta khuôn mặt dễ nhìn nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào:
- Được rồi, đừng có giả vờ nữa…
Bên này Đường Sinh và Đường Dục nắm tay chào nhau:
- Chú Dục khỏe!
Sau đó bắt tay với Nhãn Tình Tả :
- Chị Nhãn Tình lại đẹp thêm vài phần đó!
- Đúng vậy, chủ yếu là do được thấy cậu đó!
Nhãn Tình Tả rất rõ ràng biểu đạt tình ý của mình đối với Đường Sinh, lời nói vừa trầm thấp lại mờ ám, lại có ánh mắt mang theo vạn loại nhu tình, lực sát thương phải nói là cực mạnh, mẹ nó, đúng là siêu sao của giới biểu diễn nghệ thuật a!
Đường Sinh quay đầu lại tiến hành giới thiệu Đinh Hải Quân, Quân Lão Ngũ, ba chị em nhà họ Lâm:
- …Bọn họ đều là bạn của tôi…
Quay đầu hướng Đinh Hải Quân nói:
- Lão Quân, chú Dục là người Giang Lăng, cũng là chỗ Lật Lệ, là đại cổ đông của công ty Trung Hoàn Âm Ảnh.
- Ồ, ồ, thì ra là thế, hân hạnh, chú Dục!
Đinh Hải Quân cũng rất khách khí, giống như anh rể cũng vô cùng nể mặt gọi chú Dục, tôi cũng phải coi trọng sĩ diện của người ta chứ, sau đó lại hạ ánh mắt nhìn về phía Nhãn Tình Tả, rồi quay đầu ở bên tai Đường Sinh nói:
- Thế nào? Sáng sớm?
Đường Sinh không vui trừng mắt nhìn cậu ta, ý muốn nói, tiểu tử thối, tôi là anh rể của cậu đấy, cậu đừng có mà nói lung tung!
Thôn trưởng Đinh co vai rụt cổ, le lưỡi ha hả cười, nhìn vẻ mặt rối rắm của Đường Sinh xem ra, cũng là có ý muốn!
Theo sự dẫn dắt của Đường Dục, mọi người bước vào trong đại sảnh của dạ khánh, lúc này trong đại sảnh đã có vô số người tài đến ngồi, thế giới xa hoa trụy lạc về đêm, đàn ông thì ra vẻ đạo mạo, đàn bà đóng giả phụ nữ quý phái, tất cả đều mang bộ mặt vui mừng tươi cười, nho nhã lễ độ giơ tay chào nhau, bắt tay, cụng ly, thỉnh thoảng cũng có người ôm nhau chào.
Tóm lại dạ khánh này quy tụ rất nhiều nhân vật đỉnh cao, trên thực tế nếu không phải nhân sĩ thành công hoặc những người nổi tiếng, người ta không bao giờ mời ngươi.
-….
Nao, hàng trước bên kia chính là Ngu Phong Đình, tên họ Miêu và Vương Xương cũng đi cùng y.
Đinh Hải Quân hướng Đường Sinh nói.
Ánh mắt Đường Sinh xuyên qua đám người, theo phương hướng Đinh Hải Quân chỉ nhìn qua, thấy Miêu Tuấn Phong và Vương Xương, nam tử anh tuấn đứng bên cạnh bọn họ chắc là Ngu Phong Đình, quả nhiên cũng là long phượng trong loài người, không nói ngoại hình lỗi lạc, thần sắc vẻ mặt thư thái thong dong là điều mà người khác khó có thể giả vờ mà có được đi? So với tên Miêu Tuấn Phong kiêu ngạo và Vương Xương đầy vẻ hung ác thì dáng vẻ điềm đạm của Ngu Phong Đình chứng tỏ là người thận trọng, vững vàng.
Khách ngồi bao quanh ba mặt trước sân khấu, dạ khánh hội đêm nay không chỉ ăn mừng sự thành công trong biểu diễn của Lật Lệ, mà cũng là để mở rộng ảnh hưởng của cô, cho nên mời không ít người nổi tiếng trong giới biểu diễn, ngoài các ngôi sao nổi tiếng trong nước, một số nghệ sĩ của Hồng Kông và Đài Loan cũng xuất hiện.
Không ít người thấy Đường Dục và Nhãn Tình Tả cùng đoàn người đang đi tới liền hướng bọn họ nhìn chăm chú, khiến cho Ngu Phong Đình, Miêu Tuấn Phong và Vương Xương cùng một nhóm công tử ngồi đầy một bàn ở phía trước cũng hướng phía này nhìn lại, ánh mắt Vương Xương khi nhìn đến Đường Sinh không khỏi co rụt lại một chút.
Miêu Tuấn Phong hơi bị ngẩn người, lại nghe thấy Vương Xương nói với Ngu Phong Đình:
- Thấy không? Cái người bên cạnh Đinh Hải Quân chính là Đường Sinh.
Ngu Phong Đình từ chỗ Vương Ngạn Đôn đã nghe qua danh tiếng của Đường Sinh, tuy rằng Vương Ngạn Đôn không có nói ra ân ân oán oán giữa y với Đường Sinh, nhưng theo lời nói của y, Đường Sinh chỉ là kẻ dựa hơi gia đình mà hơn người thôi, thì đủ thấy y rất căm hận Đường Sinh, nhưng Vương Ngạn Đôn làm gì có dũng khí nói ra việc xấu trước kia của mình chứ?
Nhìn thân hình Đường Sinh kia toát ra một khí thế đặc biệt, Ngu Phong Đình cũng ngẩn ra, ai, nhìn qua thật ra đúng là một nhân vật không tồi.
Trên thực tế nhân vật có thể làm cho Vương Ngạn Đôn phải chịu thiệt, Ngu Phong Đình cũng không dám khinh thường người đó, không nhiều người có thể khiến cho Vương Ngạn Đôn chịu thua thiệt được, điều đó là không có khả năng.
Vương Ngạn Đôn có bao nhiêu khôn khéo, trong lòng Ngu Phong Đình đương nhiên hiểu rõ, lúc này, y cẩn thận nhìn chằm chằm khuôn mặt Đường Sinh đánh giá, thực con mẹ nó tuấn tú a, đặt ở thời đại xưa, đây nhất định là tên phản diện bậc nhất!
Dùng loại so sánh này để làm thấp đi một chút hình tượng của Đường Sinh, y tin tưởng việc này sẽ trợ giúp cho việc tăng sức mạnh đối kháng của mình, chỉ là chiến lược miệt thị đối thủ mà thôi.
- Tên họ Ngu này là kẻ rất có tâm cơ, trong nhóm tuy y rất khiêm tốn nhưng lại không có ai dám xem thường, y tuy không phải là công tử bậc nhất, cha y là Ngu Kiệt Thư cũng chỉ lên đến cấp phó quốc gia mấy năm gần đây, y không huênh hoang, trái lại rất tự biết mình.
Đinh Hải Quân nhỏ giọng nói với Đường Sinh tình huống của Ngu Phong Đình, Đường Sinh chỉ hơi hơi nâng tay, ánh mắt cũng không hề hướng bên đó xem xét.
Tuy nhiên Đường Dục lại cố ý đem bọn họ dẫn tới chỗ ngồi của bọn Ngu, Miêu, Vương, bởi vì nơi này ngay mặt chủ đài, trái phải hai bên đều bố trí cho những vị khách quý ngồi, ngồi ở chỗ này khẳng định toàn là những nhân vật cấp cao.
Mặc dù những nghệ sĩ nổi tiếng không ít, nhưng cũng không ai dám cùng bọn công tử bậc nhất này tranh chỗ ngồi, luận địa vị xã hội, bọn họ không bì kịp!
Đường Dục hướng Đường Sinh giới thiệu:
- Lần biểu diễn ở Bắc Kinh này ít nhiều chiếm được sự tương trợ to lớn của Tập đoàn Ngọc Kinh, địa điểm dạ khánh cũng là do Tập đoàn Ngọc Kinh cung cấp miễn phí, để tôi giới thiệu một chút với Sinh anh em về con trai độc nhất của chủ tịch Mẫn của Tập đoàn Ngọc Kinh, Mẫn đại thiếu gia Mẫn Hào.
Tập đoàn Ngọc Kinh mà nói đối với Đường Sinh khá quen thuộc, nó là một trong những cổ đông của Cẩn Sinh, Mẫn Dật Phàm của Ngọc Kinh và Đường Thiên Tứ là anh em cột chèo, bọn họ là chồng của chị em nhà họ Hồng, về phần đứa con của chủ tịch Mẫn Dật Sơn là Mẫn Hào, Đường Sinh không hề có một chút ấn tượng nào.
Xem ý tứ của Đường Dục thì dường như ông ta và Mẫn Hào khá thân cận? Trong lòng nghĩ nghĩ, liền hướng ông ta liếc mắt một cái, Đường Dục là người thông minh, đương nhiên biết cái liếc mắt của Sinh anh em này là có ý gì, liền hạ giọng nói:
- Lật Lệ vừa mới nổi tiếng thì họ Mẫn này liền quấn lấy dây dưa không dứt, nhà họ Mẫn lại là một trong những cổ đông lớn của Cẩn Sinh, tôi không đắc tội nổi với người ta, có chuyện này vẫn chưa nói với Sinh anh em cậu, Lật Lệ vẫn luôn giữ mình trong sạch, cho dù là ai cũng không bán, được gọi là băng thanh ngọc khiết người trong giới không ai là không biết, nhưng những người có ý đồ với cô ấy quả thực không ít, đây này, một bàn bên cạnh đều là do Mẫn đại thiếu gia mời đến, tôi cũng không biết rõ lắm, nghe nói là các công tử danh giá của Bắc Kinh, thế lực vô cùng mạnh mẽ.
Cùng với ba người Ngu, Miêu, Vương ngồi cùng một chỗ còn có một người đang cúi đầu khom lưng, y chính là Đại thiếu gia nhà họ Mẫn Mẫn Hào.
Theo lý thuyết thì bọn người Ngu, Miêu, Vương sẽ không thèm để mắt xem xét đến loại người như y, chỉ vì hôm nay đến là khách sạn Ngọc Kinh nên mới nể mặt y chút, khiến cho Mẫn Hào cảm thấy vô cùng hãnh diện, y biết rõ bối cảnh của mấy vị công tử danh giá này, chỉ cần quen thân được với một người thì khả năng phát triển là rất lớn.
Trên thực tế bọn người Ngu, Miêu, Vương đều là vì Lật Lệ mà tới, mà không phải vì Mẫn Hào, Mẫn Hào cũng lo lắng dẫn sói vào nhà, nhưng có thể dùng Lật Lệ đổi lấy được kết giao với ba vị công tử này thì y cho rằng rất đáng giá, lúc này thấy Đường Dục liền chủ động tiến lại bắt chuyện với ông.
- Đường tổng, lát nữa kêu Lật Lệ lại đây mời rượu mấy vị bằng hữu này cho tôi, bọn họ đều là những nhân vật lớn, phải nể mặt người ta.
Đường Dục lộ vẻ khó xử, Sinh anh em còn ngồi ở đây, tôi nể mặt cậu thì mặt mũi cậu ta để đâu?
- Thiếu gia Mẫn, việc này quả thật không dễ, cậu cũng biết tính tình của Lật Lệ, cô ấy từ khi xuất hiện tới nay có nể mặt ai bao giờ? Tôi sợ nói không được, hay cậu đi thử xem?
- Đường tổng, đấy là do ông không đúng, về sau nếu còn muốn hoạt động ở Bắc Kinh, đắc tội với mấy vị công tử này là không thể được.
-Điều ấy tôi biết, nhưng quả thật Lật Lệ rất bướng bỉnh, tôi thật sự khuyên không được, Mẫn thiếu gia có thể tự mình đi nói với cô ấy!
Đường Dục này quả thực rất khôn khéo, ông ta đương nhiên sẽ không đụng vào những chuyện như thế này, đắc tội với những người này, ông còn lâu mới làm, có bản lĩnh ngươi tự đi mà nói.
Mẫn Hào đã có chút bực mình, nhưng thực tế chuyện đúng là như vậy, ánh mắt người này không được tốt lắm, y không nhận ra những người ngồi bên cạnh mình là Tần Phồn Quân và Quân Lão Ngũ, kỳ thật là do y không có cơ hội tiếp xúc với phạm vi tầng lớp của Đinh Hải Quân.
Hôm nay quen biết được ba người bọn Ngu, Miêu, Vương cũng là do người khác giới thiệu, y là dùng thân phận người nhà họ Mẫn của khách sạn Ngọc Kinh hưởng chút thơm lây.
Mẫn Hào vừa đi, Đường Dục liền đi đến bên cạnh Đường Sinh:
- Sinh anh em, có cần kêu Lật Lệ lại đây ngồi với các cậu không?
Đường Sinh khẽ lắc đầu:
- Chú Dục, người ta là diễn viên chính, chúng ta chỉ là vai phụ, không thể để giọng khách át giọng chủ được, cứ thuận theo quy trính chính thức đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...